Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 2


Trần Phiêu Phiêu thích mê.

Không phải kiểu thưởng thức thông thường, mà là một thứ tình cảm thầm kín, khó nói thành lời.

Từ hồi cấp ba, cô đã biết mình thích con gái. Cô là người Tân Đô, cởi mở, phóng khoáng, nên chuyện xu hướng tính dục chẳng có gì lạ lẫm với bạn bè đồng trang lứa.

Trần Phiêu Phiêu rất dễ rung động. Cô từng thích cô bạn cùng bàn chẳng xinh đẹp gì, chỉ vì một hôm người ta mặc chiếc áo phông hồng thơm mùi Comfort. Trần Phiêu Phiêu tựa vào, thấy nếu được gối đầu lên vai cô bạn chắc sẽ êm ái và thích cực.

Cô cũng từng thích cô giáo dạy địa lý trẻ trung, chỉ vì lúc giảng bài cô giáo vô tình chống tay lên bàn, những ngón tay mềm mại, sạch sẽ thoang thoảng hương nước hoa dìu dịu.

Nhưng những rung động ấy ngắn ngủi như hạt sương mai, chưa kịp đến sáng đã tan biến thành những vệt nước nhỏ xíu.

Rồi một cơn mưa nữa qua, cuốn trôi đi cả những dấu vết mong manh còn sót lại.

Lý do Trần Phiêu Phiêu thích Đào Tẩm thật đơn giản. Lên đại học, cô nghĩ mình cũng nên có một mối tình. Vừa hay tin đỗ, cô mở ngay diễn đàn trường ra xem, 30 bài đăng trên trang chủ thì có tới 3 bài nói về Đào Tẩm.

Có người hỏi: “Liệu Đào Tẩm có phải là hoa khôi của An Đại không nhỉ?”

Người khác lại tò mò: “Tám chuyện tí, không biết Đào Tẩm có bạn trai chưa?”

Click vào xem ảnh, Đào Tẩm da trắng, dáng cao, đôi mắt đẹp lạ. Không phải kiểu mắt to mí dày, sống mũi cao đang thịnh hành, mà là đôi mắt phượng hơi e ấp, sống mũi không quá cao nhưng tổng thể chiếc mũi cực phẩm. Nhìn nghiêng, đẹp như một bảo vật trong viện bảo tàng.

Thanh tú đến mức làm người ta sợ chiếc sống mũi này vô tình bị thương, ngay cả khi phục hồi cũng không thể trở lại độ cong hoàn hảo.

Những cô gái cao, gầy và trắng trẻo, nếu có vẻ ngoài điềm tĩnh, rất dễ để lộ nét dịu dàng thanh tao, đối với Trần Phiêu Phiêu mà nói, quá là hấp dẫn.

Từ nhỏ cô đã thích những cô gái như vậy, sống thẳng thắn, tự do, tự tin, không giống như cô.

Nói theo từ ngữ thịnh hành bây giờ, cô cảm thấy cuộc sống của mình rất “tội lỗi”.

Tính cô không tốt, vừa tự ti vừa tự phụ, vừa muốn được yêu thích, lại vừa cảm thấy mình không xứng đáng, khao khát được thế giới yêu thương nhưng lại thường tỏ ra thanh cao.

Bố mẹ ly hôn khi còn thơ dại. Lúc được hỏi muốn theo bố hay mẹ, cô sợ bị cả hai bỏ rơi nên nói rằng chẳng muốn theo ai, chỉ muốn sống với bà ngoại.

Hồi cấp ba, cô bị bạn bè xa lánh chỉ vì mặc cái chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt. Có một thằng con trai xấu miệng còn phao tin rằng có người ở trường khác nói từng cặp kè với cô.

Cô chẳng thèm thanh minh, vì biết chả ai tin mình.

Những người có cảm giác “không xứng đáng” thường ngưỡng mộ những người có cảm giác “xứng đáng”.

Chuyện này cũng bình thường thôi.

Vậy nên khi Trần Phiêu Phiêu nhìn thấy ảnh của Đào Tẩm, cô đã nghĩ, nếu như, Đào Tẩm là les thì sao?

Nếu như người mà ai cũng thích lại thích mình thì sao?

Có lẽ cô gái nào cũng từng có những mộng tưởng như vậy, chẳng có gì đáng xấu hổ. Nhưng Trần Phiêu Phiêu vẫn cảm thấy mình như một kẻ trộm, tim đập thình thịch.

Đấy, những người không ngay thẳng, đừng nói đến việc bị chụp lén như Đào Tẩm. Chỉ cần ao ước hay thèm muốn thứ không thuộc về mình thôi cũng đã giống như một góc khuất khó nói ra.

Sau khi vừa vội vàng vừa dè dặt phải lòng Đào Tẩm, Trần Phiêu Phiêu bắt đầu tìm cách tiếp cận người ta.

Nhân dịp hè đến, cô gia nhập nhóm lesbian trên diễn đàn trường, đóng vai cô em mới vào đại học để bắt chuyện. Quản trị nhóm là một chị năm ba, rất quý cô, nhiệt tình giới thiệu về căng tin trường, các cửa hàng xung quanh, thậm chí còn đội nắng đến đón và giúp cô ổn định chỗ ở.

Trần Phiêu Phiêu rất cảm kích, nhưng không có gì tiến triển thêm, vì hai người họ “cùng gu”.

Lần thứ hai đi ăn ở căng tin, Trần Phiêu Phiêu nhẹ nhàng hỏi chị quản trị nhóm ngồi đối diện: “Hôm trước em nghe chị nhắc đến Tiểu Tẩm, có phải bạn ấy cũng trong nhóm mình không ạ?”

Quản trị nhóm suy nghĩ một lúc, nuốt miếng trứng xào cà chua, vài giây sau mới nhớ ra: “À, không phải, chị nói là Đào Tẩm, khoa Tài chính, ở ký túc xá bên cạnh bọn chị.”

“Chị ấy cũng năm ba à?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Hai người là bạn à?” Trần Phiêu Phiêu gắp một cọng rau cải, đặt ra mép bát.

Quản trị nhóm cười: “Cũng tạm, gặp nhau thì chào hỏi thôi. Cậu ấy khá thú vị, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng toàn đến hỏi phòng bọn chị có ai đi tắm cùng cậu ấy không.”

“Đi… tắm cùng?”

“Đúng vậy, cậu ấy khá bận, thường đến lúc nhà tắm sắp đóng cửa mới đi. Cậu ấy,” quản trị nhóm lại cười, “sợ bóng tối.”

Nhà tắm mở đến 10 giờ, về phải đi qua một khu rừng nhỏ, đèn đường không sáng lắm nhưng cũng không đến nỗi tối om, không ngờ lại sợ cả chuyện này.

Trần Phiêu Phiêu vui vì biết thêm một chút về Đào Tẩm, nhưng nghĩ đến việc người ấy đi tắm cùng người khác thì không vui lắm.

Không phải vì tính chiếm hữu, mà là, việc đối phương chủ động tìm người đi tắm cùng, có vẻ, thật sự, quá thẳng thắn.

Nếu Trần Phiêu Phiêu lên diễn đàn kể về chuyện thầm thương trộm nhớ của mình, chắc sẽ nhận được những bình luận như: “Thôi bỏ đi chủ thớt ơi, người ta thẳng đuột, les nào lại thích đi tắm chung với người khác chứ?”

Trần Phiêu Phiêu tưởng tượng ra đủ kiểu bình luận trên diễn đàn, nhưng trong một góc khuất, vẫn có một bình luận nói: “Mình nghĩ vẫn còn hy vọng, hóng tiếp, hy vọng lần sau chủ thớt sẽ đến báo tin “Cảm ơn mọi người, chúng mình bên nhau rồi”.”

Trần Phiêu Phiêu đánh dấu đoạn đó trong đầu, tô đậm nó lên.

Sau vài lần dò hỏi kín đáo, buổi phỏng vấn câu lạc bộ nhạc kịch coi như là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau.

Trần Phiêu Phiêu đã nghĩ đến nhiều lần, khi mình bước vào, Đào Tẩm sẽ phản ứng thế nào, nhưng khi thực sự bước vào, cô nhận ra mọi thứ không giống như mình tưởng tượng.

Đào Tẩm không phải là một trong những người phỏng vấn, có vẻ như chỉ đến tìm người, ngồi trên mép một dãy ghế, nói chuyện với thành viên cốt cán của câu lạc bộ ở góc trong cùng.

Cả phòng yên tĩnh, nhưng không hề nghiêm túc, các anh chị ai cũng thoải mái, thấy Trần Phiêu Phiêu bước vào, họ mỉm cười chào: “Xin chào.”

“Chào mọi người.” Trần Phiêu Phiêu cười dịu dàng, “Em chào các anh chị, em là Trần Phiêu Phiêu, có cần tự giới thiệu không ạ?”

“Ừ, em cứ nói sơ qua về mình là được.” Chị gái ngồi giữa hơi mũm mĩm, đeo kính, trông rất dễ gần.

“Em tên là Trần Phiêu Phiêu, sinh viên năm nhất, năm nay mười tám tuổi, đến từ Tân Đô. Ừm, hồi cấp ba em có học nhạc, nhưng chưa có kinh nghiệm biểu diễn, thật ra nhạc kịch em cũng chưa nghe nhiều.”

Các anh chị bật cười, một cô gái xinh xắn như vậy, lại còn thẳng thắn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Đào Tẩm ngẩng đầu, nhìn một cái, mỉm cười.

“Vậy tại sao em lại muốn tham gia câu lạc bộ của chúng chị?” Chị gái đeo kính dùng bút gõ nhẹ lên bàn, nghiêm túc hỏi.

Đào Tẩm không nói chuyện với bạn mình nữa, hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Trần Phiêu Phiêu.

Trần Phiêu Phiêu mím môi, cúi đầu suy nghĩ một chút: “Em thấy cũng khá thú vị.”

Câu trả lời gần giống với những gì cô đã nói với Đào Tẩm, nhưng cô không nói rõ, là thú vị với nhạc kịch, hay là với Đào Tẩm.

Quá trình phỏng vấn rất ngắn, Trần Phiêu Phiêu hát một đoạn, gần như đã kết thúc. Khi hát đến đoạn cuối, cô thấy Đào Tẩm hơi cúi người, vươn qua người bạn ở giữa, đưa tay ra hiệu cho chị gái đeo kính đưa cho một tờ giấy.

Có lẽ đó là tờ giấy mà chị gái đeo kính dùng để ghi nhận xét về Trần Phiêu Phiêu.

Rồi Đào Tẩm cúi đầu, mím môi, hàng mi xinh đẹp chớp chớp, từ trên xuống dưới xem xét những đánh giá của câu lạc bộ về Trần Phiêu Phiêu.

Hành động im lặng đó khiến trái tim Trần Phiêu Phiêu lại đập thình thịch.

Giống như đang thổi một quả bóng, nhưng đối phương lại thổi rất chậm, không biết đến bao giờ mới căng phồng lên được.

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy, có lẽ mình đã thực sự thích Đào Tẩm. Tuy ban đầu chỉ là vì chút hư vinh nông cạn, nhưng nhịp tim không thể lừa dối, nhịp tim luôn thành thật.

Cô trở về ký túc xá trong trạng thái lâng lâng, cả buổi chiều lướt diễn đàn mà tâm trí để đâu đâu.

Câu lạc bộ nói sẽ thông báo sau, nhưng không nói rõ là bao lâu, một ngày? Hai ngày? Ba ngày?

Theo thói quen, cô ôm gối, ngón trỏ vô thức click chuột, tạch, tạch, tạch.

Màn hình máy tính mờ đi trong tầm nhìn mơ hồ, chớp mắt một cái lại rõ nét.

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cô cảm thấy lạc lõng một cách khó hiểu. Có lẽ cô và Đào Tẩm là người của hai thế giới khác nhau, nếu câu lạc bộ không nhận cô, chắc họ sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau.

Đến khi trăng lên cao, điện thoại vẫn im ắng, Trần Phiêu Phiêu tắm rửa, sấy tóc xong, bật màn hình điện thoại lên, 10 giờ 43 phút.

Một lát nữa sẽ tắt đèn, cô leo lên giường sớm, kéo rèm, gối đầu lên gối nghịch điện thoại.

11 giờ, đèn tắt đúng giờ, trong phòng chỉ còn vài chiếc đèn ngủ nhỏ.

Ánh đèn mờ ảo bao bọc màn đêm yên bình và dài dằng dặc.

Đầu tiên, một biểu tượng phong bì nhỏ xuất hiện trên cùng màn hình điện thoại, sau đó mới có thông báo “Bạn có một tin nhắn mới” hiện lên trên giao diện ứng dụng.

Nụ cười của Trần Phiêu Phiêu ánh lên trong mắt, tất nhiên cô có linh cảm.

Một số điện thoại lạ, bắt đầu bằng 158, câu đầu tiên là: “Phiêu Phiêu, chào em.”

Cô nhanh chóng đọc lướt qua, đại ý là thông báo cô đã đậu phỏng vấn, thứ Ba tuần sau sẽ có buổi gặp mặt tân thành viên tại phòng 503, tòa nhà số 2. Nếu không có vấn đề gì thì trả lời tin nhắn.

Trần Phiêu Phiêu không kìm được khóe miệng đang nhếch lên, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời đã nhận được thông báo. Rồi cô hỏi thêm một câu: “Cho em hỏi sau này em liên lạc với chị ạ? Em muốn lưu lại phương thức liên hệ của câu lạc bộ.”

“Thêm WeChat của chị đi, số này đấy.”

Trần Phiêu Phiêu nhìn tin nhắn vài giây, có lẽ là một người rất cẩn thận, sử dụng dấu câu rất chỉn chu.

Cô nhập số điện thoại vào WeChat, thấy ảnh đại diện màu xám trắng, ID là biểu tượng cá voi nhỏ, nhưng Trần Phiêu Phiêu trực giác đó là một chị khóa trên.

Vì vậy, cô chủ động chào hỏi: “Chào chị, em là Trần Phiêu Phiêu.”

“Chị là Đào Tẩm.” Đối phương trả lời.

Trần Phiêu Phiêu ngẩn người ra ba giây, phản ứng đầu tiên là quay lại nhìn ảnh đại diện của đối phương, hình như là một bãi biển bên vách đá.

Cá voi, bãi biển, có phải chị rất thích biển không?

Không biết nên nói gì, nhưng lại không nỡ kết thúc cuộc trò chuyện, tai cô hơi nóng lên, lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi.

Trần Phiêu Phiêu gõ chữ: “Chào chị Đào Tẩm.”

Cô úp điện thoại vào ngực, nhìn ánh đèn ngủ trên trần nhà để bình tĩnh lại một chút, rồi lại cầm lên, chưa đợi Đào Tẩm trả lời, lại nói thêm một câu: “Em rất vui, em không có nhiều kinh nghiệm về nhạc kịch, cứ tưởng sẽ không được nhận.”

Một phút dài đằng đẵng trôi qua, đối phương mới trả lời: “Em hát hay lắm.”

“Phần diễn lúc quay đầu đụng phải người lạ cũng không tệ, chị thấy vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận