Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 14


“Không đâu.”

Đào Tẩm mỉm cười.

“Với những người mình không ưa thì sẽ không tốt như vậy.”

Đào Tẩm nói xong, khẽ khép mắt, lại nhấp một ngụm nhỏ, mặc kệ Trần Phiêu Phiêu đang thấp thỏm không yên.

“Vậy em có muốn kể cho chị nghe không?” Cô dịu dàng nhìn Trần Phiêu Phiêu, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

Dải ngân hà mênh mông là vì đã lắng nghe biết bao lời dối trá lẫn chân thành từ ngàn xưa đến nay.

Trần Phiêu Phiêu áp hai tay lên má, nóng bừng, ánh mắt cũng nóng bừng.

Cô nói: “Món lẩu cay ở quê em khác với ở đây, bọn em không cho thêm tương vừng.”

“Trước cổng trường có mấy cái xe đẩy nhỏ, dầu ớt được nấu sẵn trong thùng to, bọn em sẽ chọn xiên trước, sau đó cho vào cái vợt lưới để nhúng, đợi vài phút là chín, rồi thêm nước tương, nước tỏi, giấm, ớt bột,… Cuối cùng chan thêm chút nước dùng nữa.”

Đào Tẩm dường như rất thích thú, đôi mắt lấp lánh ánh sao, hơi say nhưng vẫn rực rỡ.

Trần Phiêu Phiêu nuốt nước bọt, nói: “Nhưng hồi đó em ít khi ăn, bà ngoại không cho em ăn.”

Không phải không có tiền, mà là ăn cái đó dễ bị đau bụng, nếu cô bị đau bụng, sẽ hỏi khi nào mẹ về.

Trần Phiêu Phiêu cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhấc lên, rồi lại đặt xuống.

Đào Tẩm khẽ hít một hơi, muốn nói lại thôi.

“Bà ngoại rất thương em.” Trần Phiêu Phiêu nhanh chóng dùng câu này để kết thúc quá khứ suýt mở ra.

Sau đó, cô nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết: “Thực ra cũng không có gì khó khăn. Chỉ là bà ngoại muốn đến thăm em, nhưng em…”

Cô nhìn Đào Tẩm, cười: “Em không có tiền.”

Đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, cánh tay cô nổi da gà, cô đưa tay xoa xoa, lòng bàn tay dính dính.

Cô là một cô gái rất tự trọng, nhưng tất cả không thể che giấu được trước mắt Đào Tẩm thông minh, vì vậy, ba từ “không có tiền” cũng chả khó nói như tưởng tượng.

Liếc nhìn áo sơ mi và quần của Đào Tẩm, cô tưởng rằng đối phương sẽ lộ ra vẻ mặt “chỉ có vậy”, nhưng Đào Tẩm lại im lặng đầy đồng cảm, nhìn những hạt bụi trên mặt đất, lông mày hơi nhíu lại, như thể người đang khó xử là chính mình.

Trần Phiêu Phiêu dùng khuỷu tay huých nhẹ Đào Tẩm, hiếm khi nói đùa: “Nhìn chị như vậy, em còn tưởng người thiếu tiền là chị.”

Cô mím môi, cười khẽ, đặt chiếc chai rỗng xuống đất, nghịch ngợm đẩy nó ngã.

Đào Tẩm không nói gì, Trần Phiêu Phiêu cũng không biết phải làm sao, gãi gãi tóc mai: “Em tìm được vài công việc làm thêm, có thể kiếm được kha khá.”

Lộn xộn, cũng không biết đang nói gì.

Hơi ngại ngùng, cô đưa tay xoay chai rượu, nó lắc lư rồi dừng lại, vừa đúng hướng về phía Đào Tẩm.

Đào Tẩm nhìn chằm chằm vào miệng chai, như đang sắp xếp suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lên tiếng: “Thực ra cả em và bà ngoại, ai cũng muốn gặp nhau, chỉ là còn thiếu một chút điều kiện, đúng không em?”

Thật là một người dịu dàng, thay từ “tiền” thẳng thắn bằng “điều kiện”.

“Vâng ạ.”

“Bà ngoại đến chơi thì chắc cần chi phí đi lại, ăn ở và tham quan… Em đã lo được tiền vé máy bay chưa?”

Rõ ràng đã nghe hết lúc ở cầu thang nhưng vẫn giả vờ như không biết, ân cần hỏi Trần Phiêu Phiêu.

“Dạ rồi, cậu mợ em đã đặt vé máy bay cho bà.”

Đào Tẩm khẽ cười: “Vậy thì tiếp theo chúng ta tính đến chuyện ăn ở.”

Đào Tẩm nhẹ nhàng gợi mở, giải quyết từng vấn đề một và nói – chúng ta.

“Ăn uống thì có thể ở căn tin trường.” Trần Phiêu Phiêu nói.

Cô lại cảm thấy trái tim mình như đang được thổi phồng lên, lần này không phải vì muốn chiếm hữu Đào Tẩm, mà là một cảm giác an toàn xa lạ.

“Mà chị… không biết cô quản lý ký túc xá có khó tính lắm trong dịp lễ không nhỉ?” Trần Phiêu Phiêu chưa từng học đại học, cũng không rõ lắm, nhưng sự giúp đỡ của Đào Tẩm khiến cô nảy ra ý tưởng. Nếu cô quản lý không quá khó tính, liệu có thể ở lại ký túc xá sau khi đăng ký khách đến thăm không?

Các bạn cùng phòng của cô về quê hết, giường cũng trống.

Cô bé như con cáo nhỏ vểnh tai lên, mắt chớp chớp liên tục, Đào Tẩm nhìn thấy tất cả những biểu cảm đó, cô khẽ cười.

“Chắc là sẽ nghiêm ngặt hơn mọi khi đấy.”

Vì là dịp lễ, cô quản lý sẽ kiểm tra rất kỹ xem có nam nữ ở chung phòng không, nhưng Đào Tẩm chỉ cười mỉm, không nói rõ.

“Dạ.” Trần Phiêu Phiêu lại xoay xoay chai rượu.

Cô còn định nói gì đó thì Đào Tẩm lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Em thật sự không muốn đến ở chỗ chị sao?”

Trần Phiêu Phiêu quay đầu lại, Đào Tẩm chống cằm, khóe môi khẽ cong lên, lại cười.

“Em không nên nghĩ là chị không có thuê nhà bên ngoài chứ.”

Đặc biệt là sau khi em vừa mới ở nhờ.

Qua vài lần tiếp xúc, cô có thể đoán được những suy nghĩ của cô em này. Trần Phiêu Phiêu rất dễ đoán, giống như một chú rùa nhỏ trong bể cá, sáng ăn chiều ngủ, chậm chạp lười biếng nhưng luôn kiên định.

Trần Phiêu Phiêu bật cười, ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay: “Em có nghĩ đến, nhưng không tiện lắm.”

Hai người mới quen nhau chưa lâu, hơn nữa không phải cô đến ở nhờ mà là bà của cô, còn phải ngại hơn.

Đào Tẩm không nói gì, cúi đầu lấy điện thoại ra, lạch cạch gõ chữ rồi đưa cho cô bé xem.

“Em đâu có phải người ngại ngùng như vậy.”

Giống như câu nói trước đó trong ký túc xá.

Lần đó vì có người khác nên không tiện nói chuyện, còn lần này…

Đào Tẩm nhắc lại chuyện cũ, có vẻ là do hứng thú, cũng có vẻ như đang nhắc nhở Trần Phiêu Phiêu rằng mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở đó, họ đã từng có bí mật “lén nhắn tin” với nhau.

Trần Phiêu Phiêu thấy lòng mình mềm nhũn, cô nhìn Đào Tẩm với ánh mắt chân thành chưa từng có, giọng khàn khàn: “Nhà chị bình thường cũng không có ai ở, đúng không?”

Đào Tẩm biết rõ, khẽ nhếch mép cười, gật đầu: “Ừ.”

“Dịp lễ chị cũng không ở, để không cũng phí.” Trần Phiêu Phiêu cắn môi.

Đào Tẩm không nhịn được cười, vẫn gật đầu: “Ừ.”

Trần Phiêu Phiêu cũng không kìm được nữa, đỏ mặt vùi vào cánh tay, cười: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì.”

Trần Phiêu Phiêu khác với tất cả những người mà Đào Tẩm từng gặp, người khác có thể sẽ biết ơn, sẽ cảm động, ít nhất cũng sẽ trịnh trọng cảm ơn.

Còn “cảm ơn” của Trần Phiêu Phiêu thì nói rất nhỏ, như sợ Đào Tẩm nghe thấy.

Cô không kìm được, đưa tay xoa đầu Trần Phiêu Phiêu: “Đi thôi, về nhà nào.”

Trần Phiêu Phiêu đứng dậy, nhận lấy chai rượu từ Đào Tẩm cùng với túi nilon bỏ vào thùng rác, sau đó đứng chờ Đào Tẩm vào quán trả đĩa và thanh toán.

Khi Đào Tẩm ra ngoài, cúi đầu chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, đứng dưới ánh trăng, xinh đẹp rạng ngời, không gì sánh được.

Trần Phiêu Phiêu nghĩ, mình thật sự đã gặp được một người tốt, nhưng chị lại quá tốt, tốt đến mức cô có chút ghen tị với chính mình.

Đào Tẩm ngẩng đầu, nhìn Trần Phiêu Phiêu đang đứng dưới bậc thềm, khẽ mỉm cười, rồi bước tới.

“Chị vừa gọi xe rồi, chắc là khi chúng ta ra đến nơi thì xe cũng đến.” Cô nói.

“Vâng ạ.” Trần Phiêu Phiêu gật đầu, ngoan ngoãn đi theo.

Ra khỏi con hẻm nhỏ, lại là khung cảnh nhộn nhịp đông người, dường như họ vừa bước ra khỏi một kết giới, đánh bại yêu ma quỷ quái, rồi lại thản nhiên trở về với cuộc sống bình thường, phồn hoa náo nhiệt.

Trần Phiêu Phiêu đột nhiên nói: “Thật ra bà ngoại em nấu ăn rất ngon, em thấy chị ăn lẩu cay được, ăn cay khá giỏi, nếu chị ăn được đồ ăn ở quê em thì em sẽ bảo bà nấu cho chị ăn.”

“Được.” Đào Tẩm đáp.

“Bà ngoại em có thói quen sinh hoạt rất tốt và em sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho chị.”

“Được.”

“Bà ngoại em cũng rất đáng yêu, bà còn hay hỏi em, Phiêu Phiêu ơi, cô diễn viên kia có phải ly hôn rồi không? Đáng lý nên ly hôn từ lâu rồi, tên đàn ông đó không xứng chút nào.”

Trần Phiêu Phiêu vừa nói vừa cười khúc khích.

Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu: “Bà ngoại em còn đu idol à?”

Trần Phiêu Phiêu lắc đầu: “Không hẳn là đu idol, nhưng có những diễn viên bà đặc biệt thích xem.”

“Vậy em có nói với bà là em cũng làm diễn viên không?”

“Hả?” Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn.

Đào Tẩm giãn lông mày, cười vui vẻ: “Em vào câu lạc bộ nhạc kịch rồi, không phải là diễn viên sao?”

Lại là một câu nói lạnh lùng, nhưng có chút ngọt ngào, thật khó hiểu.

Trần Phiêu Phiêu che giấu trái tim đang đập loạn nhịp, thầm thở dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận