“Mạc tỷ tỷ, nếu không cuối tuần này chị cùng Nhiếp ca ca cũng kết hôn đi? Nếu như vậy chúng ta có thể cử hành hôn lễ cùng nhau.” Bạch Liên vui vẻ đề nghị.
Mạc Vân Quả:…… Cũng không muốn kết hôn.
Lúc này, Nhiếp Thanh vừa vặn đẩy cửa vào nghe được những lời này, hắn tự nhiên là vui vẻ đi tới bên người Mạc Vân Quả nói: “Tốt tốt, anh dĩ nhiên là nguyện ý.”
Mạc Vân Quả lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhiếp Thanh, Nhiếp Thanh rụt rụt thân mình, Quả Nhi thật là càng ngày càng lạnh, nhưng hắn vẫn rất yêu cô làm sao đây!
Bạch Liên nghe được lời này, lập tức kéo tay Mạc Vân Quả lại nói: “Mạc tỷ tỷ, quyết định như vậy nha? Ha ha ~ hôm nay thật vui vẻ.”
Mạc Vân Quả vốn dĩ muốn phản bác, rồi lại phát hiện bản thân lại không tìm được lý do gì để từ chối.
Hết một tuần cô cũng không còn ở trong thân thể này nữa, xem bộ dáng của nguyên chủ hẳn là cũng thích người đàn ông này đi?
Nguyên chủ:…… Ta hoài nghi ngươi có một bộ não giả.
Cứ như vậy, hôn lễ của hai người tùy tiện mà định ra.
Nhiếp Thanh thấy Mạc Vân Quả không có phản bác, vui vẻ đến nỗi không kiềm chế được.
Vội vàng gọi điện thoại thông báo cho bạn bè người thân tin tức tốt này, đương nhiên, hắn nghĩ thầm phải cho Mạc Vân Quả một hôn lễ tốt nhất, lập tức cảm thấy thời gian không đủ.
Vận dụng tất cả mọi người, nhanh chóng đi sắp xếp.
Tới khi Vũ Trạch mang đồ ăn trở về, đã thấy Nhiếp Thanh vẻ mặt vô thố gọi điện thoại, cả người không biết là hưng phấn hay là sợ hãi run rẩy.
Nhưng nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt kia, chắc là hưng phấn đến run rẫy đi?
“Trạch ca ca ~ Nhiếp ca ca cùng Mạc tỷ tỷ sẽ kết hôn cùng ngày với chúng ta nha!” Bạch Liên vừa thấy Vũ Trạch trở về liền gấp không chờ nổi chia sẻ tin tức này với hắn ta.
Vũ Trạch để hộp cháo trong tay xuống, kỳ quái nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả.
Cô gái này không phải không thích Nhiếp Thanh sao? Làm sao lại đồng ý kết hôn rồi?
Mạc Vân Quả tiếp thu ánh mắt của Vũ Trạch, ngồi thẳng ưỡn ngực, mặt hơi ngẩng, một bộ dáng “Cao ngạo”.
Đương nhiên, đó là trong suy nghĩ của cô mà thôi, trên thực tế……
“Oa oa oa! Tiểu Quả Quả đây là tỏ ra ngạo kiều sao?”
“Phốc, mạc danh cảm thấy tiểu Quả Quả thật là càng ngày càng manh.”
“Ha ha! Lầu trên nói chính xác!”
“Ta hiện tại có thể khẳng định con người tiểu Quả Quả! Đó chính là nội tâm nhuyễn manh bề ngoài lạnh băng, một cô gái ngốc nghếch!”
“Ta biết có một từ có thể khái quát tiểu Quả Quả, đó chính là thiên nhiên ngốc!”
…………
Bị gọi là thiên nhiên ngốc – Mạc Vân Quả:…… Ta rõ ràng là thiên tài có chỉ số thông minh cao! Thiên nhiên ngốc gì đó, mới không phải là mình đâu!
Thôi được rồi, cho là Mạc Vân Quả bản tính ngạo kiều đi.
May mắn mọi người không biết suy nghĩ trong lòng của Mạc Vân Quả, nếu không lại tăng thêm không ít từ hình dung kì quái về cô đi.
Các loại tranh luận trong phòng phát sóng trực tiếp bị Mạc Vân Quả xem nhẹ đi, dù sao nói cũng không phải lời gì hay……
Vũ Trạch đút cho Bạch Liên ăn xong bữa sáng, sau đó bàn bạc chuyện hôn lễ với Nhiếp Thanh.
Đương nhiên, khi Vũ Trạch đi cũng không quên gọi Mạc Vân Quả đi cùng, dù sao hắn ta không muốn Mạc Vân Quả ở riêng với Liên nhi.
Mạc Vân Quả vốn dĩ không muốn rời đi, bất đắc dĩ bị Vũ Trạch nói ba hoa chích choè, tìm đủ các loại lý do để cô đi, cô thấy rất phiền, trực tiếp đi luôn.
Ba ngày tiếp theo, Mạc Vân Quả gần như không có cơ hội đơn độc ở cùng Bạch Liên.
Bởi vì Vũ Trạch cũng không muốn Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên có thời gian dây dưa, hơn nữa thân thể Bạch Liên vốn dĩ không tốt, đại bộ phận thời gian đều đang ngủ, cái này cũng làm cho Mạc Vân Quả không có cách nào nói chuyện với Bạch Liên.