Phi Ngươi Không Thể - Lai Bình Quáng Tuyền Thủy

Chương 8: Sinh biến


Một lần nữa Tiểu Nguyệt tỉnh lại, là bị lạnh tỉnh, ban đêm cuối mùa thu, một chút gió thổi qua, lạnh đến mức hàm răng nàng cũng run lên.

Cứu nàng chiếu cố nàng là một người phụ nữ câm, đối với nàng cũng không tốt thế nào, chỉ là làm theo phép thường. Chờ nàng có thể đi lại, người phụ nữ câm liền túm nàng tới trước mặt lão mụ tử, bà ta rất quen, Tiểu Nguyệt nhớ ra đây là một trong những người “chiếu cố” nàng ở chỗ nam nhân kia.

Lão mụ tử vẻ mặt ôn hòa, “Ta họ Khang, ngươi gọi ta là Khang mẹ đi.” Đôi mắt khôn khéo của bà ta đánh giá Tiểu Nguyệt, gọn gàng dứt khoát nói: “Nếu ngươi đã tới nơi này, trừ khi là đã chết, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ rời đi. Ta tự tiện làm chủ cứu ngươi, một là do nơi này của ta thực sự thiếu người, hai là nhìn ngươi biết ngoan ngoãn nghe lời. Ngươi thanh thật làm việc, nơi này sẽ không bạc đãi ngươi.”

Tiểu Nguyệt không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, nhưng mà bộ dáng của lão mụ tử cũng không tính nói cho nàng, nàng cũng liền không hỏi, cứ mơ màng hồ đồ mà thành người giặt quần áo ở chỗ Khang mẹ này.

Khang mẹ xác thật thiếu người, chằng những thiếu, còn thiếu rất nhiều! Bởi vì đời này Tiểu Nguyệt cũng chưa từng giặt nhiều quần áo như vậy, đống quần áo cao giống như ngọn núi vậy, đa số đều là hắc y, rất nhiều bộ còn có mùi rỉ sắt, nàng biết đó là mùi máu.

Nhà bọn họ chắc chắn là làm công việc không thể để người ngoài biết, Tiểu Nguyệt nghĩ như vậy, trong tay còn đang vò vết máu trên hắc y.

Một hồ nước thường bị nhuộm đến đỏ ửng, nàng vừa phải dọn hồ vừa phải giặt quần áo, lượng công việc lớn, phải rời giường từ rất sớm. Vừa đến giờ Dần, Tiểu Nguyệt liền phải đứng dậy, nếu không hôm nay sẽ không giặt xong, giặt không xong sẽ không có cơm ăn, lúc thương thế của nàng khỏi hẳn cũng đã gầy đi không ít, trong khoảng thời gian này tới nay vẫn luôn ăn không đủ no, thân mình này của nàng đã gầy như bộ dáng ở nông thôn lúc ấy.

Nàng đem nước đổ vào trong ao, mới đổi nước xong đã bị một người bóp chặt yết hầu.

“Ngươi là người nào!” Một giọng nam khàn khàn hỏi ở bên tai nàng.

“Lão tứ, đừng khẩn trương quá độ, là người giặt quần áo ở hậu viện.” Một nam tử nhẹ giọng nói.

Người được gọi là lão tứ lúc này mới buông nàng ra, nương ánh sáng nhạt đánh giá một phen, “Giặt quần áo lại xinh đẹp như vậy?” Nói lại nhéo nhéo vòng eo của nàng, “Ta liền thích loại eo thon nhỏ này, oa, nàng gầy như vậy cư nhiên ngực còn lớn thế này!”

Tiểu Nguyệt cảm giác chính mình giống như trâu bò cùng đám gia súc bị người vây xem đánh giá, trên nóc nhà trước mặt nàng có mấy hắc ảnh đáp xuống, ở phía trước bên trái nàng, trên nhánh cây trụi lủi kia có một bóng người đang đứng, chính là người kia.

Nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn, nghĩ ngày đó có người ở ngoài phòng gọi hắn là lão Bát, hẳn là xếp thứ tám trong số bọn họ đi.

Vốn tưởng rằng chỉ mình hắn thích đeo mặt nạ, không nghĩ tới huynh đệ bọn họ đều thích đeo mặt nạ, một thân hắc y này lại là muốn đi làm cái chuyện gì thương thiên hại lý đi.

Cũng là kiếm chút tiền tài bất nghĩa.

Tay lão tứ vẫn lưu luyến trên người nàng như cũ, nàng không nhúc nhích, mặc hắn vuốt, đôi mắt nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm người trên cây kia, lại giống như xuyên qua hắn, nhìn đến nơi hư vô nào đó.

Lão tứ thu tay, “Ở chỗ này giặt quần áo rất đáng tiếc, lát nữa làm Khang mẹ đưa nữ nhân này đến chỗ của ta đi.”

Nói xong phi thân lên nóc nhà, biến mất cùng những hắc ảnh khác.

Mấy cái bóng tiến lên trong đêm tối, tới nơi cần đến, ẩn ở góc tối tăm, tay lão tứ còn không tự giác vuốt ve, đó là dấu hiệu hưng phấn của hắn, lão lục trêu gheo hắn: “Nhanh như vậy liền tiến vào trạng thái?”

Lão tứ lặng lẽ cười một tiếng, “Cũng không phải, là nữ nhân vừa rồi làm lão tử hưng phấn. Chờ làm xong nhiệm vụ quay về phải lộng chết nàng ta!”

“Cái thứ mấy của tháng này rồi? Ngươi thu liễm chút đi, cẩn thận.” Lão lục khuyên nhủ.

Cẩn thận cái gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.

Trong bóng tối, nam nhân đeo mặt nạ vẫn luôn không nói chuyện, hắn nhớ tới vừa rồi hình như nàng nhận ra hắn, vẫn luôn nhìn về phía của hắn, lại giống như không thấy hắn.

Không nghĩ tới nàng không chết, hơn một tháng không thấy, cư nhiên gầy thành như vậy, đã gầy như vậy ngực lại còn có thể lớn như thế, quả nhiên là cái tao hóa.

Rơi xuống trên tay lão tứ, cũng không tốt hơn so với bị hắn giết.

Còn không phải sẽ trở thành một khối thi thể, nói không chừng lần này còn không được mặc quần áo.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu nhỏ đến không thể phát hiện.

Ý thức được cảm giác này không ổn, hắn đột nhiên cả kinh, khi chấp hành nhiệm vụ kỵ nhất là tâm loạn, nếu không…

Nếu không liền giống như hiện tại, giống như giòi bọ cẩu thả bò ở trên người chết, giả chết.

Vừa mới chấp hành nhiệm vụ thất bại, nhân số của đối phương vượt xa so với tin tức hắn nhận được rất nhiều, vì bảo tồn thực lực toàn đội, hắn thích hợp nhất là người lót sau cùng, tuy rằng một mình hắn trốn đi xác xuất thành công so với các huynh đệ khác cao hơn rất nhiều, nhưng vẫn là trọng thương.

Hắn hồi tưởng lại cuộc chiến vừa rồi, kỳ thật vừa rồi hắn có thể tránh thoát một kích kia, vì sao hắn lại tránh không thoát, bởi vì lòng hắn có tạp âm, hắn nghĩ đến lão tứ trở về liền phải thao chết nàng, trong lòng hắn liền bực bội!

Cái tao hóa kia, chính là nàng! Quay về hắn chẳng những muốn đích thân đưa nàng đi tìm chết, còn muốn nhìn nàng chết hẳn mới được, miễn cho lại ra chuyện xấu.

Đã chết còn phải thiêu mới tốt, miễn cho có người gian thi. Nam nhân đeo mặt nạ quỳ rạp trên mặt đất, hung tợn nghĩ thầm. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận