Dịch: Dực Vũ
Phải nói rằng người đứng đầu Lục gia rất thông minh, vậy mà từ trong lời đồn thổi phân tích ra chân tướng sự thật.
Trần Thục Phân có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không tin suy đoán của chồng mình: “Lão Lục, nếu Hạ Hạ chưa kết hôn, Khang Học Bân lo lắng cho con bé còn có lý.
Nhưng Hạ Hạ đã gả cho con trai chúng ta rồi, dù cho ly hôn rồi, Khang gia còn thật sự có thể để hắn cưới Hạ Hạ sao?”
Lục Hữu Đức lắc lắc đầu.
Bà nó nghĩ quá đơn giản rồi.
“Đó là bởi vì bà không hiểu đàn ông.
Khang Học Bân chưa chắc thực sự muốn cưới Giang Hạ, nhưng hắn chắc chắn muốn Giang Hạ và Thiếu Dương ly hôn!” Nói đến đây, Lục Hữu Đức vô cùng tức giận, không phải giận Giang Hạ mà là cảm thấy Khang Học Bân quả là một kẻ cặn bã.
Hắn nghĩ Giang Hạ sau khi ly hôn thì chỉ có thể dựa vào hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm còn không cần chịu trách nhiệm?
Trần Thục Phân dần dần hiểu được ý của chồng, bà đập tay phải lên bàn: “Đây không phải là bắt nạt người sao? Tôi phải đi tìm Hạ Hạ nói với con bé.
Tuyệt đối không thể để bị Khang Học Bân lừa”
Nói xong, Trần Thục Phân vội vàng đứng dậy.
Bà thực sự thương Giang Hạ.
“Đứng lại, ngồi xuống! Bây giờ bà đi tìm Giang Hạ, không phải khiến con bé khó xử sao? Con bé tốt xấu cũng vào cửa Lục gia chúng ta, tôi nhìn con bé là một đứa trẻ ngoan.
Bà yên tâm, ở nhà máy có tôi trông chừng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, tôi chính là không nên nói chuyện này với bà, bà căn bản là không thể giấu bất cứ thứ gì.
Nếu như bà thật sự rảnh rỗi, thì đi mua một số đồ tốt đến nhà anh trai bà.
Xem xem có thể sắp xếp công việc cho hai anh trai của Giang Hạ không, Giang gia sống tốt rồi, Giang Hạ cũng có thể yên tâm không phải sao?
Lục Hữu Đức quả thực là một người thông minh, nhẹ nhàng nắm bắt được điểm mấu chốt nhất của vấn đề.
Nhưng mà, họ lại không biết rằng Giang Hạ sớm đã không còn là Giang Hạ ban đầu nữa.
“A Nguyễn, ngày mai cô sẽ dành thời gian để sửa quần áo cho con và Hải Minh, đảm bảo trông đẹp hơn trước, được không?” Giang Hạ sửa xong quần áo của hai đứa trẻ, trong lòng rất thương cảm.
Trần Thục Phân rõ ràng đã dành không ít tâm tư trên người hai đứa nhỏ.
Bây giờ điều kiện có hạn, bà gần như đã dành những điều tốt nhất cho Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh.
“Hạ Hạ, bỏ đi, chuyện này quá phiền phức rồi.” Giọng điệu của Lưu Nguyễn hoàn toàn như một bà cụ non.
Sự khó chịu trong lòng cô bé qua đi, con bé dần dần hiểu được con người của Giang Hạ.
/Trước đây mình làm và nói những điều quá đáng như vậy, Giang Hạ đều không tính toán với mình, chứng minh cô ấy là một người tốt./
Đối với Giang Hạ, con bé có một loại cảm giác đồng cảm.
Lưu Nguyễn phát hiện bọn họ đều là người xấu trong miệng người khác.
Nhưng mà, Hạ Hạ đối phó tốt hơn.
Con bé thích gọi Giang Hạ bằng tên.
Trong mắt cô bé, Giang Hạ chỉ lớn hơn cô mười một tuổi chính là một chị gái xinh đẹp, chứ không phải mẹ kế khó ưa trong miệng mọi người.
Hai chị em nhìn nhau cười, điều khiến bọn trẻ vui mừng không phải là có quần áo đẹp để mặc, mà là sự quan tâm của Giang Hạ dành cho chúng.
“Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học.” Giang Hạ nắm tay Lục Hải Minh đi ra khỏi phòng.
Vẻ hưng phấn trên mặt Lục Hải Minh vẫn chưa tắt, cậu bé năm nay mới phân giường ngủ riêng, chính là ở bên cạnh phòng Lưu Nguyễn.
“Hạ Hạ, có thể kể cho con một câu chuyện được không? Nếu không hát một bài cũng được” Sau khi quen với Giang Hạ, Lục Hải Minh bắt đầu mạnh dạn đưa ra yêu cầu.
Đây chính là tâm nguyện lớn nhất trong lòng cậu bé, thế là cậu mắt long lanh nhìn Giang Hạ.