Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 122: Hiến kim hoàn


Xuân về trời quang nắng ấm, vạn vật khoe sắc thắm, thành Túc Châu dần dà hồi sinh, những căn nhà bị tàn phá trong chiến tranh đang được tu sửa, thi thoảng trên phố lại trông thấy những cỗ xe ngựa đi qua.  

Chùa Pháp Tràng ở giữa thành đánh chuông ngân vang, tăng nhân nghiêm trang xếp hàng, thái độ cung kính đón tiếp một vị khách quý.  

Quan Chân đại sư ung dung bước tới, “Đã lâu không gặp Bùi đại nhân, được ngài hạ cố ghé đến Túc Châu, lão nạp lấy làm vinh hạnh.”  

Bùi Hựu Tĩnh đáp lễ, “Một kẻ thoái chí như ta lại để đại sư nhiều lần gửi thư quan tâm, thật sự hổ thẹn.”  

Hai người khách sáo đôi câu, Quan Chân đại sư dẫn khách vào hành lang phía sau của lầu ba gác, tòa lầu này có tầng mái cong vút rất cao, tách biệt khỏi các điện thờ khác, vừa có thể ngắm nhìn cảnh đẹp trong thành, vừa được bài trí bởi những bức tranh Phật đẹp đẽ, rất thích hợp để khách quý tịnh dưỡng.  

Bùi Hựu Tĩnh không xa lạ gì với chùa Pháp Tràng, ông nhìn quanh một vòng, thầm cảm thán, “Đã nhiều năm chưa trở lại, vậy mà vẫn giữ được dáng vẻ xưa.”  

Quan Chân đại sư cười hiền hậu, “Trông có vẻ không khác nhưng thực ra đã được tu sửa nhiều lần. Vạn vật luôn đổi thay, chỉ khi thường xuyên trùng tu mới có thể trường tồn, thế gian này đâu có gì là mãi mãi.”  

Bùi Hựu Tĩnh trầm ngâm, đoạn nhìn về nơi xa. Ở chùa Di Đà có rất nhiều dân phu đang vận chuyển những thanh gỗ cháy, nền tháp đổ vỡ đứng trơ trọi như một vết thương lớn đen sì.  

Bùi Hựu Tĩnh từng leo lên đỉnh tháp lúc còn trẻ, cũng biết Địch Ngân đã chết tại nơi đó, thù lớn nay đã báo nhưng sao trong lòng vẫn cứ buồn miên man, ông thở dài, “Tuy lầu điện vẫn còn bộ khung nguyên vẹn, có thể trang hoàng lại, vậy còn những thứ đã sụp đổ thì sao? Như tòa tháp Giám Tâm kia, một khi đã bị chiến hỏa thiêu rụi, liệu có còn tương lai khôi phục?”  

Quan Chân đại sư cười nhẹ, “Tháp do người xây, có thể khôi phục hay không cũng do lòng người. Tiểu Hàn đại nhân đã hứa sẽ trùng kiến nó, sau khi dọn dẹp xong sẽ bắt đầu động thổ, dù công trình tốn nhiều thời gian, lão nạp khó mà đợi nổi, nhưng nhất định Bùi đại nhân sẽ thấy tòa tháp này một lần nữa hiện hữu trên đời.”  

Bùi Hựu Tĩnh ngẩn người, lúc sau mới nói, “Tiểu Hàn đại nhân quả là phóng khoáng, xây một tòa tháp lớn không phải việc dễ dàng.”  

Quan Chân đại sư chậm rãi đáp, “Lúc đó lão nạp cũng nói vậy, nhưng tiểu Hàn đại nhân lại bảo, tuy đốt tháp để ngăn chặn họa binh đao nhưng dẫu sao cũng là cổ vật trăm năm của Túc Châu, để nó bị phá hủy thật đáng tiếc; tái xây dựng đúng là khó khăn, cớ gì người xưa trăm năm trước làm được thì sao người nay lại không thể? Phải làm những việc khó, hậu thế mới có điều nhớ đến.”  

Bùi Hựu Tĩnh im lặng một hồi, đoạn bảo, “Hàn đại nhân dạy con giỏi quá, con cái của ông ấy đều có khí phách phi thường.”  

Quan Chân đại sư chuyển lời, “Xích Hoàng tướng quân đã mượn biệt viện của Bùi thị, nhờ lão nạp thay mặt gửi lời xin lỗi đến Bùi đại nhân, tới mùa hè nhất định sẽ trả lại.”  

Bùi Hựu Tĩnh không phải Bùi Quang Du, sẽ không so đo chút chuyện này, ông thản nhiên đáp, “Xích Hoàng đã liều mạng bảo vệ Túc Châu, sự dũng cảm ấy khiến nam nhi cũng phải hổ thẹn, một ngôi nhà có đáng là gì, cứ bảo nàng an tâm nghỉ ngơi.”  

Nhắc đến con gái nhà họ Hàn, Bùi Hựu Tĩnh không khỏi nghĩ tới con trai yêu quý, lòng bỗng đau đớn, tâm trạng ảm đạm đi.  

Quan Chân đại sư trông thấy, cũng không nói thêm, chỉ âm thầm thở dài.

***

Tẩm điện nguy nga lộng lẫy của Thiên tử im lặng đến nỗi nghe rõ tiếng kim rơi, một bầu không khí căng thẳng bao trùm.  

Thiên tử nằm trên long sàng, mấy vị ngự y đang thì thầm ở góc điện, thái giám cẩn thận bưng chiếc bồn bạc đi ra, bên trong là máu loãng đỏ tươi rất ghê rợn.

Lý Duệ đứng hầu bên cạnh, lòng lo lắng cực kỳ, thấy thái giám dẫn vào một đạo sĩ, y lập tức quát lớn, “Triệu chân nhân, ngươi nói thần đan có thể chữa bách bệnh, vậy tại sao phụ hoàng đột nhiên chảy máu mũi, máu chảy đầy một bồn!”  

Triệu chân nhân quỳ xuống, gắng gượng trả lời, “Bẩm Điện hạ, Bệ hạ vốn mắc bệnh kinh niên, nhờ vào sức mạnh của đan dược mới có thể khỏe mạnh, chảy máu mũi là do đan hỏa tích tụ, độc tố bên trong được thải ra chứ không phải là dấu hiệu bất lợi.”  

Lý Duệ vẫn không tin, nổi giận, “Ăn nói vớ vẩn! Phụ hoàng hiện đang chóng mặt mệt mỏi, sao có thể là đào thải độc tố? Ngươi dám lừa gạt, hãm hại Thiên tử, có biết hậu quả thế nào không?!”  

Triệu chân nhân được ngự tiền trọng dụng là nhờ tài khua môi múa mép, dù mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng, ngoài mặt ông ta vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, “Xin Điện hạ hãy yên tâm, bần đạo đã dùng tinh hoa của đất trời cùng tinh túy của nhật nguyệt luyện thành Cửu Chuyển Kim Hoàn, rất hợp cho Bệ hạ dùng vào lúc này, chỉ cần thử một lần sẽ biết ngay hiệu quả.”  

Thái giám nhận hộp thuốc từ Triệu chân nhân, bên trong là viên thuốc màu vàng lớn như trứng bồ câu, sắc vàng rực rỡ, tỏa ra hương thơm lạ lùng.  

Lý Duệ không nhận thấy điều lạ, liền giao cho ngự y kiểm tra, các ngự y đều biết Bệ hạ tin tưởng đạo pháp nên chỉ lập lờ, không ai dám kết luận.  

Lý Duệ do dự, đạo sĩ nói là linh dược nhưng ai biết thật giả ra sao? Nếu sau khi dùng mà long thể bất lợi thì phải chịu trách nhiệm thế nào?

Ngay lúc y đang chần chừ, trên long sàng vang lên một giọng nói, “Đưa đây.”  

Thiên tử nhận lấy viên kim hoàn, nhìn kỹ một lúc rồi nuốt xuống, nhắm mắt chờ đợi. Một lát sau, từ bụng tỏa ra một luồng nhiệt, cảm giác chóng mặt biến mất, tinh thần tỉnh táo, sự suy nhược bỗng chốc tan biến.  

Thiên tử mừng rỡ, bật dậy khỏi long sàng, “Quả là thần kỳ, trẫm đã khỏe lại rồi!”  

Lý Duệ thở phào, mỉm cười nói, “May mắn long thể của phụ hoàng được bình an.”  

Triệu chân nhân giữ thái độ khiêm tốn, “Đan dược chỉ là thuốc dẫn, Bệ hạ là thể chân long, một khi được tẩy sạch thì không còn bị bệnh tật xâm lấn, bần đạo không dám nhận công.”  

Thiên tử cười lớn, tâm trạng vô cùng thoải mái, “Nói hay lắm, trọng thưởng!”  

Thái giám bẩm báo Đại Hoàng tử tới, sau đó Lý Phù bước vào điện, cung kính hỏi thăm phụ hoàng.  

Thiên tử chỉ đối đáp qua loa, giữ Triệu chân nhân lại để bàn về đạo trường sinh, cho hai con trai rời khỏi điện.  

Cuộc đấu tranh giành ngôi vị ngày càng khốc liệt, Lý Duệ cũng chẳng muốn làm bộ làm tịch, không thèm để ý đến huynh trưởng, quay gót rời khỏi điện.  

Lý Phù bị lạnh nhạt nhưng không hề tỏ ra giận dữ, điềm nhiên bước ra khỏi nội cung, giữa đường gặp Trung úy Hữu quân Quý Xương, hắn còn dừng lại trò chuyện vài câu. Quý Xương mỉm cười đáp lại, chẳng có chút kiêu ngạo của một quyền thần mà tỏ ra hết sức khiêm nhường.  

Khi Lý Phù đi xa, tên thái giám tâm phúc của Quý Xương nhìn theo bóng dáng hắn, không khỏi cằn nhằn, “Người của Ngũ Hoàng tử yếu kém quá, đã nắm giữ Tả quân mà còn để Đại Hoàng tử dễ dàng tới trước mặt Bệ hạ.”  

Quý Xương cười nhạt, “Cái kết của kẻ dám cản trở lần trước, mọi người đều thấy rõ cả.”  

Ngũ Hoàng tử không phải là một chủ nhân có năng lực, đương nhiên người dưới quyền cũng sẽ cân đo đong đếm, tâm phúc hiểu ý song không nhịn được tò mò, “Sao thuộc hạ nghe nói Lục Thương Lang chưa chết, đã lén trở về Hà Tây?”  

Quý Xương liếc xéo một cái, “Trong cung là nơi ngươi có thể ăn nói bậy bạ?”  

Người kia lập tức cúi đầu, không dám nói thêm.  

Quý Xương thong thả bước đi, lại nói tiếp, giọng đầy ẩn ý, “Hắn đi đâu mặc hắn, Đại Hoàng tử tuyệt đối sẽ không để hắn sống sót. Vị chính thống này của chúng ta cũng không phải người dễ đối phó đâu.”

***

Mấy năm gần đây Hàn phu nhân chủ yếu an dưỡng, nhưng hay tin con gái sắp sinh nở ở nơi đất khách, bà không yên tâm, đích thân đến Túc Châu chăm nom.

Một ngày nọ thấy gió xuân ấm áp dễ chịu, bà gọi con gái ra sân đi dạo, cười đùa bảo, “Đi lại nhiều chút, không chừng tối nay sẽ sinh đấy.”

Hàn Minh Tranh nhận được tin đại thắng thì rất mừng, nhưng đã gần tới ngày sinh nở mà bụng vẫn chưa có động tĩnh, không khỏi có chút lo âu, nàng vuốt bụng khẽ nói, “Đứa bé này giảo hoạt lắm, e rằng đang đợi cha nó trở về.”

Hàn phu nhân từng nhiều lần tiễn chồng ra trận, nghe vậy bèn cười mắng, “Khởi hành còn có ngày ấn định chứ trở về làm sao nói chắc được? Có gì mà phải đợi, sinh muộn quá không hay, nếu còn chưa sinh thì phải gọi đại phu đến khám.”

Hàn Minh Tranh bất giác nhìn về phía chân trời xa xăm, khi đại quân xuất phát gió tuyết còn đang thổi, mà trước mắt trời đã quang đãng trong xanh.

Hàn phu nhân dịu dàng an ủi, “Có lẽ cũng đang trên đường trở về, sinh con xong, mẹ sẽ về Sa Châu lo liệu hôn sự cho các con. Dẫu là rước rể cũng phải thật chu toàn, không thể để con gái của mẹ chịu thiệt.”

