Sau một hồi kinh ngạc, Khương Quốc Thanh dùng tốc độ cực nhanh tiếp nhận Khương Quy lấy lý do thoái thác ‘Năm ấy lúc bảy tuổi con bị bọn buôn người bắt cóc lại may mắn gặp được sư phụ từ đó được vào Huyền môn.”
Khương Quốc Thanh biết Huyền môn, những năm gần đây ông vẫn luôn hỏi thăm vì năng lực quỷ dị đáng sợ của Tuyết Vi.
Con người không phải là thánh nhân, ai cũng đều có tâm tư âm u vô hình. Chẳng hạn như ông, khi gặp phải một đối thủ cạnh tranh không từ thủ đoạn trong công việc, tức giận ông sẽ nghĩ ông trời như thế nào không đánh chết tên vương bát đản kia.
Trong hiện thực ông trời sẽ không bổ chết tên vương bát đản, chính ông cũng sẽ không đi đánh chết tên vương bát đản kia. Đa số người có tâm tư âm u đều sẽ chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ, cũng sẽ không tạo ra bất kỳ nguy hại nào, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng mà tâm tư của Khương Tuyết Vi sẽ trở thành sự thật, người chọc con bé không cao hứng, người gây trở ngại đến con bé sẽ bị xui xẻo. Ý thức được điểm này, ông cũng không dám ở trước mặt Tuyết Vi mà oán giận, liền sợ con bé lưu tâm, còn bịa ra lý do muốn làm Tuyết Vi không phải suy nghĩ hay lo lắng chuyện gì mà làm vợ cùng con trai cũng không cần ở trước mặt Tuyết Vi oán giận.
Nhưng cách này cũng chỉ có thể giảm bớt chứ không hề ngăn chặn được, nhân sinh trên đời, sao có thể chuyện gì cũng được thuận gió xuôi nước, trong quá trình Tuyết Vi trưởng thành luôn sẽ có chỗ không được như ý, nhưng là đi một vòng, con bé lại có thể đạt được như ý.
Mấy năm nay có bao nhiêu người bởi vì ý nghĩ của cô mà gặp xui xẻo, Khương Quốc Thanh hoàn toàn không dám tưởng tượng. Cho dù Tuyết Vi đều không phải cố ý, nhưng thương tổn chính là thương tổn, có sự việc thương tổn ông có thể âm thầm đền bù, có sự việc ông lại không có cơ hội đền bù. Ông vẫn luôn ở khắp nơi hỏi thăm Huyền môn chính là muốn phong ấn lại loại năng lực quỷ dị này của Tuyết Vi, không để cho con bé lại vô ý thức mà thương tổn đến người vô tội, nhưng lại không có chút tiến triển nào.
Không nghĩ tới con gái lại có cơ duyên xảo hợp mà gia nhập vào Huyền môn, Khương Quốc Thanh vui mừng khôn xiết. Ông đều làm tốt chuẩn bị đứa nhỏ này mười hai năm sẽ sống không tốt thậm chí là không thể trở về, may mắn, mười hai năm qua con bé sống rất tốt.
Hốc mắt Khương Quốc Thanh có chút ẩm ướt, ông che giấu mà bưng lên ly nước uống một ngụm, bị mát lạnh ngọt lành tuyệt đến không thể tả, càng làm cho ông ngạc nhiên là nước vào bụng, lập tức cảm thấy toàn thân đều thoải mái, cả người nhẹ nhàng lên không ít.
Khương Quốc Thanh ngạc nhiên nhìn Khương Quy.
Khương Quy cười một cái.
Đây là sự huyền diệu của Huyền môn? Con bé có phải hay không sẽ không bị năng lực của Tuyết Vi làm tổn thương? Con bé có biện pháp nào để phong ấn năng lực của Tuyết Vi? Vui mừng của Khương Quốc Thanh đột nhiên ngưng lại, lời nói làm con bé tới giúp Tuyết Vi ông như thế nào có thể nói ra.
“Đây là bất động sản trên danh nghĩa của Hàn Lệ, là con cứu Hàn Lệ?” Khương Quốc Thanh tìm đề tài để nói. Thư ký Lưu biết được con bé ở bên trong chung cư của Hàn Lệ, hắn thực sự rất kinh ngạc.
Biết được cô vào Huyền môn lại tự mình lãnh hội được một phen huyền diệu của Huyền môn, Khương Quốc Thanh liền nghĩ tới tờ báo buổi sáng ông đọc.
