Tiểu nữ hài đang sốt nhẹ cảm thấy đói bụng, suy yếu bò dậy tiến vào phòng bếp mở ra tủ lạnh, bên trong chỉ có bốn chai bia, hai quả cà chua, một hộp trứng gà cùng mấy cây hành.
Nữ hài di chuyển chiếc ghế nhỏ, dẫm lên ghế lấy ra cà chua cùng trứng gà, thuần thục bắt đầu vo gạo làm đồ ăn, tuy rằng nữ hài chỉ mới bảy tuổi, nhưng là từ lúc tiểu nữ hài năm tuổi thì bà nội đã qua đời, sau đó nữ hài đều sẽ bị bỏ đói cho nên nữ hài nhanh chóng học được cách tự làm no chính mình.
Lương Binh là một người đàn ông độc thân lại mang theo một nữ hài, hắn coi nữ hài như thú cưng, nếu là không nhớ tới, hắn sẽ đi mấy ngày không trở về. Sau đó hắn phát hiện hắn không trở về, tiểu nữ hài cũng không có bị đói chết, cho nên mười ngày nửa tháng không trở lại liền trở thành chuyện thường tình.
Lúc Khương Quy xuyên vào, tiểu nữ hài đang ăn cơm, trong miệng chứa một mồm to trứng gà xào cà chua, đường cho quá nhiều, ngọt quá, cũng không biết là bởi vì sốt nên vị giác không nhạy hay vẫn là tiểu nữ hài thích ăn ngọt.
Mới từ niên đại gian khổ đến đây, bị dưỡng ra một thân thói quen tiết kiệm, Khương Quy cau mày nuốt xuống, lập tức rót cho mình một ly nước.
Ôm ly pha lê Khương Quy đánh giá bốn phía, đây là một căn có ba phòng, bởi vì hai tháng trước mới vừa nghênh đón nữ chủ nhân, cho nên có thêm nhiều vật dụng nữ tính mới tinh, trên ban công còn có nhiều thêm năm bồn hoa.
Giờ khắc này, trong nhà chỉ có một người là cô, Lương Binh cùng Đỗ Quyên sáng sớm đã đi ra ngoài, đem một tiểu nữ hài bảy tuổi đang phát sốt khóa trái, nhốt ở trong nhà.
Hiển nhiên, đây là một đôi cha mẹ không có phụ trách, ôi chao, bọn họ không phải cha mẹ của tiểu nữ hài, bọn họ liền người cũng đều không phải.
Vì tư lợi của bản thân, bọn họ từng chút từng chút phá hủy cả đời của Khương Nhất Nặc vốn dĩ nên có một đời xán lạn.
Khương Nhất Nặc là nguyên chủ lần này của Khương Quy, cũng là một cái pháo hôi. Khương Nhất Nặc tồn tại với ý nghĩa chính là đối chiếu cho Khương Tuyết Vi, dùng ti tiện ác độc để phụ trợ cho sự thiện lương cùng cao quý của Khương Tuyết Vi.
Hai cái nữ hài được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, một cái cao khiết như mây trên bầu trời, một cái ti tiện như bùn ở dưới chân.
Buồn cười nhất chính là, cái này vận mệnh là bị người khác ác ý bóp méo.
Khương Nhất Nặc vốn dĩ chính là thiên kim nhà giàu, lại bị một cái thiếu nữ chưa kết hôn đã có thai Đỗ Quyên trộm đánh tráo. Từ đó con gái ruột của Đỗ Quyên trở thành con gái của phú hào Khương gia Khương Tuyết Vi, còn con gái chân chính của Khương gia Khương Nhất Nặc bị Đỗ Quyên mang đi trả thù bạn trai cũ Lương Binh, Đỗ Quyên ném Khương Nhất Nặc cho Lương Binh rồi vỗ vỗ mông rời đi.
Đỗ Quyên cùng Lương Binh chính là một đôi điển hình trong yêu sớm.
Đó là những bộ phim điện ảnh giang hồ rất nổi tiếng ở thập niên 90, người khác xem phim để vui, Đỗ Quyên lại xem phim như là sự thật.
Lương Binh là tên lưu manh ở đầu đường, sơ trung hắn liền bỏ học, thường hay đi theo nhất bang chưa đủ long đủ cánh gọi nhau huynh đệ, cái đầu nhuộm đủ màu sắc cả ngày không đi đánh nhau thì là chơi game. Như vậy phảng nghịch đối với một nữ sinh ngoan ngoãn bị người nhà dạy dỗ nghiêm khắc là tràn ngập dụ hoặc.
Ở trong mắt nữ sinh Đỗ Quyên, Lương Binh chính là trong tiểu thuyết miêu tả soái ca, soái ca vô lại, soái ca siêu ngầu….
Nhưng hiện thực không phải trong điện ảnh cũng không phải là trong tiểu thuyết, nữ sinh ngoan ngoãn cùng tên soái ca vô lại không có bảo trì tình yêu say đắm thuần khiết, soái ca vô lại dụ nữ sinh ngoan ngoãn ăn vụng trái cấm, và gây ra quả đắng.
Cho dù đổi thành hai mươi năm sau, nữ sinh mang thai cũng đều là bị người gièm pha, càng không nói đến hai mươi năm trước.
Cha mẹ là lão sư, xã hội phản đối khiển trách, hoàn toàn kích phát ra sự phản nghịch của Đỗ Quyên, cô tự động đề nghị Lương Binh chạy trốn. Bốn tháng sau, Đỗ Quyên liền hối hận, nguyên lai sinh hoạt cùng cô đọc trong tiểu thuyết tình yêu không có giống nhau, có tình cũng không thể uống nước mà no được, sớm chiều ở chung càng làm cho cô phát hiện Lương Binh cũng không phải giống như tiểu thuyết là một soái ca vô lại thâm tình, hắn chính là trong ngoài đều hư, hư không thể lại hư thêm.
Bị hiện thực đánh tỉnh, Đỗ Quyên không thể không mang theo cái thai tám tháng một mình chạy về nhà, cô lóc khóc rồi lại quỳ, rốt cuộc được cha mẹ tha thứ, với điều kiện là cô phải xóa bỏ hài tử.
Đỗ gia cha mẹ mang theo Đỗ Quyên đi bệnh viện phá thai, nhưng bởi vì cái thai đã lớn tháng cho nên Khương Tuyết Vi ra đời vẫn còn sống thậm chí là hoàn toàn khỏe mạnh, nhìn không giống như một đứa bé bị sinh non.
Khương Tuyết Vi vừa sinh ra một khắc liền thể hiện quầng sáng của mình.
Bởi vì phẫu thuật bị thương dẫn tới tỷ lệ mang thai sau này sẽ trở nên rất nhỏ, Đỗ Quyên nhìn con gái đáng yêu đang sống sờ sờ, đột nhiên trào ra vô hạn tình thương của mẹ, cô quyết định nuôi nấng con gái của chính mình.
Đỗ gia cha mẹ sao có thể đồng ý, dù cho tỷ lệ mang thai có nhỏ, cũng vẫn còn tỷ lệ, huống chi kỹ thuật y học càng ngày càng tiên tiến. Mà con gái nếu muốn lưu lại đứa bé này, khẳng định đời này đều sẽ bị hủy. Đỗ gia cha mẹ kiên định đứa bé phải tiễn đi, nếu không sẽ cùng Đỗ Quyên đoạn tuyệt quan hệ không nhận cô là con gái nữa, dù sao thà rằng không dưỡng con gái cũng tuyệt đối không đồng ý dưỡng cháu ngoại.
Đỗ Quyên ở bên ngoài sinh hoạt bốn tháng đã ăn qua khổ, đành phải thỏa hiệp, cô đứng ở ngoài phòng trẻ em nhìn con gái sắp bị tiễn đi, cô không biết con gái mình sẽ được đưa đến nơi nào, càng không biết đời này còn cơ hội gặp lại hay không. Không khỏi cảm thấy thật bi thương, cô rơi lệ đầy mặt, bỗng nhiên nghe được hai người hộ sĩ nói chuyện phiếm.
“Chồng của sản phụ giường số 1 cũng thật hào phóng, sinh ra một người con gái liền rất cao hứng, bác sĩ cùng hộ sĩ đều được tặng trứng gà đỏ cùng lễ vật, còn kèm theo một bao lì xì, hai trăm tệ đâu. Mẹ tôi ơi, đếm từ trên xuống dưới đã cho 30 cái bao lì xì, sáu bảy ngàn tệ đâu, ta một năm không ăn không uống tích góp cũng không đủ đâu.”
“Nhà người ta là làm ăn lớn, chúng ta làm sao có thể so sánh được. Ngươi không nhìn thấy xe của người ta sao, là xe nhập khẩu, nghe nói là trăm vạn một chiếc đâu, mấu chốt là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, còn phải có quan hệ.”
“Hít hà, một trăm vạn!”
Một ý tưởng điên rồ đột nhiên dũng mãnh xông vào đầu Đỗ Quyên. Nhận nuôi tóm lại sẽ không thể giống như con ruột, đối phương sẽ không có khả năng sẽ yêu thương như con ruột, còn không biết sẽ được đưa đến đâu, vạn nhất trong nhà kia điều kiện không tốt, hoặc là về sau có con ruột, sẽ không còn thương con gái của cô nữa thì phải làm sao bây giờ?
Đỗ Quyên từ cửa kính bên ngoài nhìn chằm chằm con gái của nhà phú hào giường số 1, rồi bước vào…..
Nhân sinh của hai đứa bé liền như vậy bị mạnh mẽ đổi vị trí.
Sau khi xuất viện, xuất phát từ ý định muốn trả thù Lương Binh, Đỗ Quyên liền bỏ mặc cha mẹ, đi đến nhà Lương Binh đem đứa bé đặt ở trước cửa, Lương Binh lừa gạt tình cảm của cô, cô cũng muốn lừa gạt Lương Binh khiến hắn phải thay người khác nuôi con gái. Đến nỗi Lương Binh không chịu nuôi đứa bé này, cô cũng không có tổn thất gì, dù sao cũng không phải con của cô.
Lương Binh còn chưa thành niên, chưa nuôi sống được bản thân, đương nhiên là hắn sẽ không muốn nuôi thêm cái của nợ. Là mẹ của Lương Binh luyến tiếc cháu gái, cắn răng ôm vào nhà, liền đặt là Lương Tiểu Vũ, nuôi đến Lương Tiểu Vũ năm tuổi, bà bị bệnh qua đời cho nên không thể tiếp tục nuôi dưỡng được nữa.
Lúc đó trên tay Lương Binh đã có chút tiền, Khương Nhất Nặc lại sẽ tự chiếu cố chính mình, hơn nữa trước khi mẹ hắn mất đã đau khổ cầu xin hắn, Lương Binh liền đem Khương Nhất Nặc tới bên cạnh mình.
Còn Đỗ Quyên được cha mẹ an bài chuyển đến một trường ở nơi khác, bắt đầu đi học lại. Tuy nhiên học sinh ba tốt muốn biến thành đại tẩu gian hồ chỉ cần sa đọa là được, nhưng đại tẩu giang hồ muốn biến thành học sinh ba tốt lại không dễ dàng như vậy.
Bỏ học một năm cùng với những chuyện đã trải qua đã để lại dày đặc những ấn ký trên người Đỗ Quyên, cô vô pháp lại chuyên tâm vào học tập. Cao học năm hai, Đỗ Quyên không màng cha mẹ phản đối dứt khoát thôi học, cô đi Thâm Quyến làm công, sinh hoạt cũng không được như ý.
Sáu năm sau, Đỗ Quyên nghèo túng liền ngẫu nhiên gặp được Lương Binh thành đạt, hai người gặp nhau lập tức nối lại tình xưa.
Ác mộng chân chính của Khương Nhất Nặc liền bắt đầu.
Lương Binh phát hiện Đỗ Quyên đối với Khương Nhất Nặc thập phần lãnh đạm thậm chí còn không có kiên nhẫn. Tuy rằng hắn cũng không thích đứa con gái này, ngẫu nhiên bực bội liền sẽ đánh hai cái, hắn lại không cho phép nữ nhân của mình lại không để bụng con của hắn, đặt biệt trong lòng hắn biết rõ Đỗ Quyên chính là ở trong lòng rất coi thường hắn, cô chỉ coi trọng tiền của hắn, Đỗ Quyên diễn trò cũng lười làm, khiến cho Lương Binh cảm thấy hết sức khó chịu.
Cãi nhau một trận, Đỗ Quyên không cẩn thận lỡ miệng, bị Lương Binh ép hỏi ra chân tướng, Lương Binh mới biết mấy năm nay hắn là thay người khác nuôi con gái. Bất quá Lương Binh không có đặt bao nhiêu tình cảm lên người Khương Nhất Nặc, đặt biệt còn ẩn giấu tâm tư không phải người, cũng không có bao nhiêu phẫn nộ khi bị lừa gạt. Biết được Đỗ Quyên đem con gái đổi đến một nhà đại phú hào danh tiếng lừng lẫy, Lương Binh ngược lại liền có một loại cao hứng không nói nên lời.
Hôm nay chính là hai người đi nhìn lén con gái ruột Khương Tuyết Vi.
~~~~~~~~~~~~~
Đúng vào lúc này, trên cửa truyền đến tiếng mở khóa, là Lương Binh cùng Đỗ Quyên đã trở lại. Hai vợ chồng tràn ngập niềm vui, đặc biệt là Đỗ Quyên khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, cô hiện tại mới 24 tuổi, sức trẻ tươi đẹp, vốn chính là một mỹ nhân, nếu tâm tình cô tốt, thì càng có vẻ tươi đẹp hơn.
Khương Quy nhìn, Đỗ Quyên nhưng thật ra có năm phần giống với Khương Tuyết Vi, bất quá dung mạo của Khương Tuyết Vi càng thêm tinh xảo. Khí chất của hai mẹ con càng không thể nào so sánh, Đỗ Quyên ở xã hội lăn lộn đã thấm đầy tục khí, nơi nào so sánh được với tiểu công chúa Khương Tuyết Vi được bảo hộ trong lâu đài, cao nhã thanh thuần, nhất cử nhất động đều lộ ra thiên chân tốt đẹp, khiến người khác không tự chủ được mà che chở cô.
Thấy trước mặt Khương Quy là một bàn cơm đồ ăn, vô luận là Lương Binh hay Đỗ Quyên đều không có ngạc nhiên. Đỗ Quyên lúc mới dọn vào hai ngày thì còn kinh ngạc qua, nhưng rồi cô cũng lập tức thích ứng. Không phải con ruột cũng không có nuôi dưỡng qua tất nhiên sẽ không đau lòng, ngược lại cô còn may mắn quyết định năm đó của mình cực kỳ sáng suốt.
“Tự mình nấu cơm a.” Lương Binh tùy tay đem chìa khóa đặt trên đầu tủ, đi về hướng Khương Quy. Bởi vì đang phát sốt, sắc mặt cô hồng hồng, môi đỏ bừng, có một loại mị lực khó tả, ánh mắt của Lương Binh nhìn đăm đăm, hầu kết hắn lăn lộn lên, giơ tay muốn chạm vào mặt Khương Quy.
Khương Quy nhảy xuống ghế dựa, mặt không biểu tình nhìn Lương Binh.
Lương Binh ngượng ngùng thu tay, cũng không phát giác Khương Quy hành vi khác thường, bởi vì trước kia Khương Nhất Nặc cũng là sợ hãi hắn đụng vào.
Lương Binh đã ở lúc vẫn chưa phát hiện con gái không phải con gái ruột của mình, hắn đều đã có tâm tư xấu xa.
Mà Khương Nhất Nặc là một tiểu nữ hài mẫn cảm, tuy rằng không biết ánh mắt của Lương Binh là ý vị gì, nhưng vẫn biết nó nguy hiểm, theo bản năng mà né tránh. Lúc sau Đỗ Quyên trở lại, nữ hài theo bản năng tìm kiếm sự che chở của mẹ, lại bị Đỗ Quyên nhanh chóng đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Biết được Khương Nhất Nặc không phải con gái ruột của mình, không còn luân lý huyết thống ràng buộc, Lương Binh đã sớm ngo ngoe rục rịch, ánh mắt hắn nhìn Khương Nhất Nặc càng trở nên ghê tởm hơn.
Trong lòng phát giác điểm bất thường Đỗ Quyên lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thái độ của cô dung túng cho Lương Binh càng thêm thú tính, liền đúng vào ngày quốc tế thiếu nhi Lương Binh xâm phạm Khương Nhất Nặc.
Trong lúc đó Khương Nhất Nặc chạy trốn đến phòng chính để hướng tới phòng Đỗ Quyên cầu cứu, Đỗ Quyên ngược lại không cứu, cô nhường lại phòng để cho Lương Binh dễ dàng hành sự.
Suốt bốn năm, Đỗ Quyên vẫn luôn là đồng lõa của Lương Binh, cô uy hiếp tẩy não khống chế Khương Nhất Nặc, trợ giúp Lương Binh che giấu hành vi mạn rợ của hắn.
Thẳng tới lúc Lương Binh buôn thuốc phiện bị bắt, Khương Nhất Nặc mới thoát khỏi ma trảo của hắn, lại bị Đỗ Quyên một bên tẩy não nói ngươi là sỉ nhục, ngươi thật dơ bẩn, ngươi sẽ bị người cười nhạo, Khương Nhất Nặc cũng không nói ra hành vi man rợ của Lương Binh cho một ai khác.
Bởi vậy Lương Binh chỉ bị phán định vài năm tù giam, mà Đỗ Quyên vì nhát gan không có tham gia buôn bán chỉ có hút thuốc phiện cho nên bị cưỡng chế đi cai nghiện.
Cai nghiện xong rất mau Đỗ Quyên lại tiếp tục hút, không có tiền mua thuốc phiện, cô liền nghĩ đến lấy thân thể để kiếm tiền. Nhưng cô đem chính mình hút thành một bộ dạng giống quỷ, không kiếm được nhiều tiền, vì thế cô nghĩ đến Khương Nhất Nặc. Ở trong cái ngành này, tiểu nữ hài ngây ngô non nớt lại xinh đẹp mới là kiếm tiền nhiều nhất, Đỗ Quyên có ý định nhưng là không thể làm được.
Khương Nhất Nặc phá lệ mẫn cảm cho nên khi phát hiện ra dụng tâm của Đỗ Quyên liền đánh cho cô ta một lớp phấn dầy. Làm cho Đỗ Quyên sướng tới chết.
“Đứa nhỏ này.” Lương Binh nhìn qua Đỗ Quyên, “Ta về phòng trước.”
Đỗ Quyên liếc nhìn Lương Binh trở về phòng, lại nhìn xem Khương Quy một mặt đang không biểu tình, như suy tư điều gì nhíu nhíu mày.
Lại nhìn Khương Quy, ánh mắt của cô không tự giác được mà mang theo vài phần đánh giá cùng khiển trách, có chút mùi vị nhìn tình địch, nhìn xong rồi, Đỗ Quyên đi theo Lương Binh vào phòng.
Nhìn cửa phòng đang đóng chặt, sắc mặt Khương Quy trở nên âm trầm, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng.
~~~~~~~~~
Trong phòng, Lương Binh cùng Đỗ Quyên ngồi trên giường, hai người cùng nhau bàn luận về con gái Khương Tuyết Vi vừa mới nhìn thấy.
Mấy năm nay Đỗ Quyên vẫn luôn lặng lẽ chú ý Khương Tuyết Vi, năm đó cô ở bệnh viện là cố ý nhớ kỹ tình huống của Khương gia.
Những lúc cô sinh hoạt khốn khố, sẽ đi nhìn con gái một chút, tâm tình cô liền sẽ chuyển biến tốt đẹp. Cô bị hãm cả đời vào bùn lầy không ra được, may mắn con gái của cô không giống cô, con gái là tiểu công chúa của một nhà có tiền, con gái xinh đẹp lại đáng yêu, con gái sẽ có được một cuộc sống huy hoàng và hạnh phúc.
Lương Binh nhìn hình ảnh trong máy ảnh kỹ thuật số: “Cái mũi lớn lên giống ta, lại cao, tiểu nha đầu còn nhỏ mà đã cao như vậy rồi.” Loại cảm giác này thực huyền diệu, Lương Binh nhất thời hình dung không được, dù sao hắn chưa từng có loại cảm giác này đối với Lương Tiểu Vũ, quả nhiên không phải con gái ruột của hắn, chính là không giống nhau.
Lương Binh vì chính mình tìm ra một lý do hoàn mỹ để ngụy biện cho bảy năm không phụ trách của hắn.
Đỗ Quyên đem đầu thò lại gần, ánh mắt cô ôn nhu như nước.
Lương Binh liếc mắt nhìn cô một cái, cười không ngừng: “Ngươi rất có năng lực, cư nhiên có thể nghĩ ra loại thao tác như vậy, quả nhiên là đầu óc của học sinh đạt thành tích cao.”
Năm đó Lương Binh kêu cô là học sinh đạt thành tích cao, Đỗ Quyên cảm thấy vô cùng ngọt ngào, giờ phút này cô lại cảm thấy là châm chọc, cô vành mắt đỏ lên: “Ngươi không cần châm chọc ta, ta làm ra chuyện không có đạo đức, nhưng ta là vì chính mình sao? Còn không phải là vì con gái của chúng ta. Cha mẹ của ta không nói cho ta biết sẽ đưa con gái của ta đến nơi nào, một khi tiễn đi, đời này ta còn có thể gặp lại con gái của ta sao. Càng là không biết người nhà kia có được hay không, vạn nhất ngược đãi con gái của chúng ta thì làm sao bây giờ? Nếu còn có biện pháp khác, ta sẽ làm như thế sao?”
Cửu biệt thắng tân hôn, lại là nữ thần năm xưa, Lương Binh tức khắc mềm lòng, duỗi tay ra ôm cô: “Ai zô, nào có a, ta là thuận miệng nên mới nói vậy, nơi nào châm chọc ngươi a, ta cảm ơn ngươi còn không kịp.”
Đỗ Quyên quay mặt đi.
Lương Binh ôm lấy cô, ôn tồn nói: “Ta là đang khen ngươi đâu, nếu không phải có ngươi, con gái của chúng ta làm sao có thể sống tốt như vậy. Ngươi chờ a, về sau nhận lại con gái , khẳng định nó sẽ cảm ơn người mẹ tốt như ngươi.”
Đỗ Quyên gấp đến độ trắng cả mặt: “Không được, ngươi không thể đi nhận lại con gái, này sẽ hại nó.”
“Đừng nóng vội a, ta lại không có nói là hiện tại đi nhận, hiện tại là đương nhiên không thể nhận,” Lương Binh vỗ vỗ lên khuôn mặt mềm nhẵn của cô: “Chờ đến nó trưởng thành, chúng ta liền đi nhận trở về, chẳng lẽ ngươi không muốn con gái kêu ngươi một tiếng mẹ?”
Sao có thể không muốn, Đỗ Quyên nằm mơ cũng đều muốn, đó chính là cốt nhục mà cô cực cực khổ khổ hoài thai mười tháng: “Hiện tại nói cái này còn sớm, ngươi đừng ra bên ngoài nói bậy, nếu là chuyện này truyền ra, không nói tới con gái chính là cũng không tốt cho hai ta.”
“Ta biết, ta lại không ngốc.” Lương Binh gật gật đầu, há mồm ngáp một cái, đôi mắt thấm ra một giọt nước mắt, bộ dáng của hắn có chút uể oải. Đây là tới cơn nghiện, Lương Binh buông ra Đỗ Quyên, “Bảo bối, bay một cái, suиɠ sướиɠ suиɠ sướиɠ.”
Đỗ Quyên theo bản năng nghiến răng, vẻ mặt cô lộ ra thần sắc chờ mong, cô vốn không phải loại người có năng lực tự khống chế, bằng không năm đó cũng sẽ không dễ dàng bị Lương Binh dụ dỗ sa đọa.
Hơn nữa có Lương Binh ác ý dẫn đường, cô đã sớm nghiện ma túy từ lâu, còn hãm rất sâu.
Lương Binh từ đầu tủ giường lấy ra thuốc phiện cùng dụng cụ, hai người thật mau liền cưỡi mây phiêu lãng trên bầu trời.
~~~~~~~~~~~
Buổi chiều 3 giờ 50, Khương Quốc Thanh đứng ở trước cửa nhà trẻ, chuẩn bị cấp con gái một kinh hỉ, hắn đã một tuần không đi đón tiểu công chúa của hắn tan học.
4 giờ, tiếng chuông dễ nghe đúng giờ vang lên, các phụ huynh chờ đợi ở cửa tranh đấu gay gắt, nghe tiếng chuông đôi mắt đều tỏa sáng, xoa xoa tay hầm hè chuẩn bị tranh nhau làm người đầu tiên đón con trước.
Khương Quốc Thanh một bên khinh bỉ loại hành vi này một bên lại âm thầm chuẩn bị, cửa cổng vừa mở, sẽ liền nhanh chân xuống.
.
.
.
Không thể là người đầu tiên đón con gái, Khương Quốc Thanh nhìn thấy Khương Tuyết Vi, nhất thời đau lòng ngồi xổm xuống: “Làm sao vậy, thấy ba ba không cao hứng nha?”
Khương Tuyết Vi hốc mắt đỏ lên, ủy khuất nhào vào lồng ngực Khương Quốc Thanh, khuôn mặt nhỏ chôn ở hõm vai hắn, giống như tiểu động vật bị người khi dễ.
Tâm Khương Quốc Thanh muốn hỏng rồi, một bên ôm con gái trấn an một bên dùng ánh mắt dò hỏi lão sư mầm non.
“Khương tiên sinh là như thế này, Công viên của chúng ta sẽ chọn một tiết mục để tham gia lễ hội tết thiếu nhi của thành phố, Tuyết Vi chơi violon rất khá, bất quá Chân Dao Dao múa quạt phi thường đặc sắc, hơn nữa năm trước Tuyết Vi đã lên đài biểu diễn qua, cho nên năm nay chúng ta chọn Chân Dao Dao, Tuyết Vi có chút buồn, thật ngượng ngùng.”
Lữ lão sư có chút xấu hổ, bình thường phụ huynh sẽ kính trọng lão sư, nhưng nhà trẻ của bọn họ là trường nhà giàu. Liền lấy hai cái học sinh này làm ví dụ, cha của Khương Tuyết Vi là đại phú hào của thành phố này, mẹ là họa sư nổi tiếng. Cha Chân Dao Dao là thành ủy thành phố, mẹ là đại luật sư, bên nào cũng đều đắc tội không nổi.
Khương Quốc Thanh hiểu rõ liền mỉm cười: “Vi Vi làm lão sư thêm phiền toái.”
Lữ lão sư vội nói: “Không có, Vi Vi đặc biệt hiểu chuyện, mặc kệ là lão sư hay bạn học đều rất thích bé. Gặp phải loại chuyện này tiểu hài tử không tránh khỏi thất vọng.”
“Vi Vi nghe thấy không, lão sư khen ngươi đó.” Khương Quốc Thanh bế lên con gái, dỗ dành, “Không biểu diễn cũng tốt a, ba ba vẫn luôn muốn mang tiểu công chúa của ba ba đi ra bên ngoài ăn sinh nhật, nhưng từ lúc ngươi đi nhà trẻ cũng không có cơ hội. Năm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, chúng ta đi Disney xem công chúa Bạch Tuyết được không?” Ngày quốc tế thiếu nhi là ngày sinh nhật dương lịch của con gái.
Khương Tuyết Vi vẫn như cũ ghé vào hõm vai không phản ứng.
Trong lòng Khương Quốc Thanh thở dài xem ra là thật khó qua, liền thích nhất công chúa Bạch Tuyết cũng không thèm, đang muốn mạo hiểm mặc cho lão bà giáo huấn lấy ra kem đại chiêu để dụ dỗ, liền nghe thấy tiếng nổ lớn.
Xảy ra tai nạn xe cộ, trên đường trước cổng trường mầm non, phụ huynh đến đón con không biết như thế nào đem xe đâm vào cửa hàng đồ chơi, may mắn không có làm bị thương người qua đường, nhưng là mẹ cùng tiểu nữ hài ở ghế điều khiển phụ cả người đầy máu bị nâng lên xe cứu thương.
“Ba ba, người ôm đau con.” Khương Tuyết Vi kéo lên giọng sữa, nháy nháy đôi mắt, khuôn mặt nhỏ ngây thơ đầy vẻ lên án.
Khương Quốc Thanh sắc mặt hơi trắng bệch nới lỏng cánh tay mà hắn vừa vô thức siết chặt, hắn nhìn đứa con gái *thiên chân vô tà của mình, trong cổ họng lại như chứa một cục bông.
(*thiên chân vô tà = ngây thơ hồn nhiên)
Hắn nghe được tiếng khóc gọi tiểu nữ hài bị tai nạn giao thông đó là Chân Dao Dao.
Về đến nhà, Khương Tuyết Vi giống như con yến nhỏ về tổ nhào vào lòng ngực Hà Nguyệt Dung đang ra nghênh đón, phần lớn thời gian Hà Nguyệt Dung đều sẽ ở nhà sáng tác, hằng ngày làm bạn với con gái, bởi vậy cho nên Khương Tuyết Vi cực kỳ ỷ lại vào cô, ở trước mặt mẹ, Khương Tuyết Vi rầu rĩ không vui càng thêm rõ ràng.
Thương con gái như mạng Hà Nguyệt Dung hỏi có phải hay không ở nhà trẻ chịu ủy khuất?
Khương Quốc Thanh đơn giản nói lại tình huống.
Hà Nguyệt Dung liền giảng cho con gái: “Lão sư không chọn Vi Vi không phải bởi vì Vi Vi không tốt, là lão sư muốn cấp cho bạn học cơ hội được một lần lên đài biểu diễn, cũng là lão sư đau lòng Vi Vi của chúng ta mỗi lần sinh nhật đều phải mệt như vậy cho nên muốn Vi Vi được một kỳ nghỉ, làm ba ba với mụ mụ mang ngươi đi ra ngoài chúc mừng sinh nhật.”
Khương Tuyết Vi ngây thơ nói: “Thật vậy chăng? Không phải bởi vì Lữ lão sư càng thích Chân Dao Dao hơn sao.”
“Đương nhiên là không phải a. Vi Vi của chúng ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, trong các con Lữ lão thích nhất là con, cô ấy đều cùng ta nói nhiều lần, trước nay chưa có gặp qua một đứa bé nào xinh đẹp lại hiểu chuyện như con.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Vi hiện lên hai lúm đồng tiền, ngọt ngào cười rộ lên.
Hà Nguyệt Dung yêu thương mà nhéo nhéo vào má.
5 giờ chiều, Khương Nhất Phàm học tiểu học lớp 6 được tài xế đón về nhà, vừa vào cửa liền đem Khương Tuyết Vi đang chơi búp bê Barbie bế lên hôn một cái.
Khương Tuyết Vi cười khanh khách, thanh âm ngây thơ gọi ca ca ca ca.
“Có nhớ ca ca không a?”
“Nhớ!”
“Nhớ bao nhiêu?”
“Như vậy như vậy nhớ.” Khương Tuyết Vi cánh tay ngắn ngủn vẽ một vòng tròn lớn, điệu bộ ngây thơ đem tất cả mọi người đều chọc cười.
Khương Tuyết Vi nghiêng nghiêng đầu, không hiểu bọn họ cười cái gì, cô ôm cổ Khương Nhất Phàm, đôi mắt đen láy mở to, khiến người khác suýt tan thành nước.
Hà Nguyệt Dung đoạt lấy con gái từ lòng ngực của con trai, yêu thích không buông hôn hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Khương Tuyết Vi.
“Ngày 1 tháng 6 con có tiết mục phải diễn sao?” Hà Nguyệt Dung hỏi Khương Nhất Phàm.
Khương Nhất Phàm: “Lão sư của con muốn con cùng một bạn học biễu diễn hợp tấu, con đàn dương cầm bạn ấy kéo violon. Hừm, bạn ấy còn không có chơi violon tốt bằng Vi Vi của chúng ta.”
Khương Quốc Thanh từ lúc đi học đại học đã gây dựng sự nghiệp, lúc Khương Nhất Phàm sinh ra điều kiện trong nhà đã phi thường ưu việt, mà Hà Nguyệt Dung xuất thân từ thế gia có truyền thống nghệ thuật. Hai vợ chồng vừa có tiền vừa có tài nguyên, tận hết sức lực mà bồi dưỡng con gái, chính là muốn phát triển cho Khương Tuyến Vi, thành một tinh anh nhận giáo dục toàn diện.
Hà Nguyệt Dung: “Như vậy a, năm nay hiếm khi Vi Vi không có tiết mục, mụ mụ cùng ba ba muốn mang Vi Vi đi Disney ăn sinh nhật.”
Khương Nhất Phàm lập tức nói: “Con cũng muốn đi, biễu diễn nào có quan trọng bằng sinh nhật của Vi Vi, con sẽ cùng lão sư nói để lão sư thay đổi người, dù sao cũng đừng tìm con.”
Hà Nguyệt Dung buồn cười, cho con trai một vẻ mặt coi thường.
Khương Nhất Phàm chơi tay nhỏ mum múp thịt của Khương Tuyết Vi: “Vi Vi nghĩ muốn quà gì nha? Có thể muốn hai phần, một phần quà sinh nhật, một phần ngày lễ hội.”
Khương Tuyết Vi nghiêng nghiêng đầu, ngọt như đường nói: “Ca ca đưa ta đều thích.”
Khương Nhất Phàm vui vẻ ra mặt.
Nhìn vợ con chơi cùng nhau vui vẻ, tâm Khương Quốc Thanh nặng trĩu.
.
.
.
Buổi sáng thứ hai, Khương Quốc Thanh đưa con gái đi nhà trẻ, giống như tùy ý hỏi Lữ lão sư tình huống của Chân Dao Dao.
Lữ lão sư khổ sở nói: “Xương chậu bị dập nát rất nghiêm trọng, Chân Dao Dao chỉ sợ là sau này sẽ không còn đi lại được nữa.”
Khương Quốc Thanh rùng mình.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Tuyết Vi trắng bệch, trong mắt hiện lên khổ sở cùng sợ hãi, thanh âm mang theo khóc nức nở: “Dao Dao nhất định là rất đau, ba ba ta muốn đi xem Dao Dao, con sẽ đem công chúa Bạch Tuyết mà con thích nhất cho bạn ấy, bạn ấy có phải hay không liền sẽ không đau nữa.”
Lữ lão sư trìu mếm sờ sờ lên đỉnh đầu mềm mại của Khương Tuyết Vi: “Tuyết Vi thật ngoan.”
“Tan học ba ba mang con đi xem bạn học Dao Dao.” Khương Quốc Thanh nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái, hắn lấy lại bình tĩnh, trấn an chính mình bất quá là trùng hợp thôi.
~~~~~~~~~~
Ngày quốc tế thiếu nhi, Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung ngồi ở thính phòng, chờ đợi con gái lên đài biễu diễn.
Bởi vì Chân Dao Dao xảy ra ngoài ý muốn, nhà trẻ chọn Khương Tuyết Vi biểu diễn độc tấu đàn violon.
Khương Quốc Thanh tâm tình phức tạp thật tình hắn không muốn con gái lên đài, hắn càng muốn mang theo vợ con đi Disney ăn sinh nhật. Nhưng Khương Tuyết Vi càng thích lên đài biểu diễn, một lòng bồi dưỡng con gái thành nghệ thuật gia Hà Nguyệt Dung cũng ủng hộ, nói Disney khi nào cũng có thể đi được, cơ hội lên đài thì không nhiều lắm.
Ngày quốc tế thiếu nhi là sinh nhật của Khương Tuyết Vi cũng đồng dạng là sinh nhật của Khương Nhất Nặc.
Trong nguyên cốt truyện, hôm nay là ngày Lương Binh cưỡиɠ ɦϊếp Khương Nhất Nặc, Đỗ Quyên sẽ thờ ơ lạnh nhạt.
Cha ruột xâm phạm, mẹ ruột dung túng, khiến cho Khương Nhất Nặc ngày ngày đêm đêm bị tra tấn, cho dù mười hai năm sau chân tướng đã được làm rõ, như hậu quả đều đã xâm nhập vào trong cốt tủy của Khương Nhất Nặc, làm cả đời cô ấy cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh.
Lương Binh cùng Đỗ Quyên hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, dưới giường là Khương Quy đang thong thả ung dung mang vào bao tay dùng một lần, cô đối với thân thể Khương Nhất Nặc nói: “Đây là phần quà đến trễ, ta dành tặng cho ngươi nhân ngày lễ hội cùng sinh nhật bảy tuổi .”