Hàn Minh Tranh không để ý, “Chàng ấy trốn chức trách trở về, đâu cần tổ chức rầm rộ, cứ mặc người đời nghĩ gì thì nghĩ, chỉ cần làm mấy mâm tiệc ở nhà là được.”

Hàn phu nhân nắm tay con gái, “Con đừng lo, anh trai con cũng đã nghĩ tới rồi, sau này sẽ đổi tên cho cậu ấy, nếu triều đình có hỏi, chúng ta cứ khăng khăng phủ nhận, bọn họ có thể làm được gì? Cũng coi như thoả mãn nguyện vọng của cha con, sau khi hôn lễ xong, các con hãy cùng đến thắp hương cho cha, chắc chắn ông ấy sẽ mừng lắm.”

Hàn Minh Tranh cảm động, vừa định nói thì Kỷ Viễn hối hả tới báo rằng Bùi Tứ gia xin cầu kiến.

Kỷ Viễn vốn ở Sa Châu, nhận được lệnh khẩn của Lục Cửu lang nên vội vàng đến đây, từ việc sắp xếp trang phục, dọn dẹp phủ đệ, tìm đầu bếp, bà vú cho đến quản lý hạ nhân, từng chuyện từng chuyện đều được hắn lo liệu chu đáo, thậm chí còn vượt qua cả quản gia của Hàn phủ. Sau khi Hàn phu nhân đến, Kỷ Viễn lại càng tỉ mỉ sắp xếp mọi việc, không để bà phải bận tâm một phần.

Hắn biết nhà họ Bùi và nhà họ Hàn có hiềm khích, sợ chuyến này đến không có ý tốt nên đã cho binh lính canh gác ở tiền viện.

Hàn Minh Tranh chưa từng gặp Bùi Tứ gia, chỉ nghe nói đây là người khó đối phó, nghĩ ngợi một lúc vẫn đồng ý gặp mặt.

Bùi Quang Du vốn là chủ nhân của tòa nhà này mà nay bỗng trở thành khách, được dẫn tới phòng khách ở ngoại viện chờ, dọc đường đi ông thấy vệ binh canh phòng nghiêm ngặt, trong lòng càng thêm bực bội.

Chẳng bao lâu, một thiếu phụ trẻ tuổi bước vào. Nàng vấn tóc mây đơn giản, áo dài rộng quét đất, bụng lùm lùm, một tay đỡ lưng, không còn vẻ oai nghiêm của nữ tướng quân như lời đồn mà toát lên sự dịu dàng của người sắp làm mẹ.

Bùi Quang Du nhìn thấy nàng như vậy, ngữ khí càng thêm cứng rắn, thẳng thừng hỏi, “Nghe nói Hàn Thất tướng quân đã lấy chồng, dám hỏi tên họ là gì, xuất thân từ gia tộc nào?”

Hàn Minh Tranh nhận ra đối phương không có thiện ý, điềm nhiên đáp, “Phu quân của ta là ai liên quan gì đến Bùi Tứ gia, chẳng lẽ ngài định tặng lễ mừng?”

Bùi Quang Du cười lạnh, “Nếu là con nhà lương thiện ở Hà Tây, Bùi gia tất sẽ không thiếu quà cáp, nhưng Hàn gia các người dám chứa chấp kẻ đào tẩu Phòng ngự sứ Thiên Đức quân, đã nghĩ đến việc triều đình nổi giận thế nào chưa?!”

Hàn Minh Tranh đanh mặt, chưa kịp đáp lời, Bùi Quang Du đã nói tiếp, “Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, việc này đã đến tai Thiên tử, trong cung đang nổi trận lôi đình, muốn hỏi tội toàn bộ Hà Tây!”

Hàn Minh Tranh không cần nghĩ cũng biết là do ai giở trò, nàng lạnh lùng đáp, “Rốt cuộc ngài đến đây có ý gì? Hay là đến truyền chỉ thay triều đình?”

