Trước đó Vương Mỹ Lâm đã sai chồng mình làm theo kế hoạch, kêu Ngôn Tống Bình thuê vài thanh niên giang hồ cầm gậy gộc rồi đọc kịch bản.
Chờ cho bà ta bấm gọi điện thì Ngôn Tống Bình kêu mấy người đó chạy vào nhà.
Lúc này Ngôn Tống Bình thấy đã có tín hiệu bèn bảo đám người chạy vào trong làm loạn.
Đào Thi Hàm làm gì biết mẹ chồng cô dầy công xây dựng màn kịch công phu này, cô sợ hãi nhìn đám người tay cầm gậy trước mặt.
Người nào người nấy mặt mũi bặm trợn xăm trổ đầy mình.
Mộy kẻ nhìn như cầm đầu bước lên chỉ vào Vương Mỹ Lâm mắng.
“Bà bao giờ thì trả tiền hả, có biết là con trai bà nợ chúng tôi rất nhiều tiền không!”
Đào Thi Hàm sợ hãi nhưng cô vẫn đứng che cho mẹ chồng, đến khi nghe khoản nợ liền kinh hoàng nhìn về phía Vương Mỹ Lâm.
Truyện Võng Du
“Anh ấy…còn vay tiền xã hội đen ư!”
Tên cầm đầu lại gần chỉ vào mặt Đào Thi Hàm gằn giọng nói.
“Phải đó, bà chị là ai? Nếu không liên quan gì thì ra chỗ khác chơi cho chúng tôi làm việc với bà ta!”
Đào Thi Hàm bất ngờ vì chồng cô lại còn vay tiền của bọn xã hội đen, chứng tỏ anh ấy đang rất cần tiền.
Nghĩ vậy cô cắn răng đáp lại.
“Các người trở về đi còn tiền thì tôi nhất định sẽ trả hộ anh ấy.”
Mấy thanh niên đảo mắt nhìn nhau, kẻ cầm đầu thấy cô nói vậy liền giơ dao trong tay đe dọa.
“Nói lời phải giữ lấy lời, tôi cho các người thêm hai ngày, hai ngày sau mà không có tiền thì đừng hòng thoát.”
Nói rồi gã vung tay hất đổ lọ hoa trên tủ để giày sau đó quay đầu kêu đồng bọn rời đi.
Gã vừa đi Vương Mỹ Lâm ngồi thụp xuống ôm ngực than khóc.
“Trời ơi phải làm sao đây, chúng ta lấy đâu ra tiền trả nợ đây!! Hết chuyện này lại đến chuyện kia, còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền đã đổ sông đổ bể! Số tôi khổ quá mà!!!”
Ngôn San San cũng không vừa mà ngồi xuống ôm mẹ khóc lóc nức nở như thể gia đình này thật sự sắp phá sản đến nơi rồi.
Tình hình nguy cấp, Đào Thi Hàm không thể thở dài một hơi, cô an ủi mẹ chồng.
“Mẹ à đừng lo lắng quá, nhất định chúng ta sẽ có cách giải quyết.
Dù có phải cầm cố căn nhà này con cũng sẽ không để cho công ty phá sản đâu.”
“Con à là gia đình chúng ta hại con…huhu…mẹ xin lỗi con nhiều lắm…”
Vương Mỹ Lâm càng diễn càng hăng, nước mắt ướt hết cả phấn son trên mặt bà ta, bà ta còn nắm tay con dâu mà tự trách chỉ thiếu điều nằm ra đất mà lăn lộn.
Đào Thi Hàm lo lắng mẹ chồng tuổi cao nếu mà cứ khóc như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.
Cô lắc đầu ngăn bà ta tự trách móc bản thân.
“Mẹ có làm gì sai đâu, sông có khúc người có lúc, cuộc sống chẳng yên bình mãi được.
Bây giờ chúng ta phải cố gắng giúp Bắc Hải duy trì công ty như vậy mới là tốt nhất.”
Lúc này Vương Mỹ Lâm ra vẻ đã hiểu, cũng lau nước mắt nói.
“Ôi con nói đúng, cứ khóc lóc cũng không được cái gì.
Vậy con thực sự sẽ cầm cố căn biệt thự này sao? Con không có đùa đấy chứ?”
“Con không nói đùa, nếu làm vậy có thể giúp đỡ được cho chồng con thì con không tiếc gì hết.”
Một người con dâu chân thành hiểu chuyện còn sẵn sàng hi sinh cho nhà chồng như Đào Thi Hàm có lẽ không mẹ chồng nào ghét nổi cô.
Nhưng đáng tiếc mẹ chồng cô lại là Vương Mỹ Lâm, những lời nói chân thành của cô chả có chút mảy may nào đả động lòng trắc ẩn của bà ta.
“Vậy thì tốt quá rồi, con đúng là cứu tinh của gia đình này, Bắc Hải lựa chọn con là quyết định sáng suốt nhất đời nó.”
Ngôn San San bên cạnh liếc nhìn mẹ mình chỉ muốn nói.
“Mẹ à mẹ diễn hơi quá rồi đấy, không sợ chị ta sinh nghi sao.”
Nhưng cô ta vẫn nuốt lời này vào trong, sau đó diễn theo mẹ mình.
Cứ như vậy cả nhà ba người lừa được Đào Thi Hàm ký vào đơn chuyển nhượng căn biệt thự, Vương Mỹ Lâm ngoài mặt khóc lóc xin lỗi con dâu trong lòng sung sướng nở hoa.
Căn biệt thự này giờ đã là của bà ta rồi, bây giờ bà ta muốn làm gì cũng chẳng sợ ai quấy nhiễu nữa.
Đến tối Vương Mỹ Lâm ôm đống giấy tờ trong tay cười hả hê, bây giờ thì bà ta chính thức làm chủ căn biệt thự.
Ngôn San San ngồi bên cạnh hỏi mẹ.
“Mẹ, thế chúng ta có thể vào phòng đó để lấy đồ mặc thoải mái rồi phải không!”
“Tất nhiên là được rồi, nhưng mà chờ anh con về đã.”
“Tại sao chứ, đằng nào thì chuyện cũng xong rồi, có anh ấy hay không quan trọng gì.
Thể nào anh ấy cũng hiểu cho nhà mình thôi, chúng ta là gia đình phải hơn người dưng nước lã chứ.”
Ngôn San San bất mãn nói, bây giờ nhà đã là của bọn họ mà cô ta vẫn còn phải nhìn sắc mặt chị dâu để sống sao.
Vương Mỹ Lâm an ủi con gái nhỏ nói.
“Thôi nào con, nhẫn nại một thời gian nữa là được.”
Ngôn San San đành gật đầu, dù sao cô ta bây giờ cũng gọi là tiểu thư nhà giàu, sau này đám bạn cùng lớp sẽ phải lác mắt mà nhìn cô ta..