Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)
Biên tập: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Phế Thổ bày toàn bộ vật tư của hai người ra mặt đất, kiểm kê một lần, lại kiểm kê thêm lần nữa.
An Nghỉ nhịn không được mở miệng: “Anh có đếm đi đếm lại thì cũng chỉ có nhiêu đó thôi.”
Phế Thổ ngồi xổm trên mặt đất, nghe vậy thì hung dữ liếc xéo cậu —— vốn dĩ hắn không tính mang đủ đồ ăn và nước uống cho hai người, bây giờ lại lãng phí hai phần của hai ngày, đau lòng đến không nói nên lời.
Vũ khí lại rất đầy đủ, Phế Thổ đen mặt chia đống đồ còn thừa thành hai phần một lớn một nhỏ, đẩy phần nhỏ hơn cho An Nghỉ, nói: “Đóng gói lại, đeo lên đi.”
An Nghỉ ngạc nhiên nói: “Bây giờ xuất phát luôn sao? Trời sắp tối rồi.”
Phế Thổ gật đầu: “Ừ, ngày mai có bão, buổi sáng không đi được, ở lại đây cũng không an toàn.”
An Nghỉ “Ừm” một tiếng, ủ rũ nhét đồ vào trong ba lô.
Phế Thổ ở bên cạnh nhìn cậu, cả người không thoải mái, nhưng nhịn lại không nói gì.
Cảm xúc hiện tại của hắn có chút phức tạp, một phần đau xót vì tài nguyên bị lãng phí, bực bội An Nghỉ không nghe theo kế hoạch của hắn mà về nhà, lại thấy có chút may mắn đầu óc mình tự nhiên chập mạch mà vòng ngược lại, nếu không thì…
An Nghỉ đang xếp đồ, sau gáy bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng cũng vô cùng xoắn xuýt —— Đương nhiên cậu cũng rất vui sướng khi thấy Phế Thổ quay lại, một lần nữa cứu vớt cậu khi sắp lâm vào tuyệt cảnh, nhưng cậu cũng không thể quên được cảm giác sau khi bị hắn vứt bỏ, đau khổ mà khóc lóc suốt hai ngày trời.
Hắn vậy mà lại muốn vứt bỏ cậu…
An Nghỉ đeo ba lô lên, nhìn Phế Thổ thành thạo dọn dẹp hiện trường xung quanh, nhớ tới một chuyện, hỏi: “Trước khi anh tới tìm em có thấy ai khác không?”
Phế Thổ không rõ mà “Hả?” một tiếng.
An Nghỉ nói: “Lúc…!Lúc nãy em đang chuẩn bị xuống núi, kết quả lại thấy dưới chân núi xuất hiện một đám người…!Không, không phải người, bọn chúng giống như là…!người nhiễm phóng xạ vậy.”
Phế Thổ nghe vậy thì ngừng lại, quay đầu hỏi: “Khi nào, có bao nhiêu người?”
An Nghỉ đáp: “Ngay trước khi anh đến…!Chắc khoảng nửa tiếng đến một tiếng trước, có bốn năm người…!Tại sao bọn chúng lại không sợ mặt trời?”
Phế Thổ cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đó là người biến dị cao cấp.”
An Nghỉ mở to hai mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt giục hắn mau giải thích, Phế Thổ đành nói ngắn gọn: “Giống loài biến dị cao cấp, không rõ tỷ lệ kích phát hay cần điều kiện gì, giống như có vài người sau khi bị sinh vật biến dị cắn có thể khỏi hẳn, vài người sẽ biến dị, vài người thì trực tiếp suy biến…” Hắn không cần giải thích nhiều thêm, mẹ của An Nghỉ chính là một trường hợp điển hình bị suy biến.
“Đa số người biến dị không khác xác sống là bao, quần cư theo quy mô nhỏ, vô tổ chức, trí lực rất thấp, chỉ biết lần mò theo nguồn nước hoặc mùi máu để kiếm ăn.”
“Nhưng có một bộ phận cực nhỏ người biến dị có thể tiến hóa, không, dùng từ tiến hóa cũng không chính xác, nên nói là đột biến đi.
Một một bộ phận cực nhỏ người biến dị có thể đột biến thành loài cao cấp, chẳng những trí lực sánh ngang với nhân loại, có đầy đủ ký ức, thân thể cũng dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh của Phế Thổ, có khả năng kháng lại ánh mặt trời và phóng xạ, năng lực tự chữa trị cũng rất mạnh.”
An Nghỉ sợ ngây người: “Vậy bọn chúng chẳng phải là…!vô địch sao?”
Phế Thổ cười lạnh: “Đúng vậy, cũng may số lượng loài này vô cùng thưa thớt, cũng không thể sinh sản.
Bọn chúng không giết người vô độ như loài cấp thấp, đa số tụ tập trong những thành phố đổ nát, thỉnh thoảng ra ngoài thu thập tài nguyên về tích trữ đủ dùng trong một thời gian.”
“Nhưng mà…” Phế Thổ nói: “Năng lực chữa trị của người biến dị cao cấp cũng không phải vô hạn, khi khả năng tự hồi phục bắt đầu suy biến, ngay cả vết thương nhỏ bé nhất cũng có thể khiến chúng mất máu đến chết.”
“Giống như ung thư máu…” An Nghỉ lẩm bẩm.
Phế Thổ: “Cũng không khác lắm.
Thời điểm suy biến không ai nói trước được, có khi là vài ngày, cũng có thể là…!vài thập niên qua đi cũng chưa dừng tự hồi phục.
Được rồi, mau lên đường thôi, trời sắp tối rồi.”
An Nghỉ gật gật đầu, đi theo phía sau, hỏi: “Sao lúc trước anh không kể cho em mấy chuyện này?”
Phế Thổ sâu xa nhìn cậu: “Bởi vì trước kia em không cần biết những thứ đó.”
An Nghỉ cũng nhìn hắn chăm chú, không ngờ Phế Thổ lại bổ sung: “Chỉ cần làm một đứa ngốc lúc nào cũng hi hi ha ha là được.”
An Nghỉ nhất thời nổi giận: “Anh nói ai ngốc!”
Phế Thổ không để ý tới cậu, đeo mặt nạ thông khí lên, lạnh lùng ném xuống một câu: “Mới lừa vài câu đã ngoan ngoãn đi theo, em không ngốc thì ai ngốc.”
An Nghỉ còn muốn phản bác, nhưng cửa động vừa mở ra, vô số bụi cát bay vào trong miệng cậu.
An Nghỉ vội vàng mang ba lô lên vừa ho khan vừa phun cát trong miệng, bi phẫn không thôi mà đeo mặt nạ bảo hộ.
Lần này An Nghỉ đi xuống trước, Phế Thổ cột một đoạn dây thừng lên eo cậu nối với chính hắn, lúc leo xuống nhân tiện rút cây dao găm cậu cắm trên vách ra.
Tuy gió cát rất mạnh, nhưng An Nghỉ ngạc nhiên không cảm thấy một chút sợ hãi nào, thuận lợi trèo xuống chân núi.
Mới qua hơn một giờ ngắn ngủi, đại địa trước mắt đã thay đổi, cát vàng bay loạn bao trùm lấy mọi cảnh vật, mặt trời ngả dần về phía tây cũng càng thêm mơ hồ, đất trời u ám.
Xuống tới chân núi Phế Thổ cũng không cởi bỏ dây thừng, sợ mình vừa lơ đãng An Nghỉ sẽ bị cát cuốn mất chôn vùi.
Hai người ngược gió mà đi, chân cao chân thấp, cả đường không ai nói chuyện.
An Nghỉ vừa đi đã thấy mệt, nhưng lập tức mở ra kỹ năng não bổ vừa nhìn chằm chằm xuống đất vừa suy nghĩ lung tung.
Vừa nãy khi Phế Thổ kiểm kê vật tư, tuy đồ ăn không đủ, nhưng cũng không hỏi cậu có muốn về nhà không, chỉ mặt ủ mày ê nói kế hoạch cần sửa đổi.
Vốn dĩ Phế Thổ định trực tiếp đi tìm người bạn giúp hắn giữ tiền tiết kiệm kia, hiện giờ thiên thời không có, địa lợi cũng không, trước mắt chỉ có thể đi đường vòng tìm chỗ tiếp tế kiếm thêm tiền.
An Nghỉ không khỏi nghĩ, vậy kế hoạch về sau của hắn có phải cũng sẽ thay đổi theo không? Cái phi thuyền tuần hoàn hắn muốn mua đó, liệu có thể sẽ có chỗ cho cậu?
Nếu bọn họ thật sự đến được, vậy cậu rốt cuộc cũng có thể biết biển trông như thế nào.
Còn nếu Phế Thổ không thu nhận cậu, lúc đó cậu nên đi đâu? An Nghỉ nghĩ, sau này cậu không thể vô dụng như vậy nữa, phải rèn luyện thân thể cường tráng hơn, cũng không thể hơi một chút là khóc.
Hai người đi đến lúc trời hoàn toàn tối sầm, An Nghỉ đã mệt không chịu được, nhưng bước chân của Phế Thổ càng lúc càng nhanh, cậu cũng thức thời không dám kêu dừng lại.
Đang định tiếp tục cắn răng kiên trì bước tiếp, An Nghỉ bỗng nhiên đụng phải lưng Phế Thổ, trước mắt nổ đầy sao xẹt, Phế Thổ trở tay kéo cậu ra sát sau lưng, eo hạ xuống, móc súng ra.
An Nghỉ thấy vậy cũng căng thẳng, nhưng khung cảnh xung quanh vừa u ám tầm nhìn lại thấp, cậu chẳng nhìn được gì.
Sau đó cậu nghe thấy —— âm thanh kèn kẹt khi giẫm lên đá cát.
Phế Thổ có vẻ đã phán đoán ra nơi phát ra tiếng động, nhưng không lập tức nổ súng.
An Nghỉ từng được chứng kiến kỹ năng dùng súng bách phát bách trúng của hắn, trong lòng hơi nghi hoặc, đoán là hắn không muốn gây động tĩnh lớn làm lộ vị trí quá nhanh, vì thế cũng không dám thở mạnh.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân trốn đến sau một công trình đã bị cát chôn vùi chỉ còn phần nóc nhà, ghé vào đó đeo kính nhìn đêm lên.
Màn hình tia hồng ngoại thình lình hiện ra một mảng lớn màu cam, đang chậm rãi tụ tập lại một chỗ.
Cơ thể nhân loại mang nhiệt độ hiện trên màn hình sẽ là màu đỏ, chỉ có sinh vật biến dị có nhiệt độ thấp hơn, là màu cam.
An Nghỉ bị dọa không nhẹ, nhưng Phế Thổ tựa hồ không chút dao động, chỉ vào vị trí những điểm màu cam kia đang xúm lại, ý bảo đó chính là mục tiêu bọn họ cần đến.
An Nghỉ không phát ra tiếng động mà hỏi: Làm sao bây giờ?
Phế Thổ ra hiệu —— Chờ.
Hai người im lặng nằm bò xuống, mắt thấy vòng vây màu cam càng lúc càng nhỏ dần, phía xa bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, phát súng đầu tiên vang lên.
Trong nhất thời, tiếng súng, tiếng người la hét và âm thanh quái vật rít gào trộn lẫn vào nhau.
Ánh lửa chợt tắt chợt lóe, An Nghỉ nhỏ giọng hỏi: “Đánh nhau rồi kìa, chúng ta không đi hỗ trợ sao?”
Phế Thổ lắc đầu: “Quá nhiều, không giúp được, có vẻ trạm dừng chân kia hôm nay có không ít người đến, bằng không cũng không hấp dẫn nhiều quái vật biến dị như vậy.”
An Nghỉ hỏi: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ, cứ chờ thế này sao?”
Phế Thổ nói: “Để bên đó đánh hòm hòm rồi thì qua góp vui, nhân tiện nhặt đồ, cũng không thể để lũ quái vật chiếm mất trạm dừng chân kia được, nếu không tối nay sẽ không có chỗ ngủ.”
An Nghỉ nghe hắn dõng dạc trình bày kế hoạch vô sỉ của mình mà khiếp sợ.
Phế Thổ quả nhiên làm đúng như lời hắn nói, chờ đến khi tiếng súng thưa dần mới bắt đầu chui ra loot đồ.
Gió cát vẫn mạnh như trước, thi thể chó hoang và chuột biến dị vương vãi khắp nơi, chỉ chốc lát sau đã bị phủ kín một tầng cát vàng khô cằn.
Phế Thổ gia nhập hàng ngũ, hỗ trợ giết nốt mấy con quái vật còn chạy lung tung trong trạm, bắn rụng vài con quạ đen biến dị muốn móc mắt người, lại dùng dao giải quyết nốt những con còn run rẩy trên mặt đất, sau đó mới giật giật dây thừng ý bảo An Nghỉ đang nấp ở cửa đi vào.
An Nghỉ nhanh chóng quan sát một vòng trạm nghỉ này —— so với chỗ lúc trước nơi đây có vẻ giống một trạm nghỉ thực thụ hơn, không gian khá lớn, nhìn qua có vẻ còn có tầng hầm.
Trong trạm có bảy tám người đàn ông, cao lớn cường tráng, phong trần mệt mỏi, thấy Phế Thổ và An Nghỉ mới đến cũng không hỏi một chữ, giống như thật tự nhiên mà đón nhận bọn họ.
Những người này lấy đồ đạc của những kẻ bất hạnh vừa bị cắn chết ra, xếp ở một bên —— cũng không ai đi lấy, sau đó mang thi thể đến chỗ hầm ngầm có thể ngăn cách mùi, thông qua một lối đi đặc thù bắt đầu xử lý.
Sau khi trở về, mọi người vô cùng hoà bình mà phân chia vật tư —— không có gì quá đáng giá, hứng thú cũng giảm xuống.
Những người bị thương tự giác đi xuống dưới hầm, những người khỏe mạnh sau khi dọn dẹp xong thi thể thì sửa lại ván sắt bị đâm lõm, khóa thật chặt, sau đó lại chặn cửa thông xuống hầm ngầm.
Toàn bộ quá trình hiếm khi có người giao lưu, giống như tất cả đều đã lặp đi lặp lại cảnh tượng này cả trăm ngàn lần vậy, một trận chiến kinh tâm động phách cứ như vậy qua đi.
Xong xuôi đâu đó, có mấy người tháo mặt nạ hô hấp xuống trước, tự tìm một góc nghỉ ngơi, trong đó có một người trẻ tuổi hỏi Phế Thổ: “Cậu mới từ bên ngoài đến, còn nữa không?”
Phế Thổ cũng tháo mặt nạ xuống: “Không có, phạm vi năm km xung quanh đều sạch.”
Những người khác tuy không tham gia trò chuyện, nhưng đều đang nghe, sau khi Phế Thổ nói như vậy thì thở dài một hơi nhẹ nhõm.
An Nghỉ cũng tháo mặt nạ xuống —— mái tóc dài ướt mồ hôi dán trên mặt cậu, cậu chỉ đành dùng mu bàn tay lau qua, sau đó tháo dây buộc tóc xuống cột lại.
Cậu cột chắc tóc xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy toàn bộ người trong trạm đang nhìn mình chằm chằm.
An Nghỉ: “?”
Người trẻ tuổi vừa lên tiếng kia trợn mắt há hốc mồm: “Con, con gái!”
An Nghỉ sửng sốt, Phế Thổ bên cạnh nhất thời đen mặt.
An Nghỉ giải thích: “Cái gì? Không phải, tôi là nam.”
Mọi người nghe giọng cậu nói cũng đã biết cậu là con trai, nhưng vẫn hoài nghi mà nhìn cậu thêm vài lần.
An Nghỉ có chút quẫn bách cọ đến bên người Phế Thổ, nhỏ giọng thì thầm: “Có phải em thực sự rất lùn không?”
Phế Thổ cạn lời nhìn cậu, đưa đồ ăn và nước uống cho cậu, nói: “Qua bên kia đi, dùng tiết kiệm một chút.”
An Nghỉ dựa vào góc tường ngồi xuống —— tuy đói bụng, nhưng bốn ngày liên tục đều ăn lương khô nén vẫn có chút không chịu nổi.
Trong lúc bọn họ ăn, có vài người đã quấn đồ đi ngủ, An Nghỉ nhai đồ ăn như nhai sáp, sau đó cũng dựa tường nằm xuống.
Phế Thổ đến bên cạnh cậu, ngăn cách cậu giữa vách tường và những người còn lại, hướng bờ lưng rộng lớn về phía cậu.
An Nghỉ lén nhìn sợi dây thừng vẫn còn cột giữa hai người, nắm chặt trong tay, nhắm mắt thiếp đi..