Khương Quy gật đầu. Biết cô không có chỗ ở, Hàn gia liền tặng một bộ chung cư, là quà cảm ơn cũng là muốn đánh hảo cái quan hệ với cô. Đối với Hàn gia, tiền tài chỉ là con số, cùng người của Huyền môn có quan hệ tốt đó là kỳ ngộ có thể gặp lại khó có thể cầu. Khương Quy thấy nhân phẩm một nhà Hàn gia cũng tạm được, vui vẻ tiếp nhận, lại tặng về cho Hàn Lệ một viên thuốc làm hắn nhanh chóng hồi phục như cũ.
“Người có nghĩ đến Hàn Lệ vì sao lại gặp xui xẻo như vậy sao?” Khương Quy xoa xoa mèo trắng đang ghé trên đùi cô.
Khương Quốc Thanh mí mắt nhảy dựng lên, ông đã trà trộn ở thương trường nhiều năm, như thế nào nghe không ra ý của lời nói này, tâm không nhịn được trầm trầm đi xuống, chăm chú nhìn Khương Quy: “Vì sao?”
Khương Quy nhìn vào mắt ông, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Cố Thiếu Hiên là bạn trai của Khương Tuyết Vi.”
Khương Quốc Thanh ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên ông nhớ tới buổi sáng Tuyết Vi thất thố, lúc ông nói Hàn Lệ muốn mở cuộc họp báo, liền vội vội vàng vàng rời khỏi nhà.
Khương Quy như cũ thong thả ung dung, cũng không hề hùng hổ dọa người: “Người thật sự cho rằng Khương Tuyết Vi đối với năng lực quỷ dị của chính mình hoàn toàn không biết gì hết.”
Khương Quốc Thanh giống như bị sét đánh ở bên tai ầm vang nổ lên, trong nội tâm có gì đó muốn vùng lên, nó muốn thoát ra nhưng ông lại không dám đem nó thả ra.
“Từ nhỏ đến lớn, gây trở ngại cô đắc tội cô, người cô ghét đều sẽ gặp xui xẻo, không phải một lần hai lần, cũng không phải là ngẫu nhiên phát sinh, mà là thường xuyên phát sinh, mấy chục… trăm…thậm chí một ngàn thứ phát sinh. Khi còn nhỏ còn có khả năng không thể ý thức được, người cảm thấy cô ta đã mười chín tuổi sẽ không hề phát hiện? Người cho rằng Khương Tuyết Vi trì độn cùng ngu xuẩn đến như vậy sao?”
Hàn ý vô biên thấm vào khắp người, từ phía sau tiến lên phía trước hướng tới trái tim ông, Khương Quốc Thanh tâm co thắt dữ dội, khuôn mặt chỉ trong phút chốc đã trút hết huyết sắc, tái nhợt giống như một pho tượng.
Những năm gần đây, ông vẫn luôn cho rằng Tuyết Vi không phải cố ý thương tổn đến người khác, con bé là vô ý thức, suy nghĩ của con người là khó khống chế nhất.
Nhưng ngẫu nhiên gặp được tình huống bi thảm trước mắt, ông lại sẽ nhịn không được mà dao động, Tuyết Vi thật sự một chút cảm giác đều không có? Nhiều lần trùng hợp trong sinh hoạt như vậy, ông là cái người đứng bên ngoài còn nhận thức được, con bé là đương sự thật sự một chút cũng không nhận thấy được sao? Nếu là ý thức được, nó sẽ làm như thế nào?
Mỗi lần ý niệm này toát ra tới, thực nhanh đều sẽ bị ông mạnh mẽ áp xuống, ông trấn an chính mình là người ngoài cuộc tỉnh táo ‘ người trong nhà chưa tỏ, người ngoài ngõ đã tường’, Tuyết Vi thật sự là không biết gì hết, con bé cũng sẽ không lợi dụng năng lực của chính mình đi hại người, hơn nữa mạnh mẽ lặp lại điểm này. Thân là một người cha, ông khó mà tin được con gái của chính mình lại không phải hồn nhiên thiện lương như ông nghĩ, cho dù con bé là cái quái vật.
Mặc dù hiện giờ ông đã biết Tuyết Vi không phải con gái ruột của mình, nhưng huyết thống là giả, mười chín năm tình cảm lại là thật, Khương Quốc Thanh không muốn tin Tuyết Vi không phải là một người thuần lương.
Nhưng hiện tại, rõ ràng Khương Quy nói cho ông, Tuyết Vi đối với năng lực của mình biết rõ ràng.
Buổi sáng Tuyết Vi thất thố đã nói cho ông, Tuyết Vi không chỉ biết rõ năng lực của chính mình mà còn lợi dụng năng lực của chính mình giúp đỡ Cố Thiếu Hiên diệt trừ đối thủ cạnh tranh.
Con bé thất thố không phải là không cẩn thận, là kinh ngạc khi Hàn Lệ có thể chủ trì họp báo! Con bé kinh ngạc hẳn là Hàn Lệ không chết cũng bị trọng thương sao có thể lại tới chủ trì cuộc họp báo?
Con bé đều biết, nguyên lai cái gì nó cũng đều biết, nó biết rõ còn cố phạm, dùng năng lực của mình hại người. Những người phía trước, có bao nhiêu là bị nó vô ý thức thương tổn, lại có bao nhiêu nó cố ý thương tổn.
Khó có thể lại tiếp tục lừa mình dối người Khương Quốc Thanh chỉ cảm thấy trong lòng có một góc hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ bả vai của ông đều rũ xuống, dựa vào trên sô pha, đôi tay run nhè nhẹ.
Khương Quy ánh mắt thương hại nhìn ông, con gái chính mình nuôi lớn nhìn như thuần khiết nhưng trên thực tế là một đao phủ đôi tay dính đầy máu, không có bao nhiêu người có thể tiếp thu được chênh lệch một trời một vực như vậy. Khương Quốc Thanh này là thuộc về người có tâm lý tốt, không có hỏng mất cũng không có chết sống không tin, rốt cuộc là đã ở trên thương trường thành công kiếm ra được nhiều tiền như vậy.
Khương Quy uy A Bố ăn xong một hộp philê cá diều, Khương Quốc Thanh mới hồi phục lại tinh thần, ông nhìn thẳng Khương Quy hỏi: “Loại năng lực này, liền không thể khống chế sao?” Loại năng lực này thật sự quá mức đáng sợ, càng đáng sợ hơn là người có được nó tùy ý lạm dụng.
“Có thể.” Khương Quy gật đầu.
Khương Quốc Thanh đáy mắt hơi sáng lên.
Khương Quy: “Bất quá một khi Khương Tuyết Vi mất đi loại năng lực này, liền sẽ gặp phải rất nhiều vận rủi. Bản thân cô khí vận là cực xấu, chỉ là dựa vào đoạt lấy khí vặn của người khác mà ngăn chặn vận rủi của chính mình, như vậy mới gặp được vận may. Năng lực của cô chính là đoạt lấy khí vận của người khác.”
Đoạt lấy khí vận của người khác, đối với Khương Quốc Thanh chỉ mơ mơ hồ hồ khái niệm ra năng lực của Khương Tuyết Vi thoáng chốc thanh minh, nhưng lại là đoạt lấy khí vận.
Những người đó đều xảy ra các loại ngoài ý muốn, loại ý muốn này mọi người đều sẽ quy vào vận khí không tốt, mà vận khí của Khương Tuyết Vi vẫn luôn thật tốt, nguyên lai vận may của cô là đoạt lấy từ trên người của người khác, cô may mắn được thành lập trên xui xẻo bất hạnh của người khác. Một khi không có loại năng lực đoạt lấy khí vận của người khác này, xui xẻo bất hạnh đều sẽ trở về trên người cô.
Khương Quốc Thanh gian nan mở miệng: “Tuyết Vi như thế nào có được loại năng lực này?”
“Không rõ lắm, đại khái là thiên phú dị bẩm, thế giới to lớn việc lạ gì cũng có.” Khương Quy mắt nhìn thẳng vào Khương Quốc Thanh, “Người còn muốn phong ấn năng lực của Khương Tuyết Vi lại sao?”
Đồng tử Khương Tuyết Vi run lên, không phong ấn con bé sẽ tiếp tục hại người, phong ấn rồi con bé sẽ gặp xui xẻo chỉ sợ là không phải loại xui xẻo bình thường. Qua một hồi lâu, Khương Quốc Thanh thấp giọng nói: “Không thể lại để con bé đi hại người.” Con bé đã ý thức được năng lực của chính mình còn lợi dụng nó để đi hại người, tiếp tục để con bé có loại năng lực này, sau này liền sẽ có càng nhiều người vô tội phải trả giá huyết đại giới, con bé không thể tiếp tục tạo nghiệt.
Khương Quy ở trong đầu hỏi Khương Nhất Nặc đang khẩn trương chết khiếp: ‘Bây giờ hài lòng chưa?’
Khương Nhất Nặc rầm rì, hiển nhiên là vừa lòng. Nếu là Khương Quốc Thanh không bỏ được để Khương Tuyết Vi xui xẻo, cô thế nào cũng muốn nôn chết. Khương Nhất Nặc thúc giục: ‘Nhanh nói cho ông ấy, Đỗ Quyên là cố ý đổi, không phải trời xui đất khiến mà là ác ý lừa gạt, mấy năm qua ông ấy đều bị Lương Binh cùng Đỗ Quyên chơi đến xoay vòng.’
Khương Quy nhìn Khương Quốc Thanh nói một tiếng tốt.
Vừa dứt lời sống lưng của Khương Quốc Thanh lại sụp xuống. Ông khẳng định là không đành lòng, rốt cuộc là như châu như bảo nuôi trong mười chín năm, liền tính nuôi chó nuôi mèo đều thấy luyến tiếc, huống chi là đứa con gái sống sờ sờ.
Khương Quy lấy ra cái máy quay cũ, này chắc có thể sẽ giảm bớt sự không đành lòng của ông. Trời xui đất khiến thay người khác nuôi con gái cùng ác ý lừa gạt để cho ông nuôi con gái, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Khương Quốc Thanh nghi hoặc nhìn Khương Quy.
Khương Quy: “Người nhìn liền sẽ minh bạch.”
Xem đến hai tay Khương Quốc Thanh đều nắm chặt, gân xanh trên tay trên mu bàn tay toàn bộ nổi lên.
Cho tới nay, ông đều nghĩ nhân viên y tế thất trách đặt sai hai đứa nhỏ, rốt cuộc vận khí của Khương Tuyết Vi tốt như vậy, phát sinh loại sai lầm này một chút cũng không thấy kỳ quái. Ông cũng tin tưởng lúc mới sinh ra Khương Tuyết Vi cũng sẽ không phải cố ý đoạt đi khí vận của con gái ông, cố ý mà thay đổi vận mệnh của hai người.
Ông như thế nào cũng không thể nghĩ đến, không phải là sai lầm, không phải là đoạt lấy khí vận, mà là Đỗ Quyên ác ý đánh tráo. Đỗ Quyên vì muốn con gái của mình được sống tốt, vì thế đổi lấy con gái của bọn họ. Cô còn không có một chút áy náy đem con gái của ông ném cho một tên không có trách nhiệm như Lương Binh, làm con gái ông ở trong bần hàn cơ cực mà lớn lên.
Đối với con gái của bọn họ, Đỗ Quyên cùng Lương Binh biết rõ đã thua thiệt lại không có đối đãi tốt, thế nhưng còn không có liêm sỉ mà mơ tưởng đến tài sản của Khương gia bọn họ, mà chính ông lại đi yêu thương nâng niu con gái của bọn họ như châu như bảo.
Phát hiện ra chân tướng, Khương Quốc Thanh đều tự nói với chính mình là không thể bởi vì Đỗ Quyên cùng Lương Binh mà giận chó đánh mèo lên Khương Tuyết Vi vô tội. Nhưng hiện tại, ông không thể nào đem Khương Tuyết Vi tách ra với Đỗ Quyên cùng Lương Binh mà đối đãi, cô là người được lợi ích khi Lương Binh cùng Đỗ Quyên ác ý làm việc ác.
“Ta muốn cho Đỗ Quyên ngồi tù.” Khương Quốc Thanh là cơ hồ cắn răng mà thốt ra những lời này. Ông biết Đỗ Quyên là đang ở trong trại cai nghiện, ông cũng đã đi gặp qua Lương Binh, cũng đã đi xem Đỗ Quyên. Hy vọng có thể từ trong miệng bọn họ rớt ra được một chút manh mối nơi con gái mất tích, cũng muốn nhìn xem cha mẹ nuôi của con gái là người như thế nào.
Thời điểm đó ông là đau lòng con gái vì hai người kia là xã hội bại hoại, nhưng cũng không có nghĩ đến trả thù bọn họ. Hiện tại, ông lại hận không thể độc chết hai người xấu xa kia, loại người xấu xa kia hẳn nên phải đi tìm chết, không, chết là quá tiện nghi cho bọn họ, bọn họ nên phải tồn tại để chịu tội.
Khương Quy cũng là muốn như vậy, sỡ dĩ cô không có động thủ là muốn Khương Quốc Thanh động thủ, đây là ông làm cha nên thay con gái của chính mình làm.
Cho dù Khương Quy nói cho Khương Nhất Nặc, lúc cô ở cùng Khương Tuyết Vi, Khương Quốc Thanh càng thương con gái ruột của mình hơn, thậm chí cuối cùng tử vong cũng là vì thay cô báo thù, Khương Nhất Nặc cũng là bán tín bán nghi, bởi vì cô không có cảm nhận được.
Chuyện này không thể trách Khương Nhất Nặc, bởi vì Khương Quốc Thanh yêu cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ông ái là trầm mặc giấu trong lòng. Rất nhiều thời điểm vì bảo vệ Khương Nhất Nặc, ông còn đứng ở bên người Khương Tuyết Vi.
Cũng không thể trách Khương Quốc Thanh, ông không phải là không yêu con gái của chính mình mà là ông không dám biểu hiện ra ngoài. Ở lúc Khương Nhất Nặc một lần lại một lần gặp ‘xui xẻo’, Khương Quốc Thanh liền đoán ra được Khương Tuyết Vi cũng đều không phải như cô biểu hiện ở mặt ngoài là áy náy bất an muốn bồi thường cho Khương Nhất Nặc.
Khương Quốc Thanh vô cùng rõ ràng, một khi ông biểu hiện ra thiên vị Khương Nhất Nặc, Khương Tuyết Vi sẽ liền ý thức được địa vị của chính mình bị uy hiếp, chỉ sợ cha con hai người bọn họ đều sẽ gặp họa sát thân. Ông thậm chí còn không dám nói cho Khương Nhất Nặc biết chân tướng, bởi vì lấy tính cách của Khương Nhất Nặc tuyệt đối sẽ không giữ được bí mật.
Khương Quốc Thanh chỉ có thể biểu hiện ra ngươi làm ta quá thất vọng rồi, ngươi nhanh xuất ngoại để tỉnh lại cho ta, muốn thông qua đuổi đi để bảo toàn cho Khương Nhất Nặc.
Hiện tại, Khương Quốc Thanh chủ động nói ra muốn cho Đỗ Quyên ngồi tù. Khương Nhất Nặc rốt cuộc cũng tin, cô tin tưởng ba ba càng thích cô, bởi vì ông không có muốn giữ gìn Khương Tuyết Vi mà giấu đi chân tướng. Một khi công bố chân tướng bị đánh tráo, danh không chính ngôn không thuận Khương Tuyết Vi sẽ phải đối diện với vô vàn những lời nói linh tinh cùng cười nhạo, lớn hơn gấp nhiều lần với năm đó phải chịu.
Đột nhiên hốc mắt của Khương Quy chua xót, đó là Khương Nhất Nặc khóc. Cô cho rằng chính mình cả đời đều sẽ không có ai thích cô muốn bảo vệ nâng niu cô, nguyên lai không phải là như thế, ba ba yêu cô, thực yêu thực yêu cô.
Khương Quốc Thanh tâm tình cực kỳ phức tạp mà rời đi, chỉ ngắn ngủn hai giờ, một cơn sóng lại một cơn sóng liên tục đánh tới, đánh đến ông đều đầu váng mắt hoa, tâm loạn như ma, ông cần thiết phải bình tĩnh bình tĩnh suy nghĩ lại thật rõ ràng.
Chân trước Khương Quốc Thanh vừa đi, sau lưng Khương Quy liền nhận được điện thoại từ trong ngục giam, đầu dây bên kia nói cho người nhà, Lương Binh đã xảy ra chuyện. Khương Quy tưởng Lương Binh tự sát, để chấm dứt ác mộng, muốn tự mình hại mình là quá bình thường, tồn tại không có lấy một hy vọng chỉ có thống khổ, quả thực là sống không bằng chết.
Cho nên cô cố ý vận dụng pháp bảo cho hắn sử dụng, để đảm bảo Lương Binh không thể chết được, hắn phải tiếp tục tồn tại chuộc tội.
Nhưng đầu dây bên kia xấu hổ nói cho cô: Lương Binh ở phòng y tế bị hai tù nhân phạm tội cưỡиɠ ɦϊếp…..tái phạm cường hắn.
Khương Quy: “….???”
Thật là một kẻ cưỡиɠ ɠiαи khẩu vị nặng, đây là có đến cỡ nào đói bụng ăn quàng.
Ghé vào trên đầu vai Khương Quy mèo trắng toét miệng cười, đầy người tư vị đại hán chính là bên người có đầy đại hán.
Khương Quy treo điện thoại, xoa xoa mèo trắng, cô buồn bực nói: “Hồn mộng thuật di chứng?”
Mèo trắng liếc xéo cô, tưởng bở.