Bùi Quang Du đâu ngờ nàng lại không sợ hãi, đập bàn quát lớn, “Ta đến là vì đại cục! Hàn gia cư xử ngược ngạo, nếu không lập tức sửa chữa lỗi lầm, bắt giam Lục Cửu lang thì nhất định sẽ bị trừng phạt nặng nề, không xứng đáng giữ chức Tiết độ sứ!”

Trước mười vạn binh mã Hàn Minh Tranh còn không hề biến sắc, huống chi là trước sự hăm dọa của ông ta, “Phu quân nhà ta đang theo đại quân xông pha trận mạc, ra sức bảo vệ Hà Tây, chàng ấy là một anh hùng chân chính, Tứ gia lấy tư cách gì để bôi nhọ?”

Bùi Quang Du tức giận nghiến răng, mặt mày bạnh ra, tình thế trở nên bế tắc.

Trước đó Bùi Quang Du đã mật báo việc Lục Cửu lang ẩn náu ở Hàn gia cho Đại Hoàng tử, kết quả một tên thái giám từ Trường An đến, kiêu ngạo yêu cầu ông ta phải giết chết Lục Cửu lang, nếu không sẽ tước bỏ chức quan tứ phẩm của ông ta, đồng thời hứa hẹn hậu đãi, Đại Hoàng tử sẽ thúc đẩy quần thần bãi miễn chức Tiết độ sứ của nhà họ Hàn và giao lại cho nhà họ Bùi.

Bùi Quang Du không ngờ việc mật báo lại gây họa cho chính mình, bị thái giám ép buộc và cũng bị lợi ích cám dỗ, ông ta quyết định nhân lúc Hàn Bình Sách đang dẫn quân xa nhà, đến Túc Châu gây áp lực. Chỉ cần Hàn Minh Tranh từ bỏ việc bảo vệ, ông ta có thể lấy đầu của Lục Cửu lang, nhưng chẳng dè đối phương lại kiên quyết đến vậy.

Hàn Minh Tranh lạnh lùng nhìn ông ta, đanh giọng như vàng đá, “Tứ gia có thể tới Trường An, nếu đem theo thánh chỉ thì ta sẽ không nói một lời; còn nếu ngài không đủ bản lĩnh ấy, phu quân của ta không đến lượt người ngoài xen vào, tiễn khách!”

Kỷ Viễn đứng ngoài nghe mà toát mồ hôi, ngay lập tức đi vào ép Bùi Quang Du ra ngoài.

Sau khi đuổi khách, Hàn Minh Tranh vừa tức giận vừa cảnh giác, Bùi Tứ gia ngu xuẩn đến mức này, không biết còn định gây sóng gió gì nữa, bản thân đang ở đất khách mà anh trai thì chưa trở về, thật sự có phần bất lợi, nàng trầm ngâm, đoạn gọi vệ binh vào dặn dò cẩn thận.

Vệ binh rời đi, Hàn Minh Tranh ngồi thêm một hồi cũng bình tâm trở lại, định quay về nội viện thì đột nhiên cảm thấy có một luồng nước ấm chảy ra, bụng đau dữ dội, không khỏi kinh hoàng.

Thị nữ thấy thế, lập tức chạy đi gọi Hàn phu nhân.

Hàn Minh Tranh biết đó là dấu hiệu sắp sửa lâm bồn, đỡ lấy lưng ghế cố nén cơn đau, vừa định bước đi thì bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc xông đến, chính là Lục Cửu lang.

Hắn trông cao lớn nhưng cũng rất mệt mỏi, quần áo bẩn thỉu, khuôn mặt gầy gò đen đúa như một con chó lang thang lâu ngày, vội vàng đỡ lấy nàng, “Sắp sinh rồi phải không? A hoàn nói nàng sắp sinh rồi?”

Vừa truyền tin đại thắng, hắn đã vội vã chạy về bất chấp quãng đường gian khổ thế nào.

Hàn Minh Tranh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng tiều tụy, lôi thôi của hắn mà dâng trào cảm giác thương yêu, thấp giọng trách, “Chàng gầy đi nhiều quá, chẳng còn ra dáng nữa, cứ đi từ từ thôi, đâu cần vội vã như thế…”

Lục Cửu Lang vừa trở về đã nghe tin nàng sắp sinh, luống cuống bối rối, chẳng kịp đáp lời, bế nàng lên chạy thẳng vào nội viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận