Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Chương 2: Cách


Ngày hôm sau, Tu Tâm để một lá thư viết lời từ biệt đặt lên bàn, mặc chiếc áo phông đơn giản nhất, quần jean và đội mũ lưỡi trai, tay không bước ra cổng.

Bảo vệ nghiêm nghị hỏi Tu Tâm: “Thiếu gia Sở Thần, ngài đi đâu vậy?”

Thông thường, những người hầu của nhà họ Sở đều gọi Sở Hồng là “đại thiếu gia” và Sở Ý là “tiểu thiếu gia”. Nhưng Tu Tâm cũng không quan tâm, cậu ấn vành mũ xuống để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn, cười nhẹ nói: “Đi dạo một vòng thôi, không cần đi theo tôi.”

Sau đó, người bảo vệ mới mở cửa nói với Tu Tâm: “Vậy thiếu gia Sở Thần ngài nhớ đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.”

Tu Tâm mỉm cười không trả lời gã ta, chỉ nói: “Tạm biệt.”

Người bảo vệ nhìn theo bóng dáng Tu Tâm khuất dần, không thấy Tu Tâm trở về nhà họ Sở tận cho đến khi đổi ca, nhưng gã ta cũng chỉ nghĩ cậu trở về hơi muộn nên không quan tâm.

Đến khi nhà họ Sở phát hiện Tu Tâm biến mất thì đã là sáng hôm sau, người giúp việc cầm theo lá thư mà Tu Tâm để lại chạy đến nhà họ Sở sau đó hô lên: “Ông chủ! Bà chủ! Đại thiếu gia! Không xong! Sở Thần thiếu gia không thấy! “

“Cái gì không thấy?” Sở Quốc Hùng nhướng mày, tỏ ra dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà, nhưng ngay sau đó vẻ mặt không kìm được nữa.

“Thưa ông, là thiếu gia Sở Thần không thấy! ” Nữ giúp việc nơm nớp lo sợ đem bức thư Tu Tâm lưu lại đưa cho Sở Quốc Hùng.

“Phản rồi! ” Một lúc sau, Sở Quốc Hùng tức giận đến mức đem bức thư trong tay quăng đi, tức giận mắng: “Chuyện này là sao? Sao lại không có ai phát hiện ra một người đàn ông lớn như Sở Thần bỏ nhà đi!”

Mặc dù nhận Tu Tâm về, nhưng thể xác tinh thần cha mẹ Sở đều đặt trên người Sở Ý, coi như tối hôm qua Tu Tâm không ăn cơm bọn họ cũng không để ở trong lòng, đương nhiên cũng không phát hiện Tu Tâm biến mất.

Sau khi xác nhận Tu Tâm thực sự bỏ nhà đi, Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân lộ ra vẻ mặt thẹn quá hoá giận.

Tu Tâm trốn khỏi nhà ngay sau khi họ hoàn thành yến tiệc cho Tu Tâm có nghĩa là gì? Là để họ nhìn sắc mặt, hay là so với Sở gia, Tu Tâm càng thích cái ngôi chùa đổ nát kia hơn?

Mã Bội Vân tức giận nói: “Nếu nó không muốn ở trong căn nhà này, thì đừng quay lại!”

Nghe được lời của Mã Bội Vân, trong lòng Sở Ý không khỏi có chút vui mừng. Cậu ta ghé sát vào bên cạnh Mã Bội Vân, nhẹ nhàng an ủi bà: “Mẹ đừng tức giận, chuyện này không đáng giận, đối với thân thể của mẹ không tốt.”

Sở Hồng cau mày nói: “Ba mẹ đừng lo lắng, con đi tìm Sở Thần.”

Lo lắng? Sở Ý nghe thấy lời này mới phát hiện cha mẹ Sở kích động có chút lo lắng. Mã Bội Vân lại càng lơ đễnh, thậm chí không để ý đến cậu ta.

Kể một ngàn nói một vạn, cho dù cha mẹ Sở đối với Tu Tâm không có tình cảm, nhưng Tu Tâm đến cùng cũng là máu mủ của bọn họ.

Là đứa nhỏ Mã Bội Vân yêu mến, thiếu gia được cưng chiều mà lớn lên, lần đầu tiên Sở Ý bị bỏ mặc, nhất thời khuôn mặt có chút méo mó. Nhưng may mắn thay, cậu ta nhanh chóng kiểm soát được vẻ mặt của mình, nói với Sở Hồng với vẻ lo lắng: “Anh hai vất vả rồi, nhất định phải tìm được anh Sở Thần.”

“Ừ.” Sở Hồng lạnh nhạt gật đầu, bữa sáng cũng không ăn, rời bàn ăn muốn trực tiếp đi tìm Tu Tâm.

Nhưng không hiểu vì sao, anh ta đã cử người đi kiểm tra tất cả các camera giám sát xung quanh nhưng lại không tìm thấy dấu vết của Tu Tâm cứ như thể Tu Tâm đã biến mất khỏi thế gian kể từ khi rời khỏi cổng nhà họ Sở!

Thoạt nhìn, sự biến mất của Tu Tâm không gây nhiều xôn xao, xét cho cùng, việc cậu bỏ nhà đi không phải điều hiển hách đối với nhà họ Sở.

Nhưng Sở Ý có thể cảm nhận được bầu không khí của nhà họ Sở sau khi Tu Tâm biến mất ngày càng trầm mặc.

Sở Ý cảm thấy không vui nên chỉ có thể nhắn tin trong một nhóm nhỏ bày tỏ cùng bạn bè.

Sở Ý: Tớ không biết anh Sở Thần đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy đột ngột bỏ nhà ra đi, bố mẹ tớ và anh trai tớ rất lo lắng…

Chu Thịnh Huy: Cuối cùng cậu ta muốn làm gì? Để thu hút sự chú ý của chú, dì và anh Sở? Vừa về nhà đã bỏ đi? Không phải cậu ta muốn dùng điều này để nói với chú và dì trong nhà không cho phép có Sở Sở, muốn đem Sở Sở đuổi ra khỏi nhà chứ?

Mạnh Vân Kỳ: Không được? Người này quá độc ác, đừng sợ chúng tớ mãi mãi là hậu thuẫn của cậu, các cô, các chú nhất định sẽ đứng về phía cậu.

……

Nhìn thấy bạn bè đứng ra bênh vực cho mình, tâm trạng Sở Ý trở nên tốt hơn, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy có người trong nhóm đăng một bức ảnh.

Liên Bách: @Sở Ý cậu xem, đây có phải là Sở Thần không? [Hình ảnh]

Sở Ý bấm vào tấm hình, liền thấy nơi chụp ảnh rõ ràng là một đoàn phim, ở giữa có ba người và một cặp bàn ghế. Một người đang ngồi ở bàn, trên bàn có bảng ghi ” Đạo diễn Trình Phong tuyển diễn viên.”

Hai người còn lại đứng sang một bên, một người có nước da ngăm đen hình như là người phụ trách đoàn phim, thẻ công tác treo trên ngực có viết chữ “Hạ Hoành”.

Về phần người cuối cùng… Sở Ý vừa nhìn vừa phóng to, người này không phải là Tu Tâm thì là ai? Chưa kể đến khuôn mặt giống người mẫu của Tu Tâm, nốt ruồi son trên trán cậu quá chói mắt, muốn nhận sai cũng khó.

Sở Ý khó hiểu, tại sao Tu Tâm lại xuất hiện trong đoàn phim của Liên Bách sau khi trốn khỏi nhà?

Lúc này, Hạ Hoành trong ảnh chào hỏi Trình Phong: “Anh Trình, anh vội vàng đi đâu vậy?”

“Ừm, tôi đang đợi nhóm diễn viên quần chúng liên hệ, Tiểu Hạ cậu có chuyện gì à?” Nói xong Trình Phong mới chú ý đến Tu Tâm: “Đây là?”

“Anh Trình, anh không phải nói nhóm anh có một buổi biểu diễn thả bồ câu muốn em ra đường kéo một người sao? Đây là người mới do em kéo đến làm diễn viên quần chúng.”

Tu Tâm theo lời giới thiệu của Hạ Hoành ngẩng đầu nhìn về phía Trình Phong.

Sau khi Trình Phong nhìn rõ diện mạo Tu Tâm, trong mắt không thể tránh khỏi hiện lên một tia kinh diễm. Nhưng sau đó anh ta đột nhiên vỗ trán nói: “Tiểu Hạ, anh xin lỗi, anh quên nói với em người còn thiếu người của một buổi biểu diễn, anh sợ người qua đường sẽ không làm được nên đã cử người đến từ thành phố điện ảnh và truyền hình để tìm một người thích hợp hơn diễn với cả nhóm. “

Mặc dù yêu cầu đối với vai diễn này tương đối thấp, nhưng vẫn có một số yêu cầu với một số vai diễn, nghe anh ta nói không cần. Hạ Hoành nghe xong nhất thời có chút xấu hổ, rõ ràng y là người đem Tu Tâm kéo đến đoàn phim, kết quả bây giờ lại nói không cần Tu Tâm. Đây không phải là đem người ta trở thành trò đùa sao?

Tuy nhiên, sau khi nghe những gì Trình Phong nói, Tu Tâm không có ý định rời đi, mà bước đến phía Trình Phong nói: “Tôi có thể diễn thử.”

“Thử làm gì?” Trình Phong bỏ lời nói của cậu ra ngoài tai, anh ta nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tu Tâm, rồi nhìn Hạ Hoành.

Anh ta đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tự cho là nhìn thấu mọi chuyện nói: “Tôi nói này, sao Tiểu Hạ đi ra ngoài một chuyến đã có thể mang người như cậu về? Cậu với Tiểu Hạ vốn có quen biết, muốn mượn cơ hội này tiến vào vòng trong? Bằng bộ dáng em trai nhỏ cậu đây muốn tìm một nhân vật vẫn rất dễ dàng không phải sao? Sao nhất định phải đến đoàn phim chúng tôi đóng vai quần chúng? “

Trình Phong đứng dậy nói tiếp: “Nếu không, tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường, người giống như cậu đây, không nên đến đoàn phim kiếm việc, mà nên trực tiếp đến công ty giải trí ở trung tâm thành phố để tìm một người đại diện ký hợp đồng, sau đó ra mắt. Sau này xuất đạo thành thần tượng! Dễ hơn nhiều so với việc đóng vai quần chúng! “

Khi anh ta nói điều này, giọng điệu và thái độ của anh ta giống như một lời nhắc nhở tốt với Tu Tâm. Nhưng Tu Tâm luôn cảm thấy lời nói của anh ta như có một đoạn gai nhọn đâm thẳng vào mình.

Hạ Hoành ở một bên nghe thấy Trình Phong không tin Tu Tâm có thể thử, lại nhìn vẻ mặt châm chọc của anh ta.

Hạ Hoành cảm thấy Trình Phong thật quá đáng, nhưng y lại không dám vì Tu Tâm thách thức Trình Phong, vì vậy y chỉ có thể mỉm cười nói với Tu Tâm: “Thật xin lỗi, Trình đạo có chút hiểu lầm với anh. Làm mất thời gian của anh, anh xem…Hay là tôi đưa anh về nhé? “

Tu Tâm liếc nhìn y không trách móc một lời, nhẹ nhàng nói: “Thời gian quả thực rất quý giá, thực sự không nên lãng phí.”

Thật ra lý do Tu Tâm xuất hiện ở đây rất đơn giản, lúc rời khỏi nhà họ Sở không mang theo thứ gì, muốn quay lại chùa thì phải tìm cách kiếm lại tiền. Trùng hợp bị Hạ Hoành chặn ở ven đường, nên cậu liền đi theo đến đây.

Tu Tâm lười tốn thời gian tìm việc khác, nhìn xung quanh thì thấy trên đường có một võ quán, trước cổng võ quán có mấy cây cọc gỗ để luyện võ, cũng không có người khác và tạp vật.

Dưới sự quan sát của Trình Phong và Hạ Hoành, Tu Tâm đột nhiên đi về phía cây cọc.

Hạ Hoành khó hiểu hỏi cậu: “Em trai, cậu định làm gì?”

Nhất cử nhất động của Tu Tâm cũng khiến các thành viên còn lại chú ý, họ bàn tán rất nhiều đoán già đoán non muốn xem Tu Tâm định làm gì.

Sau đó, họ thấy Tu Tâm đột nhiên chạy đến chỗ cọc cách hai ba mét, vừa chạy được vài bước liền nhảy lên đứng trên một cây cọc. Sau đó cậu tiếp tục di chuyển, như một chú chim én lướt qua cọc gỗ khác!

Những hành động như vậy không có gì lạ trong mắt đoàn phim, trong các bộ phim võ thuật thường có những hành động tương tự. Nhưng thông thường những người có thể thực hiện loại hành động này đều được dây thép cột lấy!

Trên người Tu Tâm đừng nói dây thép, cậu vẫn còn đi đôi giày thô cứng không thích hợp để chạy.

Nhưng màn trình diễn của Tu Tâm không chỉ kết thúc ở đó.

Cậu lộn mèo một cái, quay lại rồi đá vào chiếc cọc! Chiếc cọc bị Tu Tâm đá quay 360 độ, trước phản lực của chiếc cọc, Tu Tâm lại dùng quyền cước nghênh đón lấy.

Mọi người xung quanh không thể nhìn thấy những bước di chuyển của Tu Tâm, nhưng điều đó không ngăn cản họ thấy được vẻ đẹp của những cú đấm đá của Tu Tâm.

Một số người còn lấy điện thoại ra quay video lại, sau đó họ mới nhận ra họ chỉ có thể ghi lại những tàn ảnh của Tu Tâm.

Lúc này Trình Phong mới biết tại sao Tu Tâm, một kẻ nghiệp dư trước giờ chưa từng diễn đánh nhau, lại dám nói cậu có thể diễn thử, bởi vì cậu thậm chí có thể đánh nhau được!

Trong số tất cả những người cảm thán vì Tu Tâm, Liên Bách đang trốn trong đám người, cau mày kiểm tra tin nhắn trong nhóm.

Mạnh Vân Kỳ: @Liên Bách, là anh ta. Hôm đó tôi gặp anh ta trong yến tiệc, anh thấy tên trà xanh này ở đâu vậy? Chẳng lẽ mới trốn đi một hai ngày đã không nhịn được muốn về chứ?

Liên Bách: Trong đoàn làm phim của anh Kinh Huy, hình như anh ta muốn diễn vai quần chúng.

Mạnh Vân Kỳ:? Đây là nhìn Sở Sở đang nổi tiếng nên muốn học Sở Sở tiến vào giới giải trí sao? Thật rẻ tiền.

Chu Thịnh Huy: Rẻ thật đấy, chắc chắn anh ta đang nghĩ tới chuyện móc nối với Kinh thiếu? @Liên Bách cậu ngàn vạn không được để anh ta thành công. @Sở Ý, cậu cũng đừng đem tin tức của tiện nhân này nói cho chú dì, nếu anh ta muốn đi thì để anh ta đi.

Nhìn tin nhắn trong nhóm, Sở Ý không lộ ra biểu cảm nào, cậu ta lại nghĩ đến biểu cảm của cha mẹ và anh trai khi biết Tu Tâm biến mất…

Sở Ý thoát khỏi giao diện trò chuyện nhóm, mở danh bạ, nhưng khi ngón tay trượt đến “Mẹ”, cậu ta lại không ấn vào được.

Không biết qua bao lâu, cậu ta đột nhiên ném điện thoại trong tay xuống đất!

Một tiếng nổ lớn, Tu Tâm dừng động tác trong tay, lúc này cằm Trình Phong và mọi người trong đoàn đều đã rớt xuống.

Hạ Hoành chưa bao giờ dám nghĩ người mà y ngẫu nhiên gặp trên đường không chỉ có nhan sắc đỉnh cao, mà còn sở hữu một võ công tuyệt thế! Y đang cân nhắc xem có nên mua vé số sau khi tan làm không.

Khi Tiểu Hạ đang choáng váng, Trình Phong đã trực tiếp chạy đến chỗ Tu Tâm, hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nói, quay sang nói với Tu Tâm: “Em trai này, vừa rồi tôi có mắt không tròng, mấy ngày nay cậu có rảnh không? Đoàn của chúng tôi đang thiếu những diễn viên như vậy! “

“Ý anh là tôi có thể ở lại?” Tu Tâm hỏi.

Trình Phong cười nhăn mày nói: “Đương nhiên.”

Trong giới có rất nhiều người đẹp, cũng có không ít người chịu chơi và người có võ nghệ. Nhưng có rất ít người vừa đẹp vừa biết đánh đấm, chỉ có những kẻ ngu mới đẩy những người như Tu Tâm ra ngoài!

Trình Phong, người tự cho mình không phải là kẻ ngốc, muốn thảo luận chi tiết về việc gia nhập đoàn với Tu Tâm, nhưng lúc này anh ta lại nghe thấy một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Chờ đã.”

Đám người ngẩng đầu, nhìn thấy người nói chuyện đúng là nam số hai Liên Bách.

Thừa Phong bối rối hỏi: “Anh Liên, anh có chuyện gì vậy?”

Liên Bách tiến lại gần hơn, trên mặt mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Tu Tâm. Ngay cả khi có ý định tìm lỗi, anh ta cũng phải thừa nhận khuôn mặt của Tu Tâm rất hoàn hảo.

Với gương mặt như vậy, cho dù không phải vì Sở Ý, Liên Bách cũng không thể để cho Tu Tâm có cơ hội đứng chung khung hình với mình.

Nhưng màn đánh võ vừa rồi khiến Liên Bách không có lý do gì trực tiếp đuổi cậu đi. Liên Bách nghĩ một lúc, đột nhiên nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Anh ta nhìn Tu Tâm và Trình Phong tán thưởng nói: “Trình đạo, là như vậy, tôi muốn một người thế vai vừa lúc nhìn trúng em trai này. Không biết Trình đạo có thể từ bỏ thứ yêu thích của mình không?”

Bề ngoài, Liên Bách tỏ vẻ yêu thích Tu Tâm, nhưng thực ra anh ta lại chứa ý đồ xấu xa. Đầu tiên, nếu Tu Tâm chỉ là thế thân của anh ta, để tránh bị xuyên tạc, cậu nhất định không được ló mặt ra trước ống kính. Thứ hai, đóng cảnh đánh nhau không phải là một chuyện dễ dàng, chưa kể diễn xuất mệt mỏi, vất vả, khả năng xảy ra tai nạn rất cao khi treo trên dây thép…

Liên Bách cười thầm, nếu Tu Tâm trở thành người thế vai cho anh ta, đến lúc đó còn không phải để mặc anh ta hành hạ sao? Đến lúc đó nhìn anh ta thay Sở Ý thu thập Tu Tâm ra sao!

Nghe những lời của Liên Bách, Tu Tâm và Trình Phong không có phản ứng gì, cả đoàn phim xung quanh không khỏi xuýt xoa: “Về khuôn mặt, cậu em này đẹp hơn Liên Bách, nói về thân hình cậu ấy còn cao hơn, mảnh mai hơn Liên Bách. Còn nữa không? Nhìn vòng eo của hai người bọn họ, làm sao có thể thay thế được? Không sợ để lộ à?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận