Đấy là đường tới xứ sở Neverland, theo như Peter giải thích cho Wendy. Nhưng giải thích như thế thì cả lũ chim cho dù có mang theo bản đồ và dừng lại ở mỗi ngã tư nơi gió giao nhau cũng chẳng thể nào tìm ra đường được. Các bạn thấy đấy, Peter nói năng quả là linh tinh.
Trước hết phải nói là các bạn của Peter hoàn toàn tin tưởng nơi chú và vì quá say mê với niềm vui được bay nên chúng mất khá nhiều thời gian bay quanh các gác chuông hoặc những tòa nhà cao vút tương tự gà chúng gặp trên đường đi. Rồi John và Michael bắt đầu thi bay và Michael bay trước. Chúng dè bỉu nhớ lại rằng cách đây chưa lâu, chúng đã từng coi việc bay quanh phòng như một kỳ tích.
Cách đây chưa lâu à ? Nhưng đó là lúc nào mới được chứ? Chúng đang bay quanh biển thì ý nghĩ này bắt đầu khiến Wendy quan tâm một cách thực sự. John cho rằng đó là lúc chúng bay qua biển thứ hai vào đêm thứ hai.
Trời lúc thì tối, lúc thì sáng. Lúc thì chúng lạnh, lúc lại bị nóng. Không biết bọn trẻ có thực sự bị đói không là chúng chỉ giả vờ đói bụng thôi vì Peter có cách tiếp tế lương thực thật ngộ nghĩnh. Chú đuổi theo các con chim đang mang trong mỏ những thứ gì ăn được và cướp của chúng, thế là lũ chim lại ra sức đuổi theo giành lại. Và cả bọn rúc rích bay đuổi theo nhau trong không trung để rồi cuối cùng chia tay không oán giận gì cả. Wendy hơi lo khi thấy Peter không tỏ ra e ngại gì trong cách ăn uống như vậy và dường như chú cũng không nghĩ ra cách kiếm ăn nào khác.
Quả tình lũ trẻ không giả vờ buồn ngủ mà là chúng buồn ngủ thực sự và điều này rất nguy hiểm, cứ hơi thiu thiu chợp mắt là chúng lại bị rơi. Tệ hơn cả là Peter thấy chuyện này thật ngộ nghĩnh.
– Đấy, nó lại ngủ kìa ! – Peter khoái chí kêu lên khi thấy Michael bắt đầu rơi như một hòn đá.
– Cứu nó đi Peter – Wendy hét lên kinh hoảng vì biển nằm ngay phía dưới.
Peter đợi một chút rồi thực hiện một cú bay bổ nhào xuống và hớt ngay được Michael đúng lúc chú ta sắp chạm vào các con sóng. Nhưng bao giờ chú cũng chờ đến phút cuối và ta hiểu ra rằng chú chỉ quan tâm đến sự khéo léo của chú thôi chứ chẳng để ý gì đến việc cứu mạng ai. Hơn nữa, chú lại khá là đồng bóng nên trò chơi này lúc này có thể khiến chú thích thúthì chỉ một lát sau đã khiến chú chán. Lúc đó thì nếu bạn lại rơi nữa thì có thể chú sẽ chẳng động tay động chân.
Chú lại có thể ngủ ngay trong không trung mà chẳng rơi, chỉ cần nằm ngửa người ra thôi. Nhưng lợi thế này của Peter là nhờ chú rất nhẹ, nếu bạn đi sau chú mà thổi vào người chú thì chú lại bay nhanh hơn.
– Lễ phép với cậu ta nhé – Wendy thì thầm bảo John tronu khi chúng đang chơi trò “Theo chân người chỉ huy”.
– Thế chị bảo hắn cứ bớt huyênh hoang đi! – John vặc lại.
Trong trò “Theo chân người chỉ huy”, Peter bay sát mặt nước và vuốt sượt qua đám vây của lũ cá mập, cũng giống như bạn vừa chạy vừa đưa tay quệt ngang các thanh sắt ở hàng rào các ngôi nhà trong phố. Ba chị em tránh không bắt chước Peter làm các trò nguy hiểm đó dù chú cũng tỏ ra tử tế quay lại xem chúng có vuốt trượt cái nào trong khi bay theo chú.
– Tử tế với cậu ta nhé – Wendy nhắc lại – chứ nếu hắn bỏ rơi chúng mình thì sẽ ra sao.
– Thì chúng mình lại bay về nhà – Michael bảo.
– Không có hắn thì mình không tìm được đường đâu.
– Hay là không tìm được đường thì chúng mình lại bay tiếp – John đề nghị.
– Thế mới chết đấy John. Phải tiếp tục bay vì chúng mình đã học cách dừng lại đâu.
Quả là Peter quên không bảo chúng cách đỗ lại như thế nào.
John tuyên bố tệ nhất thì chúng cũng chỉ cần bay thẳng vì ai chẳng biết Trái Đất tròn và chắc là bay mãi thì cũng phải tìm lại được cửa sổ nhà mình.
– John, thế mình ăn bằng gì?
– Wendy, ban nãy em vừa ăn cái gì ngon lắm cướp được của con chim ưng.
– Em phải thử hai chục lần mới cướp được một miếng ấy đấy, còn chưa kể nếu ăn được kiểu ấy, mình phải cộc đầu bao nhiêu lần vào các đám mây nếu Peter không có ở đây để giúp mình.
Vì thực tế là bọn trẻ vẫn cứ vấp liên tục. Bây giờ chúng bay tương đối nhanh rồi nhưng chúng vẫn còn có những cú đạp chân vô ích và nếu đột nhiên có một đám mây hiện ra trước mặt, chúng càng cố tránh thì lại càng dễ đâm vào. Nếu có Nana ở đây, nó chắc đã buộc băng đô quanh đầu Michael từ lâu.
Peter tạm thời bay xa khỏi ba chị em và chúng cảm thấy bơ vơ vô cùng, như bị bỏ rơi vậy. Peter bay nhanh hơn chúng nhiều, đôi khi chú lao vèo đi như một mũi tên và biến mất trong những trò nghịch ngợm của chú mà chẳnu cần ba chị em tham gia. Rồi chú lại bay về, cười rũ rượi vì các trò đùa cợt với một ngôi sao mà chú đã quên ngay, hoặc lại bay lên mà người vẫn còn dính vẩy tiên cá nhưng cũng không kể lại chuyện gì vừa xảy ra. Đối với bọn trẻ chưa bao giờ được nhìn thấy tiên cá, điều này thật là tệ.
– Đấy hắn quên nhanh vậy đấy – Wendy nhận xét – làm sao mình có thể mong hắn nhớ ra chúng mình được?
Quả là đôi khi, Peter không nhớ ra ba chị em hoặc chỉ láng máng. Wendy chắc chắn thế. Peter bay sượt qua trước mũi bọn trẻ nhiều lần mà suýt không nhận ra chúng và một hôm, Wendy thậm chí còn phải nhắc chú biết tên cô là gì.
Peter tỏ ra ân hận thực sự.
– Wendy này, khi nào cậu thấy tớ quên mất tên cậu, cậu cứ nhắc tớ “Wendy đây”, thế là tớ nhớ được ngay.
Lơ mơ như vậy chẳng ổn chút nào. Tuy nhiên, để bọn trẻ bỏ qua lỗi của chú, Peter dạy chúng cách nằm dài trên một ngọn gió đi cùng hướng. Ba chị em thích đến độ chúng thử nhiều lần và phát hiện rằng chúng có thể tranh thủ ngủ một cách an toàn. Lẽ ra chúng có thể ngủ được nhiều hơn nhưng Peter nhanh chóng chán trò ngủ và lại hô lên với giọng chỉ huy:
– Dừng lại!
Vừa chành chọe nhau, vừa đùa nghịch như quỷ sứ, chúng dần tiến đến gần xứ sở Neverland. Sau nhiều tháng, chúng cuối cùng đã đến nơi chẳng phải nhờ Peter hay Tinker Bell để khỏi bay lạc hướng mà vì xứ ấy cũng đi tìm chúng. Đó là dịp may duy nhất để đến được bến bờ thần tiên này thôi.
– Đảo kia rồi – Peter bình thản nói.
– Đâu, đâu?
– Kia, chỗ các mũi tên ấy.
Quả là có đến hàng triệu mũi tên chỉ vào đảo, do bác mặt trời bạn chúng phóng ra trước khi đi nuủ, bác sợ chúng lạc.
Wendy, John và Michael kiễng chân trong không trung để nhìn lên đảo. Lạ nhất là chúng đều nhận ra đảo ngay và cho tới lúc nỗi sợ xâm chiếm, chúng rối rít chào hòn đảo không chỉ như một giấc mơ nay thành hiện thực mà còn như một người bạn thân thiết gặp lại trong kỳ nghỉ hè.
– John kìa, đầm nước mặn ven biển kìa.
– Wendy, xem bọn rùa đang chôn trứng trong cát kìa.
– Này John, chị thấy con hồng hạc gãy chân của John đấy.
– Michael, cái hang của em kìa.
– John, có cái gì tronu cái đống lùng nhùng kia?
– Có con chó sói mẹ với bọn sói con. Wendy, hình như là con sói con của chị đấy.
– Đây là thuyền của chị, hai bên nó bị thủng rồi.
– Đâu mà, thuyền của chị chúng mình đã đốt rồi cơ mà.
– Đã bảo là đúng thuyền của chị mà lại. Này John, chị còn thấy có khói phía trên trại của người Da đỏ nữa cơ.
– Đâu, đâu, chỉ em xem. Em sẽ bảo cho mà biết khói bay kiểu nào là sẽ có chiến tranh.
– Kia, đúng phía trên suối Bí ẩn ấy.
– Em thấy rồi, đúng là chúng chuẩn bị chiến tranh.
Peter hơi tức vì lũ trẻ biết quá nhiều nhưng nếu chú muốn dẹp bớt chuyện lép xépcủa ba chị em thì cũng chẳng cần phải cố gắng mấy hồi nữa… Tôi đã chẳng bảo các bạn là nỗi sợ sẽ xâm chiếm bọn trẻ là gì?
Sợ hãi đã ập đến khi lũ tên vàng bỏ đi, để lại hòn đảo chìm trong bóng tối.
Trước đây khi còn ở nhà, xứ sở Neverland luôn bắt đầu trở nên tối dần và đầy đe dọa khi bọn trẻ con phải lên giường. Lúc đó, cả một xứ hoang dại bung ra xung quanh chúng, các bóng đen cử động, các tiếng gầm của súc vật trở nên khác đi và nhất là ta chẳng còn tin chắc sẽ thắng được kẻ thù nữa. Thật nhẹ cả người khi mẹ thắp đèn ngủ ban đêm lên! Và thật dễ chịu khi nghe Nana bảo rằng cái mà ta nhìn thấy chỉ là bệ lò sưởi và xứ sở Neverland chỉ là chuyện huyễn hoặc.
Tất nhiên, lúc đó thì xứ sở Neverland là chuyện huyễn hoặc, còn giờ đây nó mới thật làm sao; chẳng có đèn ngủ, đêm càng tối hơn và… Nana đâu rồi nhỉ?
Cho tới lúc đó ba chị em bay tách nhau; nhưng giờ chúng túm tịm lại gần bên Peter. Peter dường như cũng thôi không tỏ ra vô lo nữa, mắt chú lóe lên và mỗi khi một đứa trẻ sượt qua người chú, chúng cảm thấy như có điện giật. Chúng đang bay qua hòn đảo đáng gờm, bay thấp đến nỗi đôi khi một ngọn cây chạm cả vào mặt chúng. Không có mối nguy hiểm nào trong không trung vậy mà chúng chỉ tiến lên một cách rất khó khăn như thể chúng phải chiến đấu với các thế lực thù nghịch bí ẩn. Có lúc bọn trẻ bay treo lơ lửng tại chỗ chờ cho Peter giúp chúng mở đường bằng cách đấm tay vào không khí.
– Chúng không muốn cho chúnu mình hạ cánh – Peter giải thích.
– Chúng là ai vậy? – Wendy rùng mình hỏi.
Peter không thể, hoặc không muốn trả lời. Tinker Bell ngủ trên vai chú, và chú đánh thức Tinker Bell dậy, tung cô ta ra phía trước.
Đôi khi, Peter dừng lại trên không trung, vòng tay lên tai nghe ngóng. Có khi chú lại quắc mắt nhìn xuống phía dưới như thể muốn chọc thủng mặt đất ra. Rồi chú lại bay tiếp, chú tỏ ra dũng cảm phi thường.
– Cậu bé muốn có chuyện ngay lập tức hay muốn uống trà trước? – Peter hờ hững hỏi John.
– Uống trà trước – Wendy vội vàng đáp.
Michael siết tay chị đầy vẻ biết ơn, còn John can đảm hơn, ngập ngừng hỏi:
– Có chuyện là chuyện gì cơ?
– Có một tên kẻ cướp đang ngủ trong cánh đồng cỏ, ngay phía dưới chúng ta. Nếu các cậu thích, mình xuống giết chết nó đi.
– Tớ đâu có thấy nó – John im lặng hồi lâu rồi nói.
– Tớ thấy đấy.
– Thế… thế nếu chúng mình thức nó dậy? – John nghẹn giọng hỏi.
Peter bực mình vặn lại :
– Các cậu không nghĩ rằng tớ có thể giết nó trong khi nó đang ngủ đấy chứ? Trước hết, tớ phải đánh thức nó dậy đã rồi mới giết nó. Tớ chưa bao giờ làm khác.
– Thế… cậu đã giết được nhiều chưa?
– Vô khối.
John tuyên bố: “Tuyệt nhỉ!” Rồi quay sang xin bắt đầu bằng việc uống trà. Nó hỏi xem bây giờ có nhiều cướp biển trên đảo không và Peter cho biết chú chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đến thế.
– Ai là chỉ huy bọn đó?
– Hook – mặt chú lạnh tanh khi nói đến cái tên đáng sợ đó.
– Jack Hook ấy à?
– Chính thế.
Michael bật khóc còn chính John cũng nghẹn họng vì cả hai đều biết tiếng Hook.
– Đó là tên cầm đầu của băng Râu Đen – John thì thầm. Tên độc ác nhất. Người duy nhất mà cả Barbecue cũng phải sợ.
– Chính hắn đấy – Peter thêm.
– Trông lão như thế nào, có to lớn không?
– Không lớn như hồi trước nữa.
– Sao vậy?
– Tớ cắt bớt lão đi rồi.
– Cậu ấy à?
– Đúng, tớ đấy – Peter đai giọng nói.
– Tớ không có ý nghi ngờ cậu đâu.
– Thôi được, bỏ qua đi.
– Nhưng mà này, cậu cắt bớt cái gì của lão ấy?
– Bàn tay phải.
– Thế thì lão ta chắc không đánh nhau được nữa nhỉ?
– Đánh tốt ấy chứ lại!
– Thế lão thuận tay trái à?
– Lão ta có một cái móc sắt thay cho tay phải, lão mócdc đủ mọi thứ đấy.
– Móc à?
– Này John… – Peter nói.
– Sao cơ?
– Phải nói là, vâng, thưa chỉ huy.
– Vâng, thưa chỉ huy.
– Có một điều mà tất cả bọn con trai dưới quyền tớ phải hứa. Và cậu cũng thế.
John tái mặt.
– Như thế này: nếu chúng ta gặp phải Hook trên đất liền, cậu phải để tớ một mình đánh nhau với lão.
– Tớ hứa – John chân thành thề.
Chúng tạm thời cảm thấy đỡ sợ vì Tinker Bell bay cùng chúng và ánh sáng từ cô ta cho chúng nhìn thấy nhau. Không may là cô ta không thể bay chậm như chúng và buộc phải bay vòng xung quanh và tạo nên những vầng sáng rộng quanh cả bọn. Wendy thích mê đi cho tới khi Peter giảng cho cô biết cái hại của vầng sáng:
– Tinker Bell bảo tớ là bọn cướp biển đã phát hiện ra chúng mình từ trước khi trời tối và chúng đã chuẩn bị cho khẩu Long Tom rồi.
– Khẩu đại bác Long Tom ấy à?
– Ừ, và dĩ nhiên là chúng nó đã nhìn thấy ánh sáng của Tinker Bell. Nếu chúng nghĩ rằng Tinker Bell đang đi cùng chúng mình, chắc chắn là chúng sẽ bắn ngay đấy.
– Wendy ơi!
– John!
– Michael!
– Peter ơi, cậu bảo cô ấy đi đi – Cả ba đứa trẻ đồng thanh kêu lên.
Nhưng Peter từ chối.
– Cô ấy cho rằng chúng ta bị lạc đường nên cô ấy hơi sợ – Peter vặc lại – Các cậu không nghĩ là tớ có thể xua cô ấy đi khi cô ấy đang sợ chứ?
Vòng sáng ngưng lại trong giây lát và Peter cảm thấy có ai cấu chú một cách thân tình.
– Thế hay cậu bảo cô ấy tắt bớt ánh sáng đi vậy – Wendy khẩn khoản.
– Cô ấy không thể tắt chứ. Đấy có lẽ là điều duy nhất các tiên không làm được. Ánh sáng chỉ tắt khi họ ngủ thôi, như các ngôi sao ấy.
– Thế thì bảo cô ấy nuủ ngay đi – John nói giọng như ra lệnh.
– Cô ấy không thể ngủ vì không buồn ngủ. Đó cũng là một điều nữa mà các cô tiên không thể làm.
– Rõ là hai điều đáng làm nhất thì lại không thể – John càu nhàu.
Đến lượt nó bị cấu, nhưng chẳng có gì là thân ái cả.
– Nếu ai trong chúng mình có túi thì có thể cho cô ta vào đó.
Nhưng chúng ra đi nhanh quá nên chẳng đứa nào nghĩ đến việc mang túi theo.
Peter chợt nảy ra một ý tuyệt vời: cái mũ của John! Tinker Bell chấp nhận tiếp tục bay trong mũ của John nếu có ai cầm mũ tronu tay. John nhận nhiệm vụ tuy cô ta thích được Peter cầm gũ hơn. Rồi đến lượt Wendy phải cầm mũ vì John kêu rằng mũ làm vướng chân nó trong khi bay. Quả là một quyết định rất không ra gì vì như chúng ta sẽ thấy: riêng cái việc phải nhờ vả Wendy đã khiến Tinker Bell ghét rồi.
Nằm trong đáy chiếc mũ đen, ánh sáng của Tinker Bell hoàn toàn không nhìn thấy được và tụi trẻ bay một lúc trong im lặng. Đó là sự im lặng hoàn toàn mà chúng chưa bao giờ biết, chỉ thỉnh thoảng có tiếnu tớp tớp từ xa vọng tới – Peter giải thích đó là tiếnu các con thú hoang uống nước nơi con suối bìa rừng – và lúc lúc lại có tiếng gì như tiếng cành cây sột soạt mà thực ra đó là tiếng của thổ dân Da đỏ đang mài dao.
Rồi những tiếng động này cũng tắt dần. Michael cảm thấy bơ vơ vô cùng.
– Giá mà có tiếng gì nữa nhỉ! – Nó thốt lên.
Cầu được ước thấy, không gian đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm dễ sợ. Bọn cướp biển bắn vào chúng bằng khẩu Long Tom. Tiếng nổ vang trong núi và dường như dội lại gột cách hung tợn: “Chúng đâu? Chúnu đâu? Chúng đâu?”
Ba chị em kinh hoàng thấy rõ sự khác biệt giữa một hòn đảo tưởng tượng và một hòn đảo có thật là như thế nào. Khi yên tĩnh trở lại, Michael và John bay trong bóng tối hoàn toàn. John đạp chân trong không khí theo quán tính còn Michael vẫn bay mà không biết làm sao mình bay được.
– Michael có bị trúng đạn khônu? – John run run hỏi.
– Em không biết – Michael cũng thì thầg đáp lại.
Chúng ta giờ đã biết rằng không ai bị thương. Tuy nhiên, Peter đã bị hơi thuốc súng thổi ra xa ngoài khơi còn Wendy bị cuốn lên cao cùng với Tinker Bell. Lúc đó, Wendy lại vô ý để rơi tuột mất cái mũ. Tôi không biết tự nhiên Tinker Bell nảy ra ý đồ hay cô ta đã âm mưu từ lâu, chỉ biết là đột nhiên Tinker Bell nhảy ra khỏi mũ và bắt đầu lôi kéo Wendy vào chỗ chết. Tinker Bell không phải là quá độc ác, mặc dù lúc này cô ta quả là ghê gớm, nhưng cô ta cũng có thể tỏ ra là người rất tốt. Tiên đều hoặc tốt hoặc tồi như vậy bởi vì họ bé quá nên chỉ có một loại tình cảm. Họ có thể thay đổi nhưng là thay đổi hoàn toàn luôn. Lúc này, Tinker Bell đang ghen ghê gớm với Wendy. Wendy dĩ nhiên là không hiểu gì trong tiếng đinh linh êg áivà tôi cho rằng trong cả đống những lời nguyền rủa được nói ra với giọng rất dễ thương của Tinker Bell. Tinker Bell đã vừa bay quanh Wendy vừa nói: “Theo tớ rồi mọi việc sẽ ổn cả thôi.”
Wendy còn biết làm sao được? Cô gọi Peter, John và Michael nhưng chỉ nghe có tiếng vọng lại như giễu cợt. Cô còn không biết rằng Tinker Bell ghét mình như một người lớn có thể ghét.
Hoang mang, vạ vật bay, Wendy đành phó thác số phận mình cho Tinker Bell.