Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 73: 73: Yêu Sai Cả Đời 33



Khương Tuyết Vi cùng Cố Thiếu Hiên song song tiến vào bệnh viện, Cố Thiếu Hiên chỉ bị vết thương nhẹ, ngược lại Khương Tuyết Vi được Cố Thiếu Hiên ôm vào trong ngực lại bị tổn thương nặng, tuy không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng lại bị một khối pha lê làm thương bên má phải, lưu lại một vết thương lớn dài mười hai cm.

Bác sĩ trịnh trọng nói cho Cố Thiếu Hiên, sẽ lưu lại sẹo, lấy trình độ thẩm mỹ hiện nay mà nói, khả năng là không có biện pháp xóa bỏ tận gốc, để người bệnh cùng người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cố Thiếu Hiên trong lòng sợ hãi, hắn vô thức sờ sờ túi, bên trong là một chiếc bùa hộ mệnh đã bị cháy đen và rã nát, nếu không phải có lão tổ tông cấp cho hắn một cái bùa hộ mệnh này, chỉ sợ chính mình đã dữ nhiều lành ít.

Nghĩ đến Khương Tuyết Vi, sắc mặt Cố Thiếu Hiên liền ảm đạm, đèn rơi xuống cùng năng lực của cô không còn nhạy nữa có phải là có quan hệ với nhau không? Trước nay đều là Khương Tuyết Vi làm cho người khác xui xẻo, cư nhiên hôm nay lại đến phiên cô gặp xui xẻo.

Cố Thiếu Hiên cảm thấy ẩn ẩn có chút bất an, giống như là đã có cái gì thoát ly khỏi khống chế của hắn.

“Cố Thiếu Hiên!”Một tiếng quát chói tai cùng theo đó một quyền nghênh diện mà đến, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Cố Thiếu Hiên bị đánh trúng mặt cả người của hắn bị đập mạnh vào tường, đầu váng mắt hoa! Tiếp đó trên bụng hắn lập tức bị nện vào một quyền.

Khương Nhất Phàm lửa giận tận trời giống như một con sói một con hổ đói nào đó, hắn nhào về hướng Cố Thiếu Hiên, đánh đấm đá, mỗi một cái đều là dùng hết toàn lực.


Cố Thiếu Hiên bị đánh tới trở tay không kịp, bị đánh đến phát ngốc, căn bản là vô lực chống đỡ.

“Ngươi chính là chiếu cố cho Vi Vi như vậy, lúc này mới có mấy ngày, ngươi thế nhưng lại làm Vi Vi vào bệnh viện, cái tên vương bát đản nhà ngươi!” Khương Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải hắn có cái bằng hữu là chủ của bệnh viện này, hắn cũng sẽ không thể nào biết được Vi Vi bị thương nặng như vậy, nhớ tới vết thương của Vi Vi, hắn hận không thể đánh chết Cố Thiếu Hiên.

Nếu không phải bảo an kịp thời tiến lại ngăn cản, Cố Thiếu Hiên có khả năng là bị Khương Nhất Phàm đang mất đi lý trí đánh chết.

“Cố Thiếu Hiên, ngươi nghe cho rõ, nếu Vi Vi có xảy ra sơ xuất gì, ta sẽ không để yên cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bảo qua cho ngươi.

” Bị bảo an mạnh mẽ kéo ra, Khương Nhất Phàm vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thiếu Hiên.

Cố Thiếu Hiên lau máu trên mặt, ánh mắt hung ác không thua gì Khương Nhất Phàm, hắn đã khi nào ăn qua loại mệt này, hắn không cùng tranh luận với con chó điên như Khương Nhất Phàm, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Chân trước Khương Nhất Phàm mới bị cảnh sát bắt đi với tội danh cố ý đả thương người khác, chân sau Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung đã nhận được tin tức, Hà Nguyệt Dung trong lòng nóng như đốt, bà liền muốn đi cứu con trai,Khương Quốc Thanh lại lạnh nhạt nói: “Nó không phải là vẫn luôn mồm, rời đi chúng ta vẫn có thể sống rất tốt sao.

