Dịch: Dực Vũ
Giang Thụy Thanh cõng Giang phụ trên lưng lao vào bệnh viện, mồ hôi như mưa, toàn thân như bị vớt lên khỏi nước.
Điều tương tự cũng xảy ra với Giang Thụy Phúc, người đang đứng bên cạnh đỡ Giang phụ.
Những người xung quanh đều bàng hoàng trước hoàn cảnh bi thảm của họ.
Bác sĩ nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới: “Mau lấy cáng ra, lập tức chuẩn bị cấp cứu.”
Sau khi giao cha mình vào tay bác sĩ, Giang Thụy Phúc ngồi xuống đất, dựa vào tường, nhưng ánh mắt lại nhìn vào phòng khám nơi cha mình đang ở.
“Chẩn đoán sơ bộ cho thấy bệnh nhân bị gãy hai xương sườn, rất có khả năng xuyên vào phổi.
Chân trái bị dập nát, chấn động nặng.
Các trường hợp khác phải chụp X quang ngay để xác nhận.
Tình hình rất nguy cấp, tính mạng của bệnh nhân đang gặp nguy hiểm.”
Ba bác sĩ mặc áo trắng tư vấn và đưa ra hướng dẫn chẩn đoán.
“Người nhà đâu? Xin hãy tới ngay!”
Giang Thụy Thanh chống hai tay vào tường, th ở dốc kịch liệt: “Tôi ở đây, tôi là con trai ông ấy.”
“Bệnh nhân cần chụp X-quang rồi lập tức tiến hành phẫu thuật.
Anh đi nộp phí trước, sau đó mới đến ký.”
Nghe bác sĩ nói xong, Giang Thụy Thanh hai tay run rẩy lấy ra một chiếc ví: “Bác sĩ, tôi chỉ có bấy nhiêu tiền, ông có thể chữa bệnh cho cha tôi trước được không? Tôi sẽ đi mượn ngay! Cầu xin ngài, bác sĩ!”
Tất cả tiền tiết kiệm cả gia đình chỉ có ba mươi lăm tệ sáu hào hai xu, Giang Thụy Thanh biết rằng chỗ này còn lâu mới đủ.
“Cái này…!Chúng tôi cũng rất khó xử.
Như này đi, trước tiên đi nộp tiền chụp X quang cho cha cậu đi, chúng tôi sẽ thỉnh cầu lãnh đạo bệnh viện, chuyện này chúng tôi không có cách nào tự quyết định.”
Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, một trong những bác sĩ trẻ đã chạy bộ đến văn phòng trưởng khoa.
Lúc này, Giang Hạ vội vàng đi tới: “Anh cả, anh hai, cha đâu? Ông ấy ở đâu? Hiện tại tình trạng thế nào?”
Giang Thụy Thanh chống hai tay vào tường, đứng dậy một cách khó khăn.
Anh ấy đã dùng quá nhiều sức, gần như sắp ngất đi.
“Cha…!Cha cần phải phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu chúng ta nộp tiền trước.”
“Mời bác sĩ lập tức thu xếp cho bố một ca phẫu thuật.
Em sẽ trả viện phí ngay bây giờ!” Giang Hạ còn chưa kịp nhìn Giang phụ, đã nhận lệnh của bác sĩ rồi chạy đến quầy thanh toán.
Thời gian từng chút một trôi qua, ngoại trừ người nhà họ Giang, còn có Trần Thục Phân và Lục Hữu Đức đến sau đều đang đứng trực ở cửa phòng phẫu thuật.
Trời đã tối nhưng cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
“Cha, mẹ, hai người về trước đi.
A Nguyễn và Hải Minh đều ở nhà, con không yên tâm.” Giang Hạ nắm lấy tay Trần Thục Phân, mẹ chồng chắc chắn là đã đưa hết tiền bạc trong nhà cho mình, tổng cộng là tám nghìn nhân dân tệ.
Cô sẽ nhớ ân tình này suốt đời.
Lục Hữu Đức thở dài: “Cha đưa mẹ con về trước, lát nữa mang đồ ăn cho mọi người, thông gia còn cần mọi người, mọi người không thể gục ngã!”
Giang Thụy Thanh, vợ anh ấy và Giang Thụy Phúc đứng thẳng và cúi chào Trần Thục Phân và Lục Hữu Đức.
“Cảm ơn hai bác, cảm ơn!”
Họ là những vị cứu tinh của cha!
Lúc này, trước cổng Lục gia, Lục Thiếu Dương khoác ba lô trên lưng từ xe jeep* đi xuống.
(*Một loại xe ô tô thương hiệu Mỹ)
“Hồng Kỳ, cảm ơn cậu!”
“Tiểu đội trưởng, sao anh lại khách khí cái gì với tôi? Cho tôi gửi lời chào đến chú thím.
Đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất, đây là đồ tôi mua cho A Nguyễn và Hải Minh, tôi còn đang vội, không gặp mọi người được.”
Tôn Hồng Kỳ từ ghế sau lấy ra một túi lớn đựng đồ đưa cho Lục Thiếu Dương.