Dịch: Dực Vũ
Chầm chậm đi ra khỏi bến xe, Giang Hạ dần dần tỉnh lại, cô dặn dò hai đứa nhỏ nhất định phải luôn ở bên cạnh bọn họ, đừng chạy lung tung.
Thành phố trước mắt căn bản không cách nào có thể so sánh với bốn mươi năm sau.
Giang Hạ hiếu kỳ nhìn những chiếc xe cổ trên đường.
Ở thời đại này, ô tô là hàng xa xỉ, nghe nói chỉ làm thủ tục cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Ngoài việc làm quen với môi trường lớn, Giang Hạ còn đưa bọn trẻ đến tỉnh lỵ vì một mục đích khác, đó là mua cho chúng một số loại vải phù hợp để về nhà may quần áo.
Vì vậy, sau khi hỏi đường ba lần, Giang Hạ bọn họ cuối cùng cũng tìm được cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố.
“Kìa! Hạ Hạ, cô xem đó là gì vậy?”
“Đó là tủ lạnh.
Khi bật điện, nó có thể ướp lạnh thức ăn.
Kem que bọn con thích ăn cũng có thể dùng tủ lạnh làm ra.”
“Chị ơi, nhìn này, ở đây vậy mà lại có xe đạp nhỏ như vậy.” Lục Hải Minh dựa vào cửa sổ, không thể tin được nhìn những chiếc xe đạp trẻ em được trưng bày bên trong.
Nếu cậu có thể lái nó thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh ngây thơ không giấu nổi sự khao khát đối với những thứ trong cửa hàng bách hóa.
Sau lần này đến tỉnh lỵ, bọn chúng mới biết, những thứ ban đầu chúng nghĩ là tuyệt vời, căn bản không tính là gì.
Được mở mang kiến thức và đầu óc, hai đứa trẻ trưởng thành sớm không đòi mua bất cứ thứ gì với Giang Hạ và Trần Thục Phân.
Bọn họ đi hết một chặng đường,cuối cùng cũng tới quầy bán vải.
“Này, đây không phải là hoa khôi nổi tiếng của lớp chúng ta Trần Thục Phân sao? Làm thế nào mà cậu lại trở nên như thế này? Chậc chậc, nếu như bạn học năm đó của chúng ta biết được…….”
Bên trong quầy, một người phụ nữ trung niên mặc áo cánh dơi đen nghiêng mắt nhìn về phía Trần Thục Phân, cố ý đặt bàn tay đeo chiếc nhẫn vàng lên quầy.
Mắt Trần Thục Phân sầm lại, sau đó bà hơi nhếch khóe miệng: “Đồng chí Trương Mỹ Linh, bà ngược lại không hề thay đổi, vẫn đen như ngày nào.”
Không muốn nói thêm gì với người phụ nữ đối diện, Trần Thục Phân dắt hai đứa trẻ quay người rời đi nhưng bị người phụ nữ ở trong quầy gọi lại.
“Trần Thục Phân, bà đừng đi! Không dễ dàng mới đến tỉnh lỵ một chuyến, làm sao có thể tay không trở về.
Tôi đến nhà kho xem có mảnh vải thừa nào không, tặng bà miễn phí, thế nào?” Người phụ nữ tên Trương Mỹ Linh vừa nãy bị Trần Thục Phân chọc tức, hiển nhiên sẽ không chịu để yên.
Nhớ năm đó, Trần Thục Phân đúng là chiếm hết hào quang.
Bây giờ cô gái yểu điệu thục nữ đã biến thành một đại thẩm mập mạp, hơn nữa cuộc sống cũng không ra gì.
Sự tức giận trong lòng Trương Mỹ Linh từ lâu đã được thay thế bằng cảm giác ưu việt.
Bà ta mặt đầy chế giễu, khoanh tay trước ngực, chờ xem trò cười của Trần Thục Phân.
“Vị lão bà bà này, vẻ mặt đố kỵ của bà thật xấu xí!” Lưu Nguyễn ngẩng đầu mỉm cười, với mặt vẻ mặt ngây thơ.
“Mày!”
Trương Mỹ Linh không ngờ rằng mình sẽ không nói nên lời trước một con nhóc.
Bà ta già lắm sao? Con nha đầu chết tiệt vậy mà lại gọi bà ta là lão bà bà!
Còn chưa đợi Trương Mỹ Linh phát ti3t, Giang Hạ đã mỉm cười, sờ đầu Lưu Nguyễn.
“A Nguyễn, lại đây cô dạy con, con người ấy à, phải hiểu rõ bản thân, người đã đen thì tuyệt đối đừng chọn màu tối, không thì sẽ giống như hòn than, xấu xí vô cùng.
Còn có, không phải ai cũng thích hợp mặc áo cánh dơi.
Những người vừa gầy vừa lùn mặc lên trông như được bọc một lớp vải lên người.
Vị bác gái này là một ví dụ điển hình”.