“”Đây là lúc để ngươi tức giận sao, vạn nhất nó thật sự bị nhốt lại thì làm sao bây giờ?””Nhiều lắm thì bị nhốt mấy ngày,” Khương Quốc Thanh nhìn Hà Nguyệt Dung nói, “Nếu là Khương Tuyết Vi muốn cứu nó, liền sẽ thay nó hướng Cố Thiếu Hiên cầu tình.

Khương Tuyết Vi nguyện ý, nó liền không có việc gì, Khương Tuyết Vi không muốn, vừa lúc để cho nó minh bạch.

“Hà Nguyệt Dung giật mình, thần sắc của bà vừa rối rắm vừa giãi giụa: “Vi Vi bị trọng thương.

“Khương Quốc Thanh như suy tư điều gì, từ trước đến nay Khương Tuyết Vi vẫn luôn có vận khí nghịch thiên thế nhưng bây giờ cô lại hội ngộ loại ngoài ý muốn này, cô là đã bắt đầu trả nợ đi.

Nhớ tới những năm gần đây, những người vô tội bị cô tổn thương thậm chí là bỏ mạng, một tia không đành lòng vừa mới dâng lên liền tan thành mây khói.

Khương Quốc Thanh nhìn Hà Nguyệt Dung, biết bà muốn đi xem Khương Tuyết Vi.


Trên mặt tình cảm ông có thể lý giải, nhưng lý trí lại ngăn ông không được gật bừa, Khương Quốc Thanh rối rắm, liền nói: “Ngẫm lại Khương Quy.

“Cây mía hai đầu có ngọt có nhạt, muốn có Khương Quy nhất định phải cùng Khương Tuyết Vi phân rõ giới hạn.

Huống chi ở trong suy nghĩ của Khương Quốc Thanh, Khương Tuyết Vi liền không phải là đầu mía nhạt, mà là một đầu mía có độc.

Cuối cùng Hà Nguyệt Dung không có đi bệnh viện thăm Khương Tuyết Vi, muốn nói tất cả đều xuất phát từ cố kỵ tâm tình của Khương Quy là nối dối.

Bà càng không biết phải đối mặt với người có đôi tay dính đầy máu tươi Khương Tuyết Vi như thế nào, cũng sợ chính mình nhìn thấy Khương Tuyết Vi thê thảm liền mềm lòng.

Ngũ tạng như bị đốt cháy Hà Nguyệt Dung ôm mặt khóc rống.

Sau khi lấy khẩu cung từ cục cảnh sát ra ngoài, Cố Thiếu Hiên đều không có nhận được điện thoại của Khương gia, hắn không vui nheo lại mắt, Khương Quốc Thanh nhưng thật ra lại khá bình tĩnh.

Hắn còn định mượn Khương Nhất Phàm để thử thái độ của Khương gia đối với Khương Tuyết Vi hiện giờ như thế nào.

Hắn hai mặt đều đã có đầy thù địch, nếu Khương gia nguyện ý hỗ trợ, đương nhiên là không thể nào tốt hơn, bất quá hiện tại xem ra bàn tính của hắn là muốn thất bại.


Khương Quốc Thanh quan tâm đến đứa con gái vừa mới tìm về, vượt quá xa so với một đứa con gái nuôi như Khương Tuyết Vi, lấy tình huống trước mắt tới xem, Khương gia đã hoàn toàn vứt bỏ Khương Tuyết Vi.

Từ khi con gái ruột của Khương gia trở về, mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi như Khương Tuyết Vi bắt đầu nhận lấy thất bại, không chỉ là bị đuổi khỏi Khương gia còn giống như là đã mất đi năng lực nghịch thiên kia.

Trùng hợp sao?Khương Quy.

Cố Thiếu Hiên lẩm bẩm, trước mắt của hắn liền hiện ra một khuôn mặt thanh lãnh xuất trần, cả người đều toát ra một loại khí chất thần tiên không dính khói lửa phàm tục.

Cô bảy tuổi mất tích, năm nay lại ngang trời xuất hiện, mười hai năm qua cô sinh hoạt ở đâu không có một chút dấu vết, giống như cô đã biến mất trong mười hai năm.

Trong mười hai năm này, rốt cuộc Khương Quy là ở nơi nào, lại đã trải qua chuyện gì?Cố Thiếu Hiên có một loại hoài nghi, hắn cần lão tổ tông giúp hắn xác nhận, lập tức! Cố Thiếu Hiên liền chạy về Vân Sơn nhà cũ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận