Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ryal
Năm Nguyên Cảnh thứ mười bốn, con trai thứ ba của Hoàng đế là Yến Minh Huyên mưu hại Thái tử, lén nuôi quân, buôn muối lậu… tội lỗi vô vàn. Hoàng đế tha cho, chỉ cạo trọc rồi sung vào quân đội ở Tây Châu, đảm nhận trọng trách trấn giữ hoàng lăng, không được rời đi đến chết. Công chúa Lâm Ngu bị tước phong hiệu, giáng làm thường dân, quyết định treo cổ tự vẫn ngay ngày hôm ấy. Mẹ đẻ là Thục Phi và nhà ngoại họ Lâm đều bị chém chết, tổng cộng hai trăm ba mươi mạng người.
… Trích “Sử ký triều Chu”.
Khi đang dùng bữa với Tống Tử Khiêm trên tầng hai quán rượu, Dung Ngọc chợt nhận ra mùa thu đã đến.
Cây dương vươn mình ngoài cửa sổ, lá vàng xào xạc rơi theo cơn gió thổi qua trước thềm. Cậu nhặt một chiếc lá trên vai, cúi đầu ngửi khẽ, trong hương cỏ cây thơm ngát có hòa vào mùi tanh rữa mục.
Công cuộc hành hình nhà mẹ Tam Hoàng tử diễn ra trong vòng nửa tháng, từng chuyến xe chở xác mất đầu nối đuôi nhau không dứt. Dân chúng trong kinh chẳng dám hé nửa câu về vụ việc. Dường như trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tươi.
Đế vương giận dữ, triệu người phơi thây. Tuy mấy trăm mạng của nhà họ Lâm còn lâu mới đến một triệu, nhưng sự thật đã chứng minh: ở triều đại phong kiến thì hoàng quyền đứng cao hơn tất thảy.
Cậu tung phiến lá xuống mặt đường, quay sang nhìn Tống Tử Khiêm: “Tống huynh có dự định thế nào?”.
Nhờ có các đại thần can ngăn, lại được lòng dân chúng, Tống Tử Khiêm may mắn thoát chết. Hoàng đế chưa nguôi giận nên tuyên bố cách chức y và ban lệnh cấm y vào triều làm quan vĩnh viễn.
“Vài ngày nữa ta sẽ đưa mẹ và em về Giang Đông. Tuy chẳng còn ai thân thuộc, nhưng làm nghề gõ đầu trẻ rồi mấy thứ lặt vặt khác chắc cũng kiếm đủ để lo cho mọi người”.
Tống Tử Khiêm nhấp một ngụm trà nóng, nét mặt y chưa từng thanh thản như hiện tại – thậm chí y còn có thể nói đùa vài câu. Y không còn là Tống Tri châu tự tay giết chết hai mươi chín tên quan ngày ấy, cũng không phải Tống Tri châu hiên ngang chĩa kiếm vào Tam Hoàng tử, chỉ là một thư sinh nho nhã và yếu đuối rất tầm thường.
“Nghề gõ đầu trẻ sao? Có vẻ an nhàn tự tại lắm. Nhưng với tài học của Tống huynh đây thì quả là phí phạm”.
Dường như Tống Tử Khiêm thấy được điều gì trong đôi mắt cậu thiếu niên, nhưng y chỉ lắc đầu cười khẽ. “Hơn hai mươi năm dùi mài kinh sử, năm năm làm quan phụ mẫu, cuối cùng ta mới nhận ra yên bình là quan trọng nhất. Ta chỉ muốn được cùng những người thân yêu sống một cuộc đời tròn vẹn, chẳng cầu gì hơn”.
Vẻ ung dung bình tĩnh trên khuôn mặt Tống Tử Khiêm đã khéo léo khước từ mọi ẩn ý trong lời Dung Ngọc.
Nhưng cậu chỉ nhìn y, nhẹ giọng nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Này Tống huynh, quê hương loạn lạc bất ổn, sao bách tính có thể yên bình cho được?”.
“Ta sẽ thu xếp ổn thỏa cho người nhà huynh. Tống huynh à, ta biết trong lòng huynh còn hoài bão, ta sẽ trải cho huynh một con đường tương lai xán lạn, còn huynh…”. Dung Ngọc thoáng ngừng rồi nói thẳng. “Coi như trả món nợ ân tình mà ta đã trao huynh ở Dương Châu ngày trước”.
Tống Tử Khiêm nheo mắt lại, dường như y nhớ tới điều gì. “Ta cũng từng thử đoán thân phận của kẻ cầm đầu thế lực thứ ba”.
Trởi chuyển màu vàng pha xám, có vẻ âm u bất định. Dung Ngọc ngước lên, ngữ điệu bình thản như đang thực sự nói về thời tiết: “Đã đến lúc bầu trời thay đổi”.
Tống Tử Khiêm im lặng nhìn xuống, ngón tay mân mê chén trà.
Chẳng bao lâu sau có người gõ cửa. Mặc Thư lên tiếng: “Ca nhi ơi, sắp mưa kìa, mình về phủ thôi ạ”.
Dung Ngọc gật đầu rồi bảo với Tống Tử Khiêm: “Tống huynh, hẹn sau này gặp lại”.
Mi mắt Tống Tử Khiêm giật khẽ, y chẳng đáp câu nào, Dung Ngọc cũng hiểu mình cần cho y một khoảng thời gian cân nhắc, bèn rời đi trong im lặng.
Ngoài trời nổi gió, tay áo cậu phất phơ. Mặc Thư vội buộc kín áo choàng giúp chủ.
Khi hai người sắp lên xe ngựa, một con tuấn mã khác bất chợt xông đến. Nó xô ngã một người bán hàng rong, khiến đám ngựa xung quanh hí dài trong cơn hoảng hốt, bách tính hai bên đường tri hô đầy sợ hãi, cuối cùng dừng chân cách Dung Ngọc một khoảng tầm ba trượng.
Hồn vía của Mặc Thư bay đi gần hết, nó vội vàng nhìn xuống: “Ca nhi có bị giật mình không?”.
Dung Ngọc phất tay, mỉm cười với chủ nhân con ngựa: “Lâu rồi không gặp, Cố tiểu tướng quân”.
Quả thực đây là lần đầu họ gặp nhau kể từ khi Dung Ngọc quay về. Cố Việt Trạch trông rất khác, khi xưa gã trẻ măng và tràn trề sức sống, vậy mà giờ đây gương mặt khôi ngô lại mang nét thâm hiểm như loài chim ưng ngước mắt nhìn đầy oán độc.
Một tay gã nắm lấy dây cương, tay kia siết ngọn roi dài, lớp găng da đen bóng. Đôi đồng tử cuồn cuộn sát khí nhìn cậu thiếu niên chằm chặp.
“Thằng què khốn nạn, thì ra mày còn chưa chết”. Cố Việt Trạch nhếch môi nói mỉa.
Cậu thiếu niên sầm mặt rồi cười giả lả đáp lễ: “Cố tiểu tướng quân thiếu hai ngón tay mà vẫn cưỡi được ngựa, thân tàn nhưng chí chẳng tàn. Dĩ nhiên ta phải noi theo mới đúng”.
“Dung Ngọc! Mày muốn chết phải không!”. Cố Việt Trạch gầm lên. Những ngón tay bị chặt kia là vết thương trong lòng gã, vết thương mãi mãi chẳng thể khép miệng lại bị Dung Ngọc chạm vào, gã như muốn phát điên, bèn giơ roi quật thẳng về phía cậu.
“Chát!”. Ngọn roi không chạm được vào Dung Ngọc, bởi nó đã bị một kẻ khác nắm chặt trong tay.
Thoáng thấy vóc người cao to vạm vỡ, Cố Việt Trạch run lên trong vô thức – nhưng khi trông rõ khuôn mặt kẻ phá rối kia, sống lưng cứng đờ của gã bắt đầu thả lỏng lại.
Gã đã biết tin thằng sai vặt giỏi võ ngày trước không theo Dung Ngọc về.
“Mày đổi sang nuôi con chó khác rồi đấy nhỉ”. Cố Việt Trạch mỉa mai, tìm cách rút roi về mà không được, nụ cười dần cứng ngắc. Gã lạnh giọng: “Buông tay!”.
Vệ Ngũ vẫn đứng im, đôi ngươi đen huyền, bình thản mà lạnh lẽo. Bỗng Cố Việt Trạch có cảm giác tóc gáy mình dựng lên như khi gã đứng trước Sở Đàn. Gã nổi nóng: sao mà lũ hộ vệ như chó dữ canh cửa kia cứ kè kè bên Dung Ngọc!
“Vệ Ngũ, buông tay”. Dung Ngọc thong thả nói.
Vệ Ngũ nghe lời, nhưng y vẫn đứng cạnh cậu như một tấm khiên bền chắc.
“Tiểu tướng quân muốn nói gì thì cứ nói thôi, sao phải dùng đến bạo lực”.
Cố Việt Trạch cười khẩy: “Dung Ngọc mà lại thốt ra những lời đó ư? Trò hề”.
Gã giơ roi, giọng điệu vừa cay nghiệt lại vừa phấn khích: “Lo mà hưởng thụ nốt mấy hôm, giờ chết của mày gần lắm!”.
Dứt lời, gã nghênh ngang giục ngựa rời đi.
Vì cuộc chạm trán đó mà đến chiều Dung Ngọc vẫn chưa hết tức. Cậu đập vỡ bốn bình hoa, ba chén trà, hai giá nến và một đôi khuyên tai bằng ngọc thạch, sau gáy nổi gân xanh phập phồng.
Đám người hầu đều rụt cổ, chỉ sợ mình làm sai rồi bị kéo ra ngoài đánh chết.
Chạng vạng, kẻ được sai đi thám thính tin tức là Vệ Ngũ trở về. Y báo cho Dung Ngọc biết rằng Trấn Viễn tướng quân sẽ khải hoàn về kinh đô trong vòng nửa tháng.
Kể ra cũng đã nửa năm từ khi Trấn Viễn tướng quân xuất chinh đánh Tây Hạ, ông ta chiếm được trọn bảy tòa thành, người Tây Hạ phải liên tục lui quân, cuối cùng cam chịu làm thần tử và kí kết vài hiệp ước bất lợi để van cầu Đại Chu không thảo phạt Tây Hạ thêm lần nào nữa.
Dân vùng biên cảnh coi Trấn Viễn tướng quân như một vị anh hùng cái thế, ông ta sở hữu danh vọng rất cao, thậm chí có thể nói rằng bách tính chỉ biết Trấn Viễn tướng quân chứ đâu biết Hoàng đế là gì. Mọi người truyền tai nhau một chuyện: lúc Trấn Viễn tướng quân rời vùng biên cảnh, dân chúng kéo nhau ra đầy đường mà quỳ xuống tiễn đưa, ai ai cũng chảy nước mắt.
“Bảo sao Cố Việt Trạch trở nên ngông cuồng càn rỡ, ra là chỗ dựa vững chắc sắp quay về”. Cậu thiếu niên ấn vào vùng khóe mắt đang co giật.
Dung Ngọc liếc nhìn Vệ Ngũ, lại nhớ đến kẻ đã nói sẽ giết Cố Việt Trạch mà giờ chẳng biết chạy đi đâu, cơn giận bùng lên như một ngọn lửa.
Đồ bịp bợm. Cậu tiện tay vơ lấy chén trà rồi ném về phía trước, Vệ Ngũ vẫn đứng im, trên trán xuất hiện một vệt đỏ bầm.
“Cút”. Dung Ngọc mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngoài trời bỗng đổ mưa to, cơn mưa gột sạch bụi bẩn trong không khí, làm dậy lên thứ mùi tanh nhẹ đặc trưng của bùn và đất. Dung Ngọc vừa day sống mũi vừa nói bằng giọng cáu kỉnh: “Đóng cửa sổ vào”.
“Dạ vâng”. Mặc Thư vội đáp, còn chưa kịp làm gì đã chứng kiến một chú chim nhỏ bay vụt vào trong rồi hạ cánh nơi bệ cửa sổ.
Nó vô cùng kinh ngạc: “Ca nhi, ca nhi ơi…”.
Dung Ngọc vẫn đang uể oải nhắm mắt. Mặc Thư kiên trì gọi mãi: “Ca nhi ơi, cậu mau nhìn này”.
“Còn ầm ĩ nữa thì ngươi cũng cút ra ngoài luôn đi!”. Hai mắt Dung Ngọc mở to vì giận dữ, nhưng rồi chúng nheo lại khi nhìn thấy bộ lông vàng rất quen.
Mặc Thư nhỏ giọng nói: “Ca nhi ơi, hình như là con chim ở Dương Châu lúc trước”.
Nó càng nghĩ càng không tin nổi, con chim nhỏ xíu với kích cỡ chẳng bằng một nắm tay, sao có thể tìm được họ ở kinh thành ngàn dặm xa xôi cơ chứ? Quả là kì diệu!
Chim vàng đập đập đôi cánh để rũ nước mưa, lao về phía Dung Ngọc, bay quanh cậu một vòng rồi đáp xuống.
Nó giơ một cánh lên, cúi xuống rỉa bụng rồi đặt vào tay Dung Ngọc sợi lông chim đẹp nhất, sau đó lại ưỡn ngực ngẩng đầu, đôi mắt như hạt đậu đen có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Mặc Thư không nhịn được cười, đúng là y hệt hồi còn ở Dương Châu, cứ mỗi lần gặp công tử là con chim vàng này lại dâng lên cho cậu vật gì đó – lúc thì cánh hoa, lúc thì lá cây, còn cả một con sâu màu mè sặc sỡ, chắc nó tưởng thứ kia rất tốt.
Dung Ngọc ngắm nghía sợi lông, dường như món quà kì lạ ấy đã vuốt phẳng đôi mày đang nhíu chặt. Cậu khẽ mím môi cười, vừa định xoa đầu con chim thì chợt liếc thấy mảnh vải đen buộc quanh đùi nó.
Chim vàng không trốn, nó để cậu tháo mảnh vải rồi gỡ xuống một mẩu giấy giấu bên trong.
Một mẩu giấy được buộc vào chân chim ngắn cũn, hiển nhiên cũng không to lớn gì. Trên ấy chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ mà thôi.
… “Ngọc nhi thương mến, lâu ngày xa cách, lòng nhung nhớ khôn nguôi. Ta đây xác thịt ở Hoài Nam mà trái tim chỉ mong ngóng phía kinh thành, đêm đêm chẳng thể nào yên giấc, chỉ dám gửi tương tư nơi vầng nguyệt. Trời trở lạnh rồi, mong người dùng thêm cơm, mặc thêm áo. Những mong sớm được trùng phùng bên nhau”.
Nét bút khoáng đạt in hằn trên trang giấy, từng con chữ rắn rỏi mà khúc chiết đến tột cùng. Chẳng cần đoán Dung Ngọc cũng hiểu đó là ai.
Bức thư đầu tiên sau ba tháng trời chia cách.
Mưa rơi đồm độp ngoài khung cửa sổ, căn phòng càng thêm tĩnh lặng. Mùi ẩm mốc ngột ngạt chen đầy trong không khí.
Dung Ngọc cụp mắt, đôi ngươi nhạt màu trốn sau hàng mi khẽ rủ, ẩn mình trong bóng tối, mơ hồ và lãnh đạm như giọt mực loang.
Mặc Thư tò mò muốn biết ai đã gửi mẩu giấy này, nhưng nhìn công tử thế kia thì cần gì đoán nữa. Nó lại liếc qua con chim bé tí đang ưỡn ngực, chẳng dễ thương gì hết, đúng là vật nuôi y như chủ.
Dung Ngọc nhìn mẩu giấy mãi đến khi mưa tạnh và mặt trời khuất bóng phía xa xa.
Ánh hoàng hôn rọi xuống, cậu run mi, màu đỏ tươi thoáng hiện trong đôi mắt.
Dung Ngọc nghiến răng, xé nó làm nhiều mảnh rồi vứt xuống sàn.
Cậu giận dữ nhìn mớ giấy vụn: “Viết những lời này làm chi nữa! Chỉ toàn mấy câu sáo rỗng quen tai, hắn muốn chọc tức ta đây mà!”.
Mặc Thư hơi lo lắng, nó sợ cậu kích động quá mức rồi lại ho khan. Trời mùa thu trở gió nên mấy hôm nay Dung Ngọc ho rất nhiều.
Nó bưng cho cậu một chén trà ấm áp, Dung Ngọc không thèm nhìn, bực bội nói: “Đi ngủ!”.
“Nhưng ca nhi chưa dùng bữa…”.
Dung Ngọc liếc nhìn Mặc Thư.
“Vâng ạ”. Mặc Thư ngoan ngoãn dọn hết số giấy vụn trên sàn rồi hầu chủ nhân tắm rửa và thay quần áo.
Nửa đêm, Dung Ngọc không tài nào ngon giấc. Cậu nhớ về mẩu giấy tan tành nọ, vừa uể oải dụi mắt vừa thầm nghĩ: hắn đang chơi xỏ mình.
Dung Ngọc không biết nên gọi thứ xúc cảm nảy sinh trong lòng khi đọc lá thư kia là gì nữa, giống hệt thời còn bé thơ, cậu làm bài được điểm tối đa nhưng phải đợi nửa năm mới nhận được món quà mà bố mẹ hứa mua cho từ trước.
Cậu vui không? Ấm ức, tủi thân thì có.
… Dung Ngọc không muốn chấp nhận rằng mình sở hữu những xúc cảm yếu đuối đến vậy.
Cậu đưa tay che mắt, thoáng thở dài.
Mặc Thư ngồi bên chân giường mà ngủ, nghe thấy tiếng chủ nhân thì lồm cồm bò dậy. Nó hỏi khẽ: “Sao thế ca nhi?”.
Bẵng một lúc lâu sau, Dung Ngọc vẫn chưa trả lời. Khi Mặc Thư nghĩ cậu thiếu niên đã ngủ thì một giọng khàn khàn lại vang lên.
“Mớ giấy mà ngươi đã dọn hồi chiều đâu?”. Cậu cố nén cơn bực dọc để hỏi nó bằng ngữ điệu bình thường nhất.
Mặc Thư chớp mắt: “Đây đây, em gom lại rồi”.
Nó chạy thật nhanh. Mặc Thư thừa hiểu ca nhi ngoài miệng giận dỗi Vệ Kinh Đàn nhưng thực ra trong lòng vẫn chưa nguôi thương nhớ, nó phải cất hết những món đồ tên kia tặng.
Một ngọn nến được thắp lên, Mặc Thư đưa cho Dung Ngọc đống giấy vụn đựng trong chiếc hộp gỗ nhỏ.
Dung Ngọc tựa lưng vào đầu giường ngắm chúng, lại bảo nó mang ra một cái bàn và một chút keo, ngồi ghép lại từng mảnh dưới ánh sáng dìu dịu ấm áp.
Mẩu giấy bị xé quá vụn, mãi đến canh tư mới được sắp xếp hoàn chỉnh. Dung Ngọc đặt bức thư dưới gối rồi nằm nghiêng chếch ra phía ngoài.
Mưa đã tạnh, vầng trăng lưỡi liềm cong cong nhú khỏi cụm mây mờ trôi lững thững.
Lần này Dung Ngọc ngủ rất nhanh.
Một đêm yên giấc.
Lời tác giả:
Lược dịch thư của Vệ Kinh Đàn: Vợ ơi ta nhớ em quá không ngủ được, huhuhuhu…
Ryals note: Tạm thời mình sẽ gỡ chương ngoại truyện Trung thu xuống nhé, chừng nào truyện hoàn mình đăng lại sau. Nếu bạn nào muốn đọc thì qua bên WordPress mình vẫn còn để. Lí do thì mình sẽ giải thích trong phần bình luận của đoạn này.
Bản comm full của sketch đợt trước, chương này em bé nhận thư mà quạu quá nên đặt comm cho ẻm cười dịu dàng với lá thư chồng gửi (>人<;
Artist: Kuu Ni