Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Chương 8: Món Điểm Tâm Ngọt


Tu Tâm nhìn vào mắt Liên Bách, cảm thấy loại chuyện này vẫn nên sớm nói rõ ràng thì tốt hơn, miễn cho cậu lại dính vào nhân quả: “Đạo diễn Kinh, cảm ơn đã ưu ái, nhưng tôi cũng không có ý muốn vào giới giải trí…”

Nghe Tu Tâm nói như vậy, sắc mặt Liên Bách cũng không chuyển biến tốt hơn. Tu Tâm từ chối Kinh Huy đối với Liên Bách mà nói là chuyện tốt, chỉ cần Tu Tâm từ chối Kinh Huy, vậy thì Kinh Huy sẽ không có lý do gì thay anh ta.

Nhưng nhân vật anh ta khổ tâm cầu xin, Tu Tâm lại xem như không đáng nhắc tới, thật sự khiến Liên Bách cảm thấy khuất nhục.

Liên Bách gần như muốn dùng răng đem môi mình cắn nát, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì. Lúc trước vì tiến vào đoàn làm phim của Kinh Huy mà anh ta bỏ ra không ít công phu, thật sự không cam lòng cứ như vậy từ bỏ.

Anh ta nhìn Kinh Huy đầy chờ mong, thấy Tu Tâm không biết tốt xấu như thế, Kinh Kuy nên chán ghét mà vứt bỏ cậu chứ?

“Anh Kinh Huy…” Nào ngờ Liên Bách đang muốn mở miệng, đã thấy Kinh Huy không kiên nhẫn phất phất tay với anh ta.

Xung quanh lập tức chui ra hai vệ sĩ tiếp cận Liên Bách, dáng người bọn họ cao lớn, dọa Liên Bách giật mình: “Anh, các anh muốn làm sao? Tôi là người của Liên gia. “

“Liên gia?” Kinh Huy không thèm để ý cười cười: “Cậu có muốn nhìn xem ba cậu sau khi biết việc này sẽ thay cậu ra mặt hay sẽ áp giải cậu tự mình đến cửa nhận lỗi với tôi? Liên Bách, việc tôi muốn đổi cậu không liên quan gì đến Sở Thần, đoàn làm phim của tôi không cần diễn viên không chuyên nghiệp, vậy thôi. Mấy trăm vạn cát-sê mà tôi ký kết trong hợp đồng với cậu không phải để cậu lấy ra mời thế thân đến chơi đùa. Cho dù Sở Thần không đóng “Vô Danh”, nhân vật này cũng không tới lượt cậu.”

Nghe vậy, sắc mặt Liên Bách liền xám xịt, Tu Tâm trầm tư.

Kinh Huy vừa nói xong, đám vệ sĩ của hắn lập tức tiến đến mang Liên Bách đi, thuận tiện mang theo đoàn đội hơn mười người của Liên Bách.

Chờ đến khi yên tĩnh, Kinh Huy mới có thể đổi góc một mình nói chuyện với Tu Tâm.

Kết quả hắn phát hiện trong ánh mắt Tu Tâm nhìn về phía thân ảnh Liên Bách lại chứa đựng một tia thương hại. Áo cà sa trên người cậu lúc này vẫn chưa cởi, thật sự giống như tăng nhân Vô Danh trách trời thương dân trong phim…

“Sở Thần, chúng ta tiếp tục nói chuyện?”

Mặc dù Tu Tâm từ chối rất dứt khoát, nhưng Kinh Huy cũng không lựa chọn từ bỏ. Đối với nhân vật “Vô Danh”, nếu trước mặt đã tuyển được một người hoàn mỹ, Kinh Huy không có ý định lùi lại mà làm việc khác.

Hơn nữa Tu Tâm thật sự vô dục vô cầu như cậu nói sao? Kinh Huy không tin, trên đời này tất cả mọi người đều có dụ.c vọng, dụ.c vọng là động lực sống của một người.

Tu Tâm hoàn mỹ giống như một cái vỏ ngoài cứng rắn, Kinh Huy không khỏi cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, hắn có chút muốn phá vỡ vỏ ngoài của Tu Tâm, chân chính nhìn xem sự mềm mại nhất bên trong Tu Tâm.

Nửa giờ sau, Tu Tâm không biết mình đã bị theo dõi đổi lại quần áo bình thường cùng Kinh Huy ngồi ở một nhà hàng cao cấp.

“Hai vị quý khách, bít tết của ngài, món salad siêu lớn của ngài.”

Khi nhân viên bưng thức ăn đến trước mặt bọn họ, Kinh Huy nhìn thấy salad rau trước mặt Tu Tâm thì cũng không khỏi líu lưỡi.

Mà buổi chiều Tu Tâm đã tiêu hao một lượng lớn thể lực cũng không để ý Kinh Huy kinh ngạc mà ăn uống thỏa thích.

Kinh Huy nhìn Tu Tâm vùi đầu ăn rau không hiểu sao cảm thấy cậu giống như một con thỏ nhỏ, rau trong miệng cậu cũng giống như vô cùng ngon miệng. Ăn không biết vị, Kinh Huy cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng mới hỏi Tu Tâm: “Cậu chỉ cần ăn salad đã no sao?

Tu Tâm nghe ra sự lo lắng trong lời Kinh Huy nên trả lời: “Tôi ăn chay. “

Cậu không muốn ăn thứ khác, trong nhà hàng bít tết cũng không có đồ ăn chay.

Nghe được hai chữ “Ăn chay”, Kinh Huy buông dao nĩa trên tay xuống đột nhiên giác ngộ: “Cậu tin Phật? “

Tu Tâm nuốt rau diếp trong miệng rồi mới nói: “Chính xác mà nói, tôi hiện tại là đệ tử tục gia “

Kinh Huy bừng tỉnh, như vậy trên người Tu Tâm có một ít chỗ không thích hợp đã nói thông suốt, cũng khó trách khí chất Tu Tâm có thể phù hợp với Vô Danh.

Hắn có chút ảo não vì đã tự mình chọn nhà hàng, nhưng hiện tại đề nghị đổi nhà hàng hình như cũng không thích hợp lắm.

Kinh Huy suy nghĩ một chút quyết định tìm chủ đề nói chuyện lần nữa, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Tu Tâm tập trung vào một nhân viên… Trên tay có món điểm tâm ngọt.

Thấy Kinh Huy giơ tay ra hiệu, bồi bàn kia lập tức tiến lên: “Thưa quý khách, ngài có cần tôi giúp gì không?

“Giúp tôi mang lên hai phần điểm tâm trên tay anh.”

Nghe được lời này, Tu Tâm mới nhận ra cậu nhìn trộm bị Kinh Huy phát hiện, cậu luôn luôn thản nhiên, xấu hổ tai đỏ lên, chờ nhân viên đi rồi mới nói một câu: “Cảm ơn. “

“Không cần, thích ăn đồ ngọt? ” Kinh Huy thuận lợi mở ra một đề tài khác, bắt đầu nói như có như không lời khách sáo.

Người xuất gia không nói dối, Tu Tâm gật gật đầu nói: “Trước kia chưa từng ăn qua, mấy ngày trước tò mò ăn thử cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. “

Phật gia không thể ham khẩu vị, từ nhỏ Tu Tâm chưa từng ăn qua món điểm tâm, đợi đến khi cậu trở lại nhà họ Sở không nhịn được thử món điểm tâm chuẩn bị cho buổi trà chiều trong phòng bếp bị từng món điểm tâm vừa lạ mắt vừa ngon miệng đánh bại.

Từ trước đến nay Tu Tâm tự hạn chế, liền muốn thừa dịp thời gian hoàn tục này ăn vụng nhiều một chút, hiện giờ bị Kinh Huy phát hiện “khẩu vị” của cậu, Tu Tâm có loại cảm giác chột dạ bị bắt quả tang.

Cũng may Kinh Huy không hỏi thêm nữa, ngược lại nhân viên bưng đồ ngọt mang lên, đem phần kia của hắn đẩy đến trước mặt Tu Tâm nói: “Tôi không ăn đồ ngọt, hai phần này đều là gọi cho cậu. “

Tu Tâm dừng lại, lời này của Kinh Huy cậu tin mới lạ, không hiểu sao bị coi là đứa nhỏ mà dỗ dành trong lòng cậu toát ra một tia ngọt ngào. Cậu đem kem ở trong miệng ăn hết, nói với Kinh Huy: “Đạo diễn Kinh chăm sóc tôi như vậy, vì muốn cho tôi diễn vai “Vô Danh” ư?”

Kinh Huy thấy có hy vọng, vẫy vẫy tay, trợ lý lập tức cầm hợp đồng vừa chuẩn bị xong lên nói: “Nếu như cậu đồng ý đóng vai này, đoàn làm phim có thể trả tiền…”

“Có thể.” Ai ngờ Kinh Huy còn chưa nói xong, đã nghe Tu Tâm thẳng thắn đồng ý.

Kinh Huy sắp thốt ra năm trăm vạn và các chế độ đãi ngộ ưu đãi khác đều nuốt vào trong bụng, có chút không xác định hỏi: “Không phải cậu không có ý định tham gia diễn xuất sao? “

Tu Tâm bưng lên phần bánh kem thứ hai còn chưa dùng qua nói: “Coi như quà cảm ơn đạo diễn Kinh tặng điểm tâm. “

Nhìn Tu Tâm ăn đồ ngọt, Kinh Huy không ngờ hai miếng bánh kem lại có thể mua chuộc cậu. Nhưng nhìn, Kinh Huy đột nhiên phát hiện có lẽ mua chuộc Tu Tâm không chỉ cần bánh kem nhỏ.

Người vô dục vô cầu cũng không có mục tiêu, người không có mục tiêu ở ngã ba không quan trọng là trái hay phải, lúc này nếu có người phất phất tay với người này, không sao cả cậu có thể đi theo.

Vừa rồi ở đoàn làm phim Tu Tâm không đồng ý lời mời đổi vai của Kinh Huy, thật ra chỉ vì không muốn bị Liên Bách dây dưa.

Lần này Tu Tâm xuống núi vô tình nhập thế quá sâu, vừa rồi khi Liên Bách và Kinh Huy tranh chấp, Tu Tâm còn tưởng rằng Liên Bách bị đổi là bởi vì cậu, đương nhiên cậu sẽ không đồng ý. Nhưng nếu việc này không liên quan đến cậu, Tu Tâm diễn vai “Vô Danh” cũng không phải không được.

Hơn nữa Tu Tâm đoán được nếu như cậu không đồng ý, đoàn làm phim《Hiệp sĩ》muốn tìm diễn viên khác chỉ sợ cũng rất phiền phức, ví dụ như cảnh quay buổi chiều có thể đều phải cắt bỏ.

Cho nên khi Kinh Huy đem đồ ngọt đẩy đến trước mặt Tu Tâm, Tu Tâm từ trước đến nay tích đức làm việc thiện rất nhanh tùy ý đồng ý.

Lúc này chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn TV, Tu Tâm cũng không biết nghề “diễn viên” này có ý nghĩa gì. Diễn viên là sự kết nối giữa thế giới và giấc mơ, một khi khuôn mặt của cậu xuất hiện trên màn ảnh, điều đó có nghĩa là cậu sẽ thành lập nhân quả yếu ớt với mỗi người nhìn thấy cậu…

Nhưng có lẽ Tu Tâm không biết, Kinh Huy nói hắn đổi Liên Bách không liên quan đến Tu Tâm, Tu Tâm tin Liên Bách thì lại không tin.

Liên Bách vừa về tới nhà liền mở nhóm chat ra kể khổ, trong nháy mắt đem mọi người trong nhóm nổ tung.

Mạnh Vân Kỳ: Anh nói gì vậy? Tên Sở Thần kia, cậu ta cướp nhân vật của anh?

Chu Thịnh Huy: Woc, người này cũng quá không biết xấu hổ nha?

Mạnh Vân Kỳ: Kinh thiếu đồng ý?

Liên Bách: Là do anh Kinh Huy đem tôi đổi!

Mạnh Vân Kỳ:…

Chu Thịnh Huy:…

……

Nói là đem người trong nhóm nổ tung cũng không hẳn là vậy, Sở Ý vẫn không xuất hiện trong nhóm. Liên Bách đợi nửa ngày không đợi được bạn tốt trả lời có chút phẫn nộ, nếu như anh ta không phải vì muốn thay Sở Ý thu thập Tu Tâm cũng sẽ không loạn đến tình trạng này.

Hiện tại, anh ta không chỉ bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim, còn không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Kinh Huy, ngược lại còn bị Kinh Huy chán ghét! Mà hiện tại Sở Ý thậm chí chưa từng ở trong nhóm an ủi anh ta một câu!

Nhưng mà vừa mới suy nghĩ, chuông cửa anh ta đã vang lên.

Liên Bách nhìn ra cửa chính, người ở ngoài cửa là Sở Ý.

“Sao anh lại đến đây?” Liên Bách vui mừng mở cửa ra, vừa rồi anh ta tuy rằng có chút oán niệm, nhưng trên thực tế anh ta đối với Sở Ý vẫn có tình cảm chân thật.

Hiện giờ thấy Sở Ý trực tiếp đến cửa an ủi anh ta, oán niệm của anh ta cũng biến mất.

“Vừa vặn ở phụ cận tôi liền đến thăm cậu.” Sở Ý đi theo Liên Bách vào phòng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Kinh Huy đột nhiên muốn đổi vai?”

Nếu cậu ta hỏi như vậy, Liên Bách cũng sẽ không buồn trả lời, anh ta lập tức kể từ khi Tu Tâm tiến tổ đến khi anh ta bị đoàn làm phim đuổi đi. Trong miệng anh ta, giống như Tu Tâm vừa vào tổ đã muốn cướp nhân vật của anh ta.

Từ lúc Tu Tâm đồng ý với anh trở thành võ thế tuyệt đối đã có mưu đồ từ lâu!

Anh ta trang điểm, Tu Tâm không trang điểm tuyệt đối là do Tu Tâm thăm dò được Kinh Huy không thích trang điểm tính toán cẩn thận!

Kinh Huy chủ động giảng diễn cho Tu Tâm, cũng là do Tu Tâm làm ra bộ dáng quyến rũ Kinh Huy…

Tóm lại Tu Tâm ở trong miệng Liên Bách là tội đồ không thể tha thứ, tội lỗi chồng chất!

“Làm sao bây giờ Sở Sở? Cậu ta muốn vào tổ quay phim chỉ sợ là muốn thị uy cho cậu xem. ” Liên Bách uống một ngụm nước tiếp tục nói: “Cậu ta cố ý chơi trò mất tích khiến ba mẹ cậu và anh trai cậu sốt ruột, đến lúc đó chờ sau khi bộ phim phát sóng, bọn họ vừa nhìn thấy không thể nhanh chóng đi tìm cậu ta? Thật ra là lạt mềm buộc chặt. Nhân tiện, gần đây cậu thế nào? “

Sở Ý cười méo mó nói: “Còn ổn.”

Liên Bách nghe xong cũng không thấy ngoài ý muốn: “Cũng đúng, chú dì thương cậu bao nhiêu. “

Tiểu thiếu gia họ Sở được nuông chiều nổi danh trong giới thượng lưu, Liên Bách không chỉ một lần hâm mộ Sở Ý.

Coi như sau khi Tu Tâm trở lại Sở gia, địa vị Sở Ý hình như cũng không thay đổi. Đồ ăn Sở gia đều dựa theo khẩu vị của cậu ta mà chuẩn bị, nếu có yến tiệc cũng mang cậu ta đi theo bên người cha mẹ Sở, Sở Hồng vẫn như cũ không tiếc tiền mà đập tài nguyên cho cậu ta.

Tựa như chuyện Tu Tâm trở về đối với Sở Ý mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn, ngay từ đầu, Sở Ý cũng cho rằng như vậy.

Thẳng đến khi cậu ta vừa ra khỏi cửa vô tình nghe được cha Sở, Sở Quốc Hùng với Sở Hồng nói chuyện, bọn họ muốn chờ Tu Tâm trở về đem một số cổ phần sản nghiệp Sở gia chuyển cho Tu Tâm!

Sở Ý thất hồn lạc phách ra cửa — những cổ phần kia rõ ràng chờ sau khi cậu ta tốt nghiệp đại học sẽ cho cậu ta!

Bởi vì cha mẹ Sở với Sở Hồng trắng trợn thiên vị, Sở Ý rất nhanh thật sự cho rằng cho dù Tu Tâm trở về cậu ta cũng vẫn là tiểu thiếu gia Sở gia yêu thương nhất. Nhưng cậu ta trăm triệu lần không ngờ, cha Sở muốn đem cổ phần vốn thuộc về cậu ta cho Tu Tâm!

Quả nhiên vẫn là con trai ruột thịt quan trọng hơn sao?

Sở Ý tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên khi cậu ta nhìn thấy tin tức của Liên Bách trong nhóm liền trực tiếp tìm tới cửa. Cậu ta tối tăm nhìn Liên Bách, thấp giọng hỏi: “Anh Liên, anh thật sự cam tâm bị Sở Thần cướp đi vai diễn như vậy sao? “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận