Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 15


Dận Chân nghe thấy người đời sau bênh vực hắn, thật ra, trong lòng hắn sớm đã tập thành thói quen, thậm chí có những lúc cảm thấy như vậy cũng tốt. Ngạch nương mặc dù là thân ngạch nương, nhưng hắn cũng không được nuôi lớn bên cạnh người. Muốn hắn thận cận với người giống Thập Tứ là chuyện không thể. Gioosng hiện tại, khách sáo lẫn nhau, khách khách khí khí, lễ tiết không sai thì tốt rồi. Hắn đã lớn lên, đã qua thời điểm cần ngạch nương.

“Nói bậy, ngạch nương mới không như vậy, là do Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đoạt đi nhi tử của ngạch nương, trong lòng của Lão Tứ cũng chỉ có Hiếu Ý Nhân hoàng hậu, không có ngạch nương.” Thập Tứ không phục, chuẩn bị lý luận cùng người trên màn trời một phen.

“Gia của ta, người thấy ngạch nương chưa đủ xấu hổ sao.” Hoàn Nhan thị cũng cạn lời với đầu óc của Thập Tứ, biện pháp tốt nhất cho chuyện này chính là không để ý đến, để cho nó nhanh qua. Toàn bộ Đại Thanh đều xem được màn trời hôm nay, mặc kệ Đức phi nương nương có đổi nhi tử lấy địa vị hay không, đều không muốn bị người khác nghị luận.

Nếu Thập Tứ thật sự lên tiếng, đó mới là không dứt, còn có thể bị người ta chỉ trích là chột dạ.

“Vậy, chẳng lẽ để nàng nói xấu ngạch nương như thế sao.” Đôi mắt Dận Trinh trợn lớn, giống như một đầu trâu bị khiêu khích. Hoàn Nhan thị hoảng sợ. Sau đó, phản ứng kịp một điều thật ra, trong lòng người này cái gì cũng rõ ràng, muốn diễn một vai nhi tử hiếu thuận, vậy nàng chính là một người con dâu không hiếu thuận, tiện nam nhân!

“Gia, cô nương này trước đây còn nói không ít về hoàng thượng đâu, ngài lúc đó…” Hoàn Nhan thị còn chưa nói xong nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, lúc người ta nói cha ruột của ngươi, cũng đâu có thấy ngươi kích động như vậy, làm sao, tới mẹ ruột thì lại hiếu thuận, cha ruột thì lại tùy tiện.

Dận Trinh nghẹn họng trân trối, nữ nhân xui xẻo này, biết chính nàng đang nói gì sao. Nhân tuyến của Hoàng a mã trong phủ này chắc chắn không thiếu.

Hoàn Nhan thị tỏ vẻ, dù sao lúc màn trời nói ra, gia nhà nàng mới chỉ là bối tử ở thời Khang Hi, hoàng thượng cũng sẽ chẳng vì mấy lời này mà khiến Dận Trinh trở lại vị trí đầu trọc a ca. Xem Bát gia người ta đi, còn tính kế cả hoàng thượng nhưng không phải vẫn còn là bối lặc sao.

Hoàn Nhan thị nhìn người màn trời chậm rãi nói chuyện, nữ tử trí tuệ ưu nhã của đời sau, trong lòng cảm thấy rất tò mò. Xem giáo dưỡng của cô nương này, không giống như khuê tú được nuôi trong nhà của gia đình bình thường. Nhưng, từ lời nói của nàng lại để lộ ra, nàng cũng không phải quý nữ vọng tộc. Thật đúng là kỳ quái.

[Chính vì lẽ đó mà khi Ung Chính lựa chọn người thừa kế, chỉ có Hoằng Lịch là do người Mãn sinh ra, trời sinh có ưu thế so với các hoàng tử khác. Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu hơn là do con nối dõi của Ung Chính thật sự quá ít. Hoàn toàn không thể so với Khang Hi.]

Khang Hi nhìn tình huống giữa hậu viện của Lão Tứ và hậu viện của Thập Tứ, nhíu mày: “Năm ngoái, những tú nữ được lưu bài tử còn bao nhiêu?”

Một ít nữ tử trẻ tuổi nhưng xuất thân tốt, phải chờ đến Niên tuyển tú nữ mới được Khang Hi chỉ hôn, cũng xem như một loại ân điển. Chứng minh tú nữ nhà này ngoại tuệ trung.

“Bẩm hoàng thượng, Mãn Quân kỳ có ba người, Mông quân kỳ có hai người, Hán Quân kỳ có một.” Lương Cửu Công vạn năng bí thư lập tức trả lời.

“Mãn Quân kỳ là ai?”

“Một vị là Nữu Hỗ Lộc thị, một người nữa là chi nữ của Tử Tước Doãn Đức, một vị là Phú Sát thị, là ấu nữ của Mã Vũ đại nhân, cuối cùng là một vị Đông Giai thị, là thứ nữ của Long Khoa Đa đại nhân.”

Khang Hi suy nghĩ trong chốc lát, hắn vốn muôn đem nữ nhi của Niên Hà Linh ban cho Dận Chân làm trắc phúc tấn, nhưng nhìn những xuất thân của nữ tử hậu viện của Dận Chân, Niên thị làm trắc phúc tấn thì không thích hợp. Nếu vậy, Niên thị làm thứ phúc tấn đi.

“Truyền ý chỉ của trẫm, chi nữ của Mã Vũ, tú ngoại tuệ trung, bản tính thuần thiện, tứ hôn cho Ung Thân Vương làm trắc phúc tấn.”

“Dạ.”

“Còn có, đưa hai cái bao y thượng tam kỳ đến Vĩnh Hòa cung, Đức phi sẽ biết nên làm thế nào.” Khang Hi mặc kệ Đức phi có bất công hay không, hắn chỉ cần thấy kết quả là được.

“Dạ.”

[Đức phi muốn như vậy thì cũng thôi đi, đáng giận nhất là sau khi Ung Chính đăng cơ. ỷ vào thân phận mẹ đẻ mà bắt đầu làm ầm ĩ. Trước là muốn tuẫn táng theo Khang Hi. Nếu nàng thật sự muốn chết, tự mình lặng lẽ thắt cổ tại Vĩnh Hòa cung là được rồi, kết quả muốn làm ầm ĩ tại linh của Khang Hi. Nói là có bao nhiêu tình cảm thâm hậu với Khang Hi, ai mà tin. Cuối cùng, ép đến mức phải để Ung Chính nói ra lời nói “Người chết thì ta cũng chết”. Nói thật, nếu là tôi, Đức phi mà gây chuyện thì tôi sẽ đưa Thập Tứ xuống trước.]

Dận Chân:…

Dận Trinh:…

“Người đời sau đều ác như vậy à?” Dận Ngã nuốt nước miếng.

[Lúc sau, Đức phi còn cự tuyệt phong hào Thái hậu, cự tuyệt dời cung. Còn nói Ung CHính kế vị Thực phi mộng chi sở kỳ. Xuy, Khang Hi tuyển người thừa kế còn quan tâm cảm thụ của một phi tử sao.]

Khang Hi nghe được đủ loại hành vi của Đức Phi liền cảm thấy rất khiếp sợ, đây là Đức phi trong tưởng tượng của hắn sao. Cái người khéo hiểu lòng người, không tranh không đoạt, khắp nơi khoan dung, Ô Nhã thị khiêm tốn ôn nhu.

Theo Khang Hi, cho dù Lão Tứ có được ngôi vị bất chính thì cũng chẳng đến lượt nữ nhân hậu cung nghi ngờ, người này còn là mẹ đẻ của hắn.

[Ung Chính gặp được một người mẹ ruột như vậy cũng là huyết môi ngã tám đời, vốn cha ruột đã để lại một cục diện rối rắm, một đám cùng một đám huynh đệ không bớt lo ở bên như hổ rình mồi. Thể xác và tinh thần của Ung Chính đã sớm mệt mỏi, lại thêm một người mẹ ruột như kẻ thù. Quả thực, bên người toàn đồng đội heo.]

“Lời nói của người đời sau sao lại thế này, hiếu thuận cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Lão Tứ cay nghiệt mới khiến ngạch nương không muốn tiếp thu thân phận thái hậu.” Thập Tứ cực kỳ không phục, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, lý do vì sao mà ngạch nương lại làm ầm ĩ với Lão Tứ đã lên ngôi hoàng đế. Nhất định là vì hắn, lấy tính tình của Lão Tứ, hắn vẫn luôn đối nghịch với Lão Tứ, còn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn, nhất định sẽ bị hắn thanh toán.

[Rất nhiều người đều nói cái gì mà Thiên hạ không có cha mẹ không đúng, đặc biệt là thời cổ đại, càng đem chữ Hiếu trên đầu. Chỉ là, trong lòng bàn tay đều là thịt, bị thiên vị chẳng lẽ không sợ, bị bạc đãi, tâm có thể không lạnh sao. Đây là không thể nào, Thánh nhân cũng không thể chịu nổi.]

[Cha mẹ bất công dẫn đến tình huynh đệ, tỷ muội cũng không hòa thuận, thậm chí còn kích thích mâu thuẫn giữa nhi nữ. Quan hệ Dận Chân và Dận Trinh trở nên giương cung bạt kiếm như thế, có quan hệ với người mẹ đẻ là Đức phi này.]

[Đảng Tứ gia: Tứ gia có tính cách quật cường, cố chấp, có thể là do di truyền từ Đức phi, nhìn dáng vẻ Đức phi đi, hai người, ai cũng không chịu thua.]

[Yêu yêu yêu quá: Nếu Đức phi có tính cách như vậy, hoàng thượng chắc chắn sẽ không thích, Khang Hi cho nàng phong hào Đức, nói rõ phẩm hạnh của Ô Nhã thị không có vấn đề gì, nếu Đức phi thật sự càn quấy sau khi Ung Chính đăng cơ, Khang Hi sẽ không cho nàng phong hào này. Cho nên, nguyên nhân rất lớn có thể là do Đức phi bị áp lực tranh sủng làm thay đổi bản tính. Nàng không dám gây ầm ĩ với Khang Hi, nhưng đợi sau khi Ung Chính lên ngôi, ỷ vào thân phận mẹ đẻ, mới bắt đầu phát tiết áp lực nhiều năm ra.]

[Yêu yêu yêu quá: Nếu nàng muốn Thập Tứ sống tốt, không phải là đi tranh cái ngôi vị kia cho Thập Tứ, mà phải cố gắng làm dịu đi mâu thuẫn giữa hai huynh đệ mới đúng.]

[Con người mà cố chấp thì rất đáng sợ, trong mắt quần chúng là chuyện bất khả tư nghị, trong mắt đương sự thì là chuyện đương nhiên. Trong lịch sử cũng có không ít, ví dụ như mẫu thân của Trịnh Trang Công, bởi vì lúc sinh đại nhi tử không thuận lợi liền chán ghét hắn, thiên vị tiểu nhi tử, thậm chí còn muốn liên hợp với tiểu nhi tử giết đại nhi tử.]

[Ví dụ như mẫu thân của Hán Cảnh đế Đậu Thái Hậu, một lòng một dạ muốn nâng tiểu nhi tử Lương Vương lên kế thừa ngôi vị hoàng đế.]

[Cho nên, cha mẹ như vậy không ít, gặp được thì cũng không cần cảm thấy kinh ngạc, chỉ có thể cảm thấy xui xẻo. Chỉ là, chủ kênh đôi khi cũng cảm thấy hoài nghi, những người cha mẹ này thật sự bất công hay chỉ muốn thể hiện quyền uy làm cha mẹ của mình.]

[Xem đi, tôi bất công, nhưng tôi là cha của ngươi, mẹ của ngươi, dù ngươi có cảm thấy ủy khuất, bất mãn, cũng chỉ có thể nghe theo. Dù cho ngươi có địa vị cao cũng vậy. Bên ngoài, tất cả mọi người đều kính cẩn nghe theo ngươi, nhưng ở trước mặt tôi thì ngươi phải nghe theo lời tôi, bởi vì bất hiếu là lỗi lớn. Mọi người có cảm thấy như vậy không.]

[Yêu yêu yêu quá: Có cảm giác như thế, Lương Vương chết đi cũng không thấy Đậu thái hậu bi thương bao nhiêu, càng không chiếu cố con cháu của Lương Vương. Thêm mẫu thân của Trịnh Trang Công cũng vậy, một năm sau lại khôi phục quan hệ mẹ con với đại nhi tử.]

[Đảng Tứ gia: Cho nên, các nàng yêu nhất vẫn là bản thân mình. Những nhi tử đó thật ra chỉ là công cụ đi thăm dò ranh giới cuối cùng của đại nhi tử.]

[Hồng tỷ: Những phẫn nộ và suy nghĩ bất bình kia không thể hướng về mẹ ruột, vậy thì chỉ có thể hướng về người huynh đệ kia.]

Dận Trinh:…

Hoàn Nhan thị nghĩ đến mỗi lần thỉnh an Đức phi tại Vĩnh Hòa cung, Tứ tẩu đều bị vắng vẻ. Khi đó nàng còn cảm thấy mình may mắn, nhưng hôm nay chỉ sợ, Tứ tẩu đang hận chết nàng.

Trong lòng Hoàn Nhan thị có chút hoảng, trước đây nàng sẽ không phản ứng lớn như vậy. Tuy Tứ tẩu là phúc tấn của thân vương, nhưng mọi người đều là chị em dâu. Tứ tẩu còn không có nhi tử, đắc tội thì thôi. Nhưng người ta có khả năng là chủ tử nương nương, hoàng hậu không phải là một phúc tấn thân vương có thể so sánh.

Vĩnh Hòa cung

Toàn thân Đức phi cảm thấy rét run, cảm thấy tâm tư bí ẩn nhất bị người khác xem. Hoàng thượng nghe thấy những lời này, sẽ nghĩ về nàng như thế nào. Thập Tứ sẽ cảm thấy người ngạch nương này ra sao. Đức phi nhìn Tinh Mộ trên màn trời, ánh mắt trở nên ác độc.

Vì cái gì sẽ có cái màn này, vì cái gì sẽ có người đời sau, nhất định là yêu nữ, đây là yêu pháp. Đức phi muốn há miệng hô to, nhưng lý trí ngăn cản nàng. Nàng giống như bị phân thành hai người, một là lý trí, nói cho nàng biết biện pháp tốt nhất là không cần quan tâm. Cho dù là hoàng thượng cũng chẳng thể làm gì được màn trời. Một nữ nhân hậu cung như nàng còn có biện pháp nào nữa.

Một là xúc động điên cuồng, nàng muốn xé nát màn trời, muốn xé nát những người nghe được những lời này. Nàng không nên sinh ra đứa con bất hiếu đó. Hắn là nhi tử của Đông Giai thị, không phải nhi tử của nàng.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh Đức phi nhìn thấy được sắc mặt nhăn nhó của nàng, trong lòng cảm thấy sợ hãi, trên mặt cũng hiện ra vài phần.

Ba!

Một bàn tay dừng trên khuôn mặt của cung nữ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận