Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 212: Chương 212



Trên chiếc thuyền lềnh bềnh đang chạy băng băng trên biển, xung quanh là một đàn cá voi đang hộ tống, hai chàng trai có tiếng nói nhất trên thuyền đang nhìn chằm chằm nhau, những người xung quanh cũng nhìn sang lắng tai nghe bọn họ đang nói gì.
Trần Vũ Phong nghe Bara Ly hỏi liền buồn cười, anh mắt bình tĩnh mà nhìn anh đáp lời: “Tôi chỉ là một triệu hồi sư bình thường.”
“Triệu hồi sư bình thường?” Bara Ly thở dài lập lại, tuy nghe câu trả lời này thật sự rất buồn cười nhưng anh biết cậu nói là sự thật bởi vì đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh cực kỳ sáng rực, nó trong suốt đến nổi giống như một đứa trẻ sơ sinh chỉ vừa đến với thế giới này không nhiễm bất kỳ thứ gì cả.
Anh bỏ tay ra khỏi mặt cậu rồi nhỏ giọng thì thào: “Cậu đúng là người bình thường hơn cả bình thường.”
“Tộc cá voi, tộc tinh linh, tộc elf, tộc nhân ngư, còn có tộc báo…!Rốt cuộc cậu còn thứ gì để khiến ta kinh ngạc nữa đây.”
Tiếng thì thào nho nhỏ của anh không lọt vào tai bất kỳ người nào trên thuyền, bọn họ chỉ thấy sau khi anh bỏ tay khỏi mặt cậu thì khuôn mặt đầy vẻ háo hức chờ mong.
Dưới sự hộ tống của cá voi, cuối cùng những con thuyền đánh cà cũng đã bình an đến được bờ biển của Tây đại lục.
“Mọi người đi thượng lộ bình an.” Trước khi lên bờ ông Caron liền nói sau đó dẫn theo bộ tộc của mình bơi ra ngoài biển phía xa.
Nhóm Trần Vũ Phong cùng nhóm Bara Ly tạm biệt Ranka cùng cậu nhóc Laci thì đi vào bờ.

Nơi này là bên bờ biển của phía tây đại lục, một vùng đất cũng ngập tràn ngư dân, nơi này được gọi là làng Cá.
Sau khi rời khỏi làn cá bọn họ liền gặp được một nhóm kỵ sĩ mang theo dấu ấn của hoàng gia.

Bara Ly liếc nhìn người dẫn đầu liền đi lại chào hỏi:
“Arai, lâu rồi không gặp.”
“Ngài nam tước, đã lâu không gặp.” Đội trưởng đội kỵ sĩ được gọi là Arai đưa tay lên ngực cung kính đáp lời.
“Hoàng tử Aquaman thế nào, ngài ấy để cậu đón chúng tôi à.” Bara Ly mỉm cười hỏi.
“Thưa nam tước, hoàng tử đang chuẩn bị cho lễ đăng quan.

Sau khi nhận được tin tức của ngài gửi đến ngài ấy liền phái thuộc hạ đến đây chấn giữ ạ.” Arai nghiêm cẩn đáp lời, anh ta là đội trưởng đội kỵ sĩ nên biết được rất nhiều điều thông qua hoàng tử, vì vậy anh ta biết lý do ngài ấy phái người đến nơi này chờ đợi.
Đối với nhóm khách quý từ đông đại lục này hoàng tử đã dặn dò anh ta phải tiếp đãi thật chu đáo, không những thế bọn họ phải lặng lẽ di chuyển không thể làm việc quá lộ liễu.

Vì vậy hoàng tử phái bọn họ đến đây chờ đợi để dẫn nhóm khách quý này đi vào những con đường khó nhằn nhất để đến được hoàng cung.
Mặc dù không biết lý do cụ thể nhưng mệnh lệnh của hoàng tử anh ta phải làm theo, vì vậy sau khi chào hỏi nhau xong anh ta liền dẫn đầu đoàn người đi vào rừng rậm của tây đại lục, khu rừng đáng sợ nhất trên thế giới này.
Rừng Batali.
Khu rừng rậm rạp không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống ở đây, cây cối mọc cao che khuất cả bầu trời, những hoa cỏ đã hoàn toàn chạm đến hông của bọn họ, tiếng kêu của côn trùng cùng tiếng xào xác của lá cây khi gió thổi qua.
“Tối thui à.” Enzo được Mạnh Kỳ ôm trong lòng nhìn xung quanh tối đen như mực, tuy vẫn có chút ánh sang chiếu vào nhưng đối với đứa nhỏ thì nơi này vẫn tối đen.

“Hay là anh lấy ngọc phát sáng cho em nhé.” Yuta nghe vậy liền nhỏ giọng nói, cậu nhóc cũng được Roma ôm lên, bởi vì cây cỏ ở đây mọc quá cao, hai đứa nhỏ có chiều cao khá khiêm tốn khi đi dưới đất thì hoàn toàn bị cây cỏ che khuất, vì sợ có chuyện bất trắc nên Trần Vũ Phong liền kêu Mạnh Kỳ cùng Roma ôm lấy hai đứa nhỏ lên.
Enzo nghe vậy liền lắc đầu: “Không cần đau ạ, em không sợ.”
“Ngoan.” Trần Vũ Phong nghe cô bé mạnh mẽ nói mà thở dài sờ đầu cô bé.

Anh cũng muốn dùng thứ gì để chiếu sáng nhưng khu rừng nguy hiểm nhất ở phái Tây đại lục này không biết có bao nhiêu nguy hiểm tiềm tàng, nếu như bọn họ chiếu sáng lên rồi dụ dỗ thứ gì đó đến thì sẽ thật phiền phức.
Tuy nhóm người đang đi trong rừng nhưng thật ra mà nói chỉ là đi ở ngoài bìa rừng mà thôi, chẳng có ai thật sự đủ can đảm để đi vào khu rừng này, Arai tuy quen thuộc với đường đi ở cả vùng này nhưng anh ta cũng chưa từng vào sau trong khu rừng này.

Đã có rất nhiều người mạo hiểm đi vào đây sau đó vĩnh viễn không thể trở ra.
“Bara Ly, anh đã vào trong này chưa.” Trần Vũ Phong thắc mắc hỏi.

Anh được xem là một trong những pháp sư mạnh nhất thế giới của hiện tại vậy thì khu rừng chỉ là truyền thuyết này chắc chắn sẽ khiến anh tò mò.
Nhưng câu trả lời cảu anh khiến cậu kinh ngạc: “Ta không dám vào.” Bara Ly nhìn mảnh rừng tối điên xung quanh mà thở dài nói: “Nó được gọi là một trong những khu rừng nguy hiểm nhất thế giới không chỉ là danh hiệu ảo mà thôi, bởi vì trong khu rừng này có một con quái vật thật thụ, nó sẽ giết tất cả người đi vào sau bên trong, không những vậy bên trong còn có một đầm lầy đen, không con thú nào có thể sống ở nơi đó.”

“Ta tò mò về khu rừng nhưng ta không muốn mạo hiểm mà không nắm chắt được phần sống của bản thân mình.”
“Đầm lầy đen.” Trần Tuấn Phong kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn Ashi thì nhận được cái gật đầu cảu anh ta.
Đúng như cậu nghĩ cái đầm lầy đen mà cậu cần phải đi xem xét thật sự là cái đầm này.

Một trong những nơi nguy hiểm nhất, một con quái thú hung tợn, một cái đầm lầy đen đầy chết chóc, vậy mà cậu lại phải vào trong để xem xét chúng nó.
Rốt cuộc ông ta đang trêu cậu cái gì vậy, một người mạnh như Bara Ly còn không chắc chắn mình có thể sống trở ra thì một kẻ yếu như sên như cậu thì nắm được bao nhiêu phần trăm sống còn đây hả.

Đúng là tức chết cậu mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận