Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 12


Sau mùa xuân, Bạch Cơ đến núi Mang để thăm Thanh Minh.

Thanh Minh nói với Bạch Cơ rằng, trong Sơn trang Vân Hoa lại bắt đầu vang lên tiếng khóc đau khổ của nữ nhân, cùng với những bài ca buồn thảm.

Trong lòng Bạch Cơ nổi lên sự tò mò, vào một đêm khuya, nàng và Thanh Minh đến Sơn trang Vân Hoa để xem chuyện gì đang xảy ra.

Lần này, Bạch Cơ và Thanh Minh không đi vào sơn trang Vân Hoa qua cổng chính mà biến thành hai con bướm, một trắng một xanh, theo gió đêm bay vào khu vườn.

Dưới ánh trăng, khu vườn đầu xuân tràn đầy sức sống. Mặc dù nhiều loài hoa xuân chưa nở nhưng lá cây đã xanh tươi, nụ hoa dưới ánh trăng rung rinh, duyên dáng.

Cây hoa anh đào mà Bạch Cơ từng ngủ qua đêm dưới nó năm ngoái đã bắt đầu kết nụ, những nụ hoa trang điểm trên cành cây, tựa như gò má thiếu nữ e thẹn, ửng hồng nhẹ nhàng.

Con bướm trắng đậu trên một cành hoa anh đào.

Con bướm xanh đậu trên một cành hoa đào.

“Trên núi có cây sồi, dưới thung lũng có cỏ ngải. Chưa thấy quân tử, hoa chỉ như đoá hoa vô ích.

Mây trời phiêu diêu, không biết sẽ đi về đâu. Trên núi có cây sơn, dưới thung lũng có cỏ tía. Chưa thấy quân tử, hoa chỉ như đoá hư vô.

Mây trời phiêu diêu, không biết sẽ đi về đâu.”

Trong màn đêm vang lên tiếng ca của một nữ nhân.

Tiếng ca vang vọng, êm ái, tràn đầy nỗi buồn.

Con bướm trắng theo tiếng ca của nữ nhân, bay vào sâu trong khu vườn, đến một nhà tù dưới chân giả sơn.

Trong nhà tù có một nữ nhân xinh đẹp bị giam giữ.

Nữ nhân vừa khóc vừa hát, ánh mắt vô hồn, thần sắc tuyệt vọng.

Đó là Hoa Nhược.

Hoa Nhược đối diện với hư không, lẩm bẩm: “Không thể tha thứ, ta hận hắn.”

Trên trán Hoa Nhược đã không còn vệt vàng.

Sự xuất hiện và cái chết của Hoa Phác khiến nàng khôi phục ký ức, nhớ lại tất cả quá khứ của mình. Khi ký ức trở lại, nàng còn đau đớn hơn trước, bởi lòng hận thù trỗi dậy cùng với tình yêu không thể từ bỏ. Nàng lưu luyến những khoảnh khắc hạnh phúc bên Tư Đồ Hiểu, và dành cho hắn một tình yêu sâu đậm. Yêu và hận cùng tồn tại, xen lẫn trong lòng nàng, mâu thuẫn và xung đột lẫn nhau khiến nàng vô cùng đau khổ. Tình yêu và hận thù tuyệt vọng đan xen, khiến nàng không thể giải thoát.

Con bướm trắng bay ra khỏi nhà tù.

Con bướm trắng bay vòng ra khỏi giả sơn, xuyên qua khu vườn, đến một căn phòng nhỏ. Đó là thư phòng của Tư Đồ Hiểu.

Dưới ánh đèn lẻ loi, Tư Đồ Hiểu ngồi bệt trên sàn, một mình uống rượu giải sầu.

Dưới chân hắn là những bình rượu trống rỗng nằm rải rác.

Tư Đồ Hiểu vô cùng đau khổ, uống rượu không giúp hắn giải tỏa nỗi buồn, lại càng khiến hắn đau đớn, không thể thoát ra hơn.

Từ khi Hoa Phác đến tìm hắn báo thù, cuộc sống hạnh phúc của Tư Đồ Hiểu và Hoa Nhược giống như một chiếc bình ngọc bị ném xuống đất, đột ngột vỡ tan.

Lời nói dối vốn chỉ là một giấc mơ hư ảo, dù có thể che đậy tạm thời thì sớm muộn cũng sẽ tan vỡ trước thực tại.

Hoa Nhược sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trí nhớ, chỉ là cái chết của Hoa Phác đã đẩy nhanh quá trình tan vỡ của lời nói dối mà thôi.

Hoa Nhược bị cái chết của Hoa Phác kích động, đã phần nào nhớ lại ký ức, và khi thấy Hoa Phác bị Tư Đồ Hiểu giết chết, nàng hoàn toàn khôi phục trí nhớ và nhớ lại tất cả.

Tư Đồ Hiểu đã giết chết phụ mẫu và người thân của nàng, nàng không thể tha thứ, nàng hận hắn.

Tư Đồ Hiểu chỉ còn cách giam giữ Hoa Nhược như lúc ban đầu, hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, trong đau khổ vô cùng.

Con bướm trắng rơi xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, Bạch Cơ đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Hiểu.

Tư Đồ Hiểu ngạc nhiên mở to mắt. Nhưng rất nhanh hắn đã trở nên bình tĩnh. Hắn không sợ hãi, vì so với nỗi sợ thì sự đau khổ của hắn của hắn còn nhiều hơn, thậm chí lấn át mọi cảm xúc khác. Hơn nữa, từ lâu hắn đã mơ hồ biết rằng Phiêu Miểu các là một nơi không bình thường, chủ nhân của Phiêu Miểu các chắc chắn không phải người phàm, mà là yêu ma, hoặc thần quỷ.

Tư Đồ Hiểu nhìn thấy Bạch Cơ, như một người sắp chết đuối, vớ được một cọng rơm cứu mạng.

“Bạch Cơ cô nương, xin ngươi hãy cho ta thêm một viên Vong Tình Đan nữa, để A Nhược tiếp tục mất trí nhớ, quên đi hận thù, tiếp tục yêu ta…”

Bạch Cơ lắc đầu nói: “Ta không thể đưa cho ngươi thêm một viên Vong Tình Đan nữa.” người sắp chết đuối, dù có bám lấy cọng rơm cứu mạng, cuối cùng vẫn sẽ chết đuối thôi. Bởi vì cọng rơm không thể chịu nổi trọng lượng của một người, không thể cứu mạng được.

Tư Đồ Hiểu không cam tâm, khẩn cầu: “Vậy ngươi có cách nào khác không, để A Nhược tiếp tục yêu ta? Chỉ cần ngươi khiến A Nhược yêu ta, bất kỳ cái giá nào ta cũng sẵn lòng trả.”

Bạch Cơ lắc đầu.

Tư Đồ Hiểu vô cùng thất vọng, hỏi: “Vậy ngươi xuất hiện trước mặt ta để làm gì?”

“Ta xuất hiện là để hỏi ngươi hai câu hỏi.” Bạch Cơ bình tĩnh nói.

Tư Đồ Hiểu hỏi: “Câu hỏi gì?”

“Ngươi tại sao phải giết Hoa Phác?”

Tư Đồ Hiểu sững sờ một lúc, rồi mới trả lời: “Ta buộc phải làm vậy. Hoa Phác đến tìm ta báo thù, nếu ta không giết hắn thì hắn sẽ giết ta. Giữa chúng ta không có khả năng hòa giải, chỉ có thể sống chết với nhau. Ta thắng, hắn chết. Nếu ta thua, người chết sẽ là ta.”

Bạch Cơ lại hỏi: “Nếu thời gian có thể quay trở lại, cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi sẽ chọn từ bỏ báo thù không? Nếu ngươi đồng ý từ bỏ báo thù thì cả nhà Hoa thị sẽ còn sống, Hoa Phác cũng sẽ sống, và phu nhân của ngươi sẽ không hận ngươi. Lúc này ngươi và phu nhân của ngươi có lẽ sẽ có thể hạnh phúc mà sống cùng nhau.”

Tư Đồ Hiểu trầm tư một lúc, lắc đầu, nói: “Ta không thể từ bỏ báo thù. Nếu từ bỏ báo thù, để kẻ thù ung dung tự tại thì nửa đời sau của ta sẽ sống trong sự hối hận với phụ mẫu và muội muội. Sự hối hận chính là cái gông của tội lỗi, mang nó suốt đời sẽ rất nặng nề. Chỉ có mạng sống của kẻ thù mới là chìa khóa mở chiếc gông ấy.”

“Vậy ngươi có thể từ bỏ tình yêu dành cho phu nhân của ngươi không?” Bạch Cơ lại hỏi.

Tư Đồ Hiểu lắc đầu, nói: “Ta cũng không thể. Ta đã thử rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không thể buông bỏ tình cảm này, ta không thể ngừng yêu nàng.”

“Vậy ngươi định làm gì?”

Tư Đồ Hiểu tuyệt vọng nói: “Chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.” Bạch Cơ không hỏi Tư Đồ Hiểu rằng cái chết của ai mới có thể khiến hắn giải thoát.

Bạch Cơ lại hóa thành một con bướm trắng, bay ra khỏi thư phòng.

Con bướm trắng bay đến khu vườn, đánh thức con bướm xanh đang nghỉ ngơi dưới cây hoa đào. Hai con bướm uyển chuyển bay đi trong ánh trăng.

Vì Bạch Cơ rất quan tâm đến Tư Đồ Hiểu và Hoa Nhược, Thanh Minh đã phái một con xà bộc lén lút ẩn náu trong trang viên Vân Hoa, âm thầm quan sát số phận của hai người.

Không lâu sau đó, xà bộc truyền tin tức về.

Tư Đồ Hiểu và Hoa Nhược sau một trận đối thoại dài, nhận ra rằng cả hai đều yêu nhau sâu đậm, không thể buông bỏ, nhưng cũng vì mối thù truyền kiếp mà không thể sống bên nhau trọn đời. Cuối cùng họ quyết định cùng nhau chết.

Sinh mệnh tuy quý giá nhưng sống trong nỗi đau khổ nặng nề, không thấy hy vọng và ánh sáng của tương lai, còn khổ sở hơn cả cái chết. Khi cuộc sống không bằng cái chết thì cái chết là sự giải thoát tốt nhất. Tư Đồ Hiểu tự mình chuẩn bị hai chén rượu độc.

Một chén cho hắn, một chén cho Hoa Nhược.

Sau khi cùng uống rượu độc, Tư Đồ Hiểu và Hoa Nhược quên đi hận thù, nắm tay nhau nằm xuống, chỉ còn lại tình yêu. Lúc uống rượu độc, cả hai đều cảm thấy gông xiềng của cuộc đời đã được tháo bỏ, trong lòng không còn mâu thuẫn và đau khổ, nỗi buồn và tuyệt vọng cũng biến mất, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và đầy đặn.

Họ ôm nhau chờ đợi cái chết đến. Tuy nhiên, cuối cùng chỉ có Tư Đồ Hiểu chết đi.

Hoa Nhược vẫn còn sống.

Dù đã quyết định cùng chết nhưng đến phút cuối cùng, Tư Đồ Hiểu vẫn không nỡ bỏ thuốc độc vào chén rượu của Hoa Nhược. Hắn yêu nàng sâu đậm, không nỡ cướp đi mạng sống của nàng, dù nàng là hậu duệ của kẻ thù.

Tư Đồ Hiểu uống rượu độc, còn Hoa Nhược uống rượu không có độc.

Tư Đồ Hiểu ôm Hoa Nhược mà chết, hắn cảm thấy cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng nặng nề. Cuộc đời báo thù thật mệt mỏi. Vì báo thù cuộc sống của hắn chỉ toàn là hận thù, sợ hãi, giết chóc, toan tính. Ngoại trừ khoảng thời gian ngắn ngủi khi Hoa Nhược mất trí nhớ và cùng hắn kết thành phu thê tại trang viên Vân Hoa, hắn chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng, cũng chưa từng hạnh phúc, càng chưa từng có được sự an yên.

Lúc này, trong lòng hắn vô cùng bình yên và thỏa mãn.

Hoa Nhược nhìn Tư Đồ Hiểu trúng độc mà chết, ngoài sự ngạc nhiên thì trái tim vừa mới trở nên nhẹ nhàng và đầy đặn đột ngột rơi vào một nỗi đau và tuyệt vọng lớn hơn rất nhiều. Nỗi tuyệt vọng còn nặng nề hơn trước đây, bóng tối còn u ám hơn trước, khiến Hoa Nhược không thở nổi.

Ngoài mối thù truyền kiếp, nàng còn phải gánh thêm nỗi đau của tình yêu đã mãi mãi mất đi.

Hoa Nhược cảm thấy con đường đời quá đỗi tối tăm, quá đỗi đau khổ, không thấy được chút ánh sáng nào, cũng không còn lại chút hy vọng nào.

Nàng ôm lấy thi thể lạnh lẽo của Tư Đồ Hiểu, gào khóc nức nở trong đêm dài vô tận, trái tim tan nát và tuyệt vọng.

*

Phiêu Miểu các, sân sau.

Bạch Cơ kể xong câu chuyện, trong lòng Nguyên Diệu vô cùng đau xót.

Nguyên Diệu vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Bạch Cơ, sau đó thì sao?”

Bạch Cơ nói: “Sau khi Tư Đồ công tử qua đời, phu nhân Hoa Nhược vô cùng đau khổ, không ăn không uống, tinh thần mơ màng, gần như sắp chết. Nghe theo lời mô tả của xà bộc, ta mang theo phu nhân Hoa Nhược và cây quạt Đồ Hoa mà bà ấy tặng, chính là cây quạt mà Hiên Chi đang cầm đi đến trang viên Vân Hoa. Phu nhân Hoa Nhược chìm vào nỗi tuyệt vọng và tình yêu sâu đậm nhất. Ta cho rằng ta đã tìm thấy tình yêu sâu đậm và tuyệt vọng nhất trên thế gian đủ để nuôi dưỡng Đồ Hoa, giúp nó nở rộ. Vì vậy, ta đã lấy đi tình yêu sâu đậm và tuyệt vọng nhất trong lòng phu nhân Hoa Nhược, chuyển cảm xúc ấy vào cây quạt Đồ Hoa. Tiếng ca mà ngươi vừa nghe chính là âm thanh ảo vọng của tình yêu tuyệt vọng đó. Ta mang quạt Đồ Hoa trở về Phiêu Miểu các, dùng cảm xúc trên đó để nuôi dưỡng Đồ Hoa.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Đồ Hoa đã nở chưa?”

Bạch Cơ nhíu mày, nói: “Chưa nở. Quả nhiên là bị Nữ Di lừa rồi, trên thế gian này vốn không có Đồ Hoa, cây hoa mà bà ấy đưa cho ta cũng không thể nào nở được.”

Nguyên Diệu nói: “Có lẽ có sự nhầm lẫn hoặc hiểu lầm gì chăng? Nữ Di là một vị thần hoa trên thiên giới, một thần tiên đáng kính, không lý do gì lại lừa ngươi.”

Bạch Cơ chưa kịp trả lời thì Ly Nô vừa bưng khay trái cây rửa sạch vào. Hắn đặt khay mã não xuống đất, nói: “Mọt sách, thần tiên cũng không phải ai cũng đáng kính cả, cũng có những người xấu tính, nhỏ nhen. Nữ DI này chính là một thần tiên xấu xa. Chắc hẳn năm xưa bà ta đến núi Mang để lấy linh khí địa mạch nhưng không tranh giành được với các yêu quái lớn khác trong núi Mang, bị chọc tức bèn quay sang trêu chọc chủ nhân hiền lành của ta. Bà ta đưa ra một cây hoa giả để lừa gạt chủ nhân, khiến chủ nhân chịu đựng sự vất vả và kỳ vọng vô ích. Dù sao thì những năm qua, gia vẫn luôn nói xấu Nữ Di khắp nơi, khiến con người không còn cúng bái bà ấy nữa.”

Bạch Cơ cũng tức giận nói: “Kể từ khi biết mình bị Nữ Di lừa, ta cũng không nói chuyện với bà ấy nữa. Thỉnh thoảng gặp bà ấy trên thiên giới, ta đều quay đầu đi, không nói với bà ấy một lời.”

“Điều này…!” Nguyên Diệu lúng túng, đành hỏi: “Vậy cây Đồ Hoa thì sao? Các ngươi có vứt đi chưa?”

Bạch Cơ nói: “Không vứt đi, giờ nó vẫn còn. Chỉ là không còn ở trong Phiêu Miểu các nữa.”

Nguyên Diệu hỏi: “Vậy nó ở đâu?”

Bạch Cơ không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nguyên Diệu, mà rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, Bạch Cơ mới nói: “Con người là tồn tại được cấu thành bởi cảm xúc. Năm đó ta đã rút đi tình yêu và hận thù, hy vọng và tuyệt vọng của phu nhân Hoa Nhược. Nhờ đó mà phu nhân trở nên bình tâm, không còn khăng khăng muốn chết, mà sống tiếp một cách an yên. Tuy nhiên, mọi việc đều có cái giá của nó. Khi ta rút đi nỗi đau khổ, tuyệt vọng và tình yêu của bà ấy, cuộc sống còn lại của bà ấy không còn cảm xúc, không thể cảm nhận được niềm vui, cũng không còn hy vọng. Trái tim của bà ấy đã trở thành khô cằn và lạnh lẽo. Phu nhân Hoa Nhược đến Phiêu Miểu các, nói lời từ biệt với ta, bà ấy dự định xuất gia làm ni cô, sống cùng ánh thanh đăng cổ Phật suốt đời. Lúc đó ta đã định vứt bỏ Đồ Hoa. Phu nhân Hoa Nhược khẩn cầu, xin ta tặng Đồ Hoa cho bà ấy, để bà ấy mang đến ngôi chùa mà bà ấy sẽ xuất gia để trồng. Ta nghĩ rằng cây hoa này vốn không thể nở, rất giống với cuộc đời còn lại của bà ấy, và Đồ Hoa thực sự có duyên với bà ấy nên ta đã tặng cho bà ấy cây hoa đó. Sau này, thỉnh thoảng ta vẫn đến thăm phu nhân Hoa Nhược tại ngôi chùa mà bà ấy xuất gia, cũng tiện thể nhìn xem cây Đồ Hoa mà bà ấy trồng. Đồ Hoa không nở, bà ấy cũng như một thân cây khô cằn, sống cùng thanh đăng cổ Phật, không buồn không vui.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Phu nhân Hoa Nhược xuất gia ở đâu thế? Bà ấy còn sống không?”

Bạch Cơ trả lời: “Tất nhiên là còn sống. Bà ấy xuất gia tại am Vân Hoa, pháp danh là Vân Hoa. Bà ấy chính là sư tổ của công chúa Ngọc Quỷ.”

“Công chúa Ngọc Quỷ là đệ tử của bà ấy ư?!” Nguyên Diệu ngạc nhiên.

Bạch Cơ nghĩ một lúc, nói: “Hiên Chi, ngày mai chúng ta sẽ đến am Vân Hoa thăm sư thái Vân Hoa. Ta nghĩ rằng, việc Hiên Chi đánh thức quạt Đồ Hoa là một duyên phận. Ta đã giữ cây quạt Đồ Hoa suốt mấy chục năm, giờ là lúc nên trả lại “tình yêu sâu đậm và tuyệt vọng nhất” cho sư thái Vân Hoa. Hơn nữa, ta còn có một tâm kết muốn tìm sư thái Vân Hoa để giải.”

Nguyên Diệu gật đầu, nói: “Được thôi. Ngày mai chúng ta cùng đến am Vân Hoa, tiểu sinh cũng muốn xem cây Đồ Hoa.”

Ly Nô cắn một miếng trái cây, có hơi lo lắng.

“Chủ nhân, sư thái Vân Hoa đã già rồi, chỉ còn nửa bước nữa là vào mộ. Giờ người trả lại cho bà ấy những cảm xúc đã từng đè nặng cuộc sống của bà ấy, khiến bà ấy không muốn sống nữa, bà ấy có chịu nổi không? Có thể chết ngay không?”

Bạch Cơ nói: “Ly Nô, chính vì sư thái Vân Hoa đã lớn tuổi nên ta mới muốn trả lại “cảm xúc” cho bà ấy. Nếu không trả lại ngay bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa. Còn việc bà ấy có chịu nổi hay không thì đó không phải là điều chúng ta nên lo lắng. “Cảm xúc” vốn là của bà ấy, là một phần của cuộc đời bà ấy. Dù bà ấy có chịu nổi hay không, cũng phải chấp nhận. Cảm xúc là dấu vết của cuộc đời con người. Mất đi một phần cảm xúc, cuộc sống sẽ không trọn vẹn. Dù tốt hay xấu đều phải trả lại cho bà ấy những gì thuộc về bà ấy.”

Ly Nô nói: “Ai da, con người đúng là loài sinh vật phiền phức, nào là tình yêu, nào là thù hận, thật phiền phức chết đi được.”

Nguyên Diệu không nhịn được mà nói: “Ly Nô lão đệ, phi nhân cũng có cảm xúc, cũng có tình yêu và thù hận mà.”

Ly Nô nói: “Vớ vẩn, gia không có tình yêu và thù hận. Chủ nhân cũng không có, mà “Mọt sách cũng không có, đúng không?”

“Đúng là không có thật…” Nguyên Diệu không có người yêu, cũng không có kẻ thù nên đành phải thừa nhận.

Vì vậy, ba người không có tình yêu, cũng không hiểu về thù hận, cùng nhau im lặng không biết nói gì thêm. Họ lặng lẽ ăn xong trái cây, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Thu dọn xong, ba người lần lượt đi ngủ.

*

Đầu hè, ánh mặt trời rực rỡ.

Sau khi ăn sáng, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời Phiêu Miểu các đi đến am Vân Hoa.

Am Vân Hoa nằm ở ngoài cổng Kiến Xuân, đi dọc theo sông Y ba dặm, nằm trên sườn núi của một ngọn núi vô danh.

Dọc theo sông Y, ánh nắng màu hổ phách như tấm lụa mỏng, lơ lửng trên cánh đồng xanh tươi.

Công chúa Ngọc Quỷ cũng đang ở trong am Vân Hoa. Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến thăm sư thái Vân Hoa, họ dự định tiện thể thăm Công chúa Ngọc Quỷ. Họ mang theo quà cho Công chúa Ngọc Quỷ, gồm một giỏ trái cây tươi mua ở chợ sớm đầu cầu và một hũ cá khô thơm phức mà Ly Nô đã cất giữ.

Công chúa Ngọc Quỷ là một con linh miêu. Khi xuất gia tại chùa Linh Tiêu ở Trường An, sư phụ của nàng rất nghiêm khắc và nàng đã cố gắng kiềm chế bản năng ăn thịt, chuyển sang ăn chay. Nhưng sau khi được gửi đến am Vân Hoa ở Lạc Dương, sư phụ mới là Vân Không không nghiêm khắc lắm, và thời gian kiềm chế bản năng ăn thịt của nàng đã quá hạn, cơ thể nàng bắt đầu yếu đi vì thiếu thịt. Vì vậy nàng lại trở về với bản năng ăn thịt. nàng cố gắng ăn chay và ăn thịt xen kẽ, và hầu hết thời gian nàng chỉ ăn những con cá bắt được từ sông Lạc và sông Y.

Vì Công chúa Ngọc Quỷ thích ăn cá nên Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã mang theo hũ cá khô của Ly Nô để làm quà tặng, mặc cho Ly Nô không vui vẻ gì.

Bạch Cơ cũng mang theo cây quạt Đồ Hoa.

Trên đường đi hoa nở rộ, Nguyên Diệu lại hái thêm một ít hoa tươi và đặt vào giỏ trái cây.

Bạch Cơ vui vẻ ngắm cảnh xung quanh.

“Mùa hè đầu hạ này thật đẹp. Có nhờ có ngươi, nên mọi bông hoa trên thế gian giống như nở rộ vì ta vậy.”

Nguyên Diệu đỏ mặt, trong lòng như vừa nếm mật ong, ngọt ngào vô cùng.

“Bạch Cơ, có thể cùng ngươi ngắm cảnh đẹp thế này, tiểu sinh cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”

Am Vân Hoa là một ngôi chùa ni cô yên tĩnh nằm giữa lưng chừng núi vô danh, được bao quanh bởi cây xanh và hoa lá, hương khói không quá nhiều nhưng cũng không hẳn là vắng vẻ.

Trong am Vân Hoa có vài ba khách hành hương đến cầu nguyện và dâng hương.

Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào am Vân Hoa, họ nhìn thấy một người quen ngoài thiền đường.

Đó là một ni cô trẻ tròn trĩnh, gương mặt hiền lành.

Pháp danh của nàng là Vô Lộc, sư tỷ của công chúa Ngọc Quỷ.

Trong sự kiện “Mang Sơn Đằng,” đệ đệ thế tục của Vô Lộc là Ngô Du đã gặp phải chuyện kỳ lạ bị chia cắt cơ thể và suýt mất mạng. Công chúa Ngọc Quỷ đã cùng Vô Lộc vào Phiêu Miểu các cầu cứu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã giải quyết vấn đề và cứu Ngô Du.

Khi thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu, Vô Lộc vội vàng đến chào hỏi và mời họ vào.

Sau khi chào hỏi, Bạch Cơ và Nguyên Diệu bày tỏ ý định đến thăm sư thái Vân Hoa.

Sư thái Vân Hoa ẩn cư trong một tiểu viện gần am Vân Hoa, yên tĩnh thờ Phật, không quan tâm đến chuyện thế gian.

Vô Lộc cử một ni cô trẻ đi báo cho sư thái Vân Hoa. Bạch Cơ hỏi: “Công chúa Ngọc Quỷ có ở đây không?”

Vô Lộc mỉm cười trả lời: “Hôm nay Ngọc Quỷ không ở chùa. Phu nhân của Quốc công Từ đang tổ chức một lễ cầu phúc, đã gửi thiệp mời sư phụ đến phủ Quốc công giảng kinh, và sư phụ đã dẫn Ngọc Quỷ đi cùng.”

Vì Công chúa Ngọc Quỷ không có ở đó, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đành giao trái cây và cá khô cho Vô Lộc, nhờ nàng chuyển lại cho Công chúa Ngọc Quỷ. Để cải thiện mối quan hệ đối địch giữa Ly Nô và Công chúa Ngọc Quỷ, họ cố ý nhấn mạnh rằng cá khô là do Ly Nô tặng.

Trong lúc nói chuyện, ni cô trẻ quay lại báo rằng sư thái Vân Hoa đã mời khách vào.

Vô Lộc lập tức chỉ dẫn ni cô dẫn đường cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến biệt viện.

Sau khi chào tạm biệt Vô Lộc, Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo chân ni cô trẻ đi gặp sư thái Vân Hoa.

Viện của sư thái Vân Hoa không xa am Vân Hoa, chỉ cần ra cửa bên, bước lên vài bậc thang, đi qua một rừng trúc là đến.

Đó là một tiểu viện, trong sân có một cây hoa anh đào, trên mặt đất trồng đầy các loại hoa tươi. Vì bây giờ đã vào đầu hạ, không phải mùa xuân nên cây hoa anh đào chỉ còn lá xanh và vài cánh hoa đỏ rụng. Tuy nhiên, trên tường vườn leo đầy hoa tường vi trắng hồng và hoa tử đằng rực rỡ.

Khi đi qua viện, Nguyên Diệu chăm chú quan sát khắp nơi, nhưng vì trên đất toàn là hoa tươi, nên hắn không nhận ra được cây nào là mầm hoa Đồ Hoa.

Đôi mắt của Bạch Cơ bất giác lướt qua một chỗ dưới gốc cây hoa anh đào. Trước đây khi nàng đến thăm, ở đó từng trồng mầm hoa Đồ Hoa, giờ chỉ còn lại vài viên đá và một ít cỏ dại.

Có lẽ mầm hoa Đồ Hoa đã khô héo? Hoặc có thể sư thái Vân Hoa đã di chuyển mầm hoa Đồ Hoa đến chỗ khác? Bạch Cơ ngẫm nghĩ rồi bỏ qua, không bận tâm nhiều. Dù sao khi nàng tặng mầm hoa Đồ Hoa cho sư thái Vân Hoa, nàng đã buông bỏ hy vọng về việc thấy hoa Đồ Hoa nở rộ.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào phòng.

Sư thái Vân Hoa đang ngồi thiền trước tượng Phật. Bà đã hơn bảy mươi tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặc một chiếc áo cà sa bằng vải thô đơn giản.

Sư thái Vân Hoa chào đón Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi xuống. Bà có đôi lông mày từ bi, dung mạo hiền lành, cử chỉ và lời nói vô cùng trang nhã.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu quỳ xuống trên hai chiếc bồ đoàn.

Sư thái Vân Hoa nói: “Bạch Cơ cô nương, lần cuối chúng ta gặp nhau đã hơn ba mươi năm trước. Hơn ba mươi năm không gặp, nàng vẫn không thay đổi chút nào.”

Bạch Cơ mỉm cười: “Ta là loại sinh mệnh bị giam cầm trong thời gian, dung mạo tất nhiên sẽ không thay đổi.”

Sư thái Vân Hoa nhìn Nguyên Diệu một cái, nói: “Cũng có hơi khác biệt, lần này người đi cùng nàng không phải là Thanh Minh công tử.”

Nguyên Diệu vội vàng hành lễ.

Bạch Cơ nói: “Đúng vậy. Đây là Hiên Chi, một người mới đến Phiêu Miểu các.”

Sư thái Vân Hoa nói: “Bạch Cơ cô nương, không biết có phải vì ta sắp hết tuổi thọ, ngày tháng không còn nhiều mà dường như ta đã có cảm nhận nhạy bén hơn về cuộc sống. Gần đây ta bắt đầu có những cảm xúc. Kể từ khi nàng rút hết cảm xúc của ta, lấy đi tình yêu và hận thù, hy vọng và tuyệt vọng ra khỏi cơ thể, tâm trí của ta trở nên tĩnh lặng như một giếng cổ không gợn sóng, không còn cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng gần đây, ta lại có thể cảm nhận được một vài cảm xúc, dù rất nhỏ nhưng rất chân thực. Đôi khi, trong lòng ta xuất hiện một chút vui vẻ, đôi khi lại có một chút tức giận, có lúc còn cảm thấy hài lòng, rồi sau đó là chút thất vọng. Mấy chục năm qua, vì không còn cảm xúc, ta chưa từng nằm mơ khi ngủ. Gần đây, ta lại bắt đầu mơ thấy thời gian sống cùng phụ mẫu ở bên ngoài ải Ngọc Môn, mơ thấy lần đầu gặp gỡ với người ấy, và cũng mơ thấy khoảng thời gian đau khổ khi mất đi người thân yêu, rồi còn mơ thấy niềm vui và hạnh phúc ở trang viên Vân Hoa tại núi Mang, và cuối cùng là cảm xúc yêu hận không chịu nổi khi lựa chọn cái chết. Ta không thể cảm nhận được những cảm xúc này, giống như đang nhìn qua một sân khấu, xem người khác vui buồn lẫn lộn. Nhưng chúng đột nhiên xuất hiện nhiều lần trong tâm trí ta như đèn quay, đây là điều chưa từng xảy ra trong mấy chục năm qua. Ta có một dự cảm kỳ lạ, ta cảm thấy ta sắp hết tuổi thọ, ngày tháng không còn nhiều, ta cảm thấy nàng sẽ đến tìm ta sớm.”

Bạch Cơ nói: “Ta thật sự đã đến tìm người.” Sư thái Vân Hoa khẽ mỉm cười, ánh mắt trong sáng.

“Ta thậm chí biết vì sao nàng lại đến.”

Bạch Cơ lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong tay áo, bên trong đựng cây quạt Đồ Hoa, đặt trước mặt sư thái Vân Hoa.

“Ta muốn trả lại cây quạt Đồ Hoa cho người, bao gồm cả tình yêu, hận thù và tuyệt vọng của người.”

Sư thái Vân Hoa bình tĩnh nói: “Kể từ khi có dự cảm rằng ngày tàn của mình sắp đến, ta đã luôn chờ nàng mang cây quạt Đồ Hoa đến.”

Bạch Cơ nói: “Trước khi trả lại cảm xúc cho người, ta có một khúc mắc trong lòng, muốn nhờ người giúp ta giải tỏa.”

Sư thái Vân Hoa nói: “Cứ nói ra đi.”

Bạch Cơ nói: “Năm đó khi ta tặng người cây Đồ Hoa, ta đã thẳng thắn rằng vì công tử Tư Đồ đã đến Phiêu Miểu các và trở thành khách của ta, nên ta đã thực hiện ước nguyện của hắn, giúp người tạm thời quên đi mọi thứ và yêu hắn. Việc ta làm như vậy là đúng hay sai? Ta đã giúp công tử Tư Đồ lừa dối người, người có từng hận ta không?”

Sư thái Vân Hoa bình tĩnh nói: “Chuyện này không có gì đúng hay sai, giống như ân oán của Tư Đồ gia và Hoa gia qua nhiều đời vậy. Nhân quả tuần hoàn, vòng luân hồi liên tục, trên đời này có quá nhiều chuyện không thể đánh giá một cách đơn giản là đúng hay sai. Ta không hận nàng vì đã khiến ta tạm thời quên đi hận thù, có một khoảng thời gian hạnh phúc giả tạo và một người yêu thực sự. Ngược lại, từ khoảnh khắc nhìn lại cuộc đời từ điểm cuối của sinh mệnh, ta còn rất cảm kích nàng, cảm kích nàng đã thay đổi cuộc đời ta. Nếu không có nàng, ta đã bị giam cầm ở trang viên Vân Hoa, đầy hận thù nhưng không thể từ bỏ tình yêu đó, chỉ có thể chết trong đau khổ và tuyệt vọng. Chính nhờ có nàng, ta mới có thể làm một giấc mộng hạnh phúc ảo, trải qua tình yêu sâu sắc nhưng cũng đầy tuyệt vọng nhất.”

Bạch Cơ mỉm cười nói: “Nghe người nói như vậy thì khúc mắc trong lòng ta đã được giải tỏa. Đúng rồi, cây Đồ Hoa ta tặng người đâu rồi? Khi đi qua sân, ta đã nhìn dưới gốc cây anh đào, nhưng nó không còn ở đó nữa, có phải đã khô héo rồi không?”

Sư thái Vân Hoa nói: “Không phải. Tối qua không hiểu sao, trong lòng ta đột nhiên có một mong muốn mạnh mẽ, như thể một thứ gì đó sâu thẳm trong sinh mệnh đã thức tỉnh. Ta nhìn ra cửa sổ và thấy cây Đồ Hoa, một thôi thúc mạnh mẽ khiến ta đi đến dưới gốc cây anh đào, đào cây Đồ Hoa lên và nuốt vào trong cơ thể.”

Nguyên Diệu vô cùng ngạc nhiên.

Bạch Cơ cũng im lặng một lúc mới hiểu ra sự việc này: “Người đã ăn cây Đồ Hoa sao?”

Sư thái Vân Hoa mơ màng gật đầu, nói: “Đúng vậy. Một thôi thúc nào đó đã khiến ta tin rằng ta nên ăn nó. Chỉ khi nó hợp nhất với cơ thể ta thì mới có thể viên mãn.”

Bạch Cơ sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Cũng được thôi. Dù sao, cây Đồ Hoa và người rất có duyên. Hơn nữa, ta đã tặng nó cho người rồi, nó là của người. Người muốn xử lý thế nào đều là tự do của người.”

Bạch Cơ mở chiếc hộp gỗ lấy cây quạt Đồ Hoa ra. Giữa không trung, dường như có tiếng nữ nhân đang hát.

“Núi có phù dung, dưới đầm có cỏ phú di.”

“Chưa gặp được quân tử, hoa đẹp chỉ là Đồ Hoa.”

“Sao mà đám mây lại tan biến? Đừng vứt bỏ.”

“Núi có cây sồi, dưới đầm có cây cỏ linh chi.”

“Chưa gặp được quân tử, mộng ảo như Đồ Hoa.”

“Sao mà đám mây lại tan biến? Đừng chết đi.”

Sư thái Vân Hoa tỏ ra mơ màng.

Bạch Cơ lẩm bẩm niệm chú, một tia sáng vàng rực như gợn sóng nước lướt qua cây quạt Đồ Hoa, rồi bất ngờ bùng nổ, tạo thành một cơn sóng sáng cuốn về phía vị ni cô già đang mơ màng.

Ánh sáng vàng rực rỡ bao trùm lấy sư thái Vân Hoa, giữa không trung vang lên tiếng khóc đau đớn của một nữ nhân.

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng vàng tan biến, chỉ còn lại vị ni cô già tuổi đã cao vẫn ngồi yên lặng. Cảm xúc trở lại trong tâm trí bà, trái tim đóng băng dần tan chảy, khả năng cảm nhận bắt đầu hồi sinh. Bà bắt đầu cảm nhận được mọi thứ, và một lần nữa trải qua sự đau đớn như ngọn lửa thiêu đốt không thể chịu đựng nổi.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của sư thái Vân Hoa, những giọt nước mắt già nua chảy xuống, ánh mắt tràn đầy đau buồn và thống khổ.

“Hắn dùng sinh mạng để tặng ta phần đời còn lại, còn ta dùng phần đời còn lại để nhớ đến sinh mạng của hắn. Không ngờ ở điểm cuối của cuộc đời, ta vẫn yêu hắn sâu đậm như vậy, cũng hận hắn sâu đậm như vậy.”

Ngay lúc đó trên cơ thể sư thái Vân Hoa đột nhiên xảy ra một biến đổi lớn.

Từ vị trí trái tim của sư thái Vân Hoa, xuất hiện một dòng ánh sáng rực rỡ và lấp lánh.

Trong dòng ánh sáng đó, một mầm xanh từ từ nhú lên, dần dần lớn lên.

Một đóa hoa vàng xuất hiện từ mầm xanh.

Đóa hoa vàng đón gió lớn lên thì dần dần nở rộ, lớn như một chiếc đĩa tròn.

Khi đóa hoa từng chút một nở rộ, lá cây dần dần chuyển từ màu xanh sang màu trong suốt như pha lê, trong khi những cánh hoa vàng ngày càng tỏa sáng lấp lánh. Cánh hoa xòe ra, cánh hoa cuộn lại, nhụy hoa tỏa sáng rực rỡ, trong không khí tràn ngập một mùi hương thanh khiết và nồng nàn.

Bạch Cơ ngạc nhiên, sau đó như chợt hiểu ra điều gì, nói: “Thì ra đây chính là Đồ Hoa.” Đóa hoa nở rộ trên ngực sư thái Vân Hoa chỉ là một ảo ảnh.

Điều kỳ diệu nhất là khi dòng ánh sáng ấy chảy xuống đất, những bông hoa vàng bắt đầu từ từ nở rộ như những đốm lửa nhỏ trên mặt đất, giống như trải một tấm thảm hoa vàng rực rỡ. Đồ Hoa lớn lên rất nhanh và nở ra dữ dội, trải dài từ nền thiền phòng, hành lang, sân sau, bờ tường, thậm chí cả trên mái nhà, đều dần xuất hiện những cành lá trong suốt, nở ra những bông hoa vàng.

Sau khi Đồ Hoa nở rộ, tất cả những bông hoa mùa hè trong sân sau đều mất màu sắc, những bông hoa tường vi trắng phớt hồng trên tường bị bao phủ bởi màu vàng rực rỡ, đến cả những bông hoa lan tiêu đỏ rực như lửa cũng bị che khuất, không thể nhìn thấy rõ.

Đồ Hoa dần dần lan rộng, thậm chí nở ra trong những biệt viện hẻo lánh, phủ kín rừng trúc và lan tới khắp cả am Vân Hoa.

Nếu lúc này có người đi ngang qua chân núi Vô Danh, nhìn lên am Vân Hoa nằm giữa lưng chừng núi sẽ thấy ánh vàng chói lọi và biển hoa hư ảo như mơ.

Đó là một vẻ đẹp vô thực khiến người ta phải ngạc nhiên.

Nguyên Diệu nhìn thấy cả vườn đầy Đồ Hoa, không kìm được mà thốt lên: “Đẹp quá! Tiểu sinh đột nhiên cảm thấy từ ngữ không đủ để diễn tả vẻ đẹp của Đồ Hoa.”

Bạch Cơ nói: “Đồ Hoa là loài hoa đẹp nhất trên thế gian, nếu không biết phải diễn tả thế nào thì chỉ cần nói như vậy là đủ.”

Sư thái Vân Hoa nhìn những bông hoa đẹp đẽ mọc lên nhờ mình, trên khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bã.

“Những bông hoa đẹp đến thế này, nếu như chàng cũng có thể thấy được thì tốt biết mấy.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu không nói gì, chỉ lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp rực rỡ và huyền ảo của những đóa hoa.

*

Trăng tỏ sao thưa, mây như sợi vặn vẹo trôi. Tại sân sau của Phiêu Miểu các.

Dưới gốc cây bồ đề, bên cạnh ao sen bảy báu, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Thanh Minh đang ngồi trên một tấm thảm nhung Ba Tư họa tiết hoa lạc tiên, thoải mái uống rượu và ngắm trăng.

Trên thảm nhung Ba Tư trải vài chiếc đệm mềm, xung quanh đệm có những bông hoa nở rộ rải rác một cách ngẫu nhiên. Giữa tấm thảm có đặt một chiếc babf làm từ gỗ lê hoa, trên đó có một bình rượu Kim Cốc, một đĩa dưa hấu và nho, một đĩa thịt cừu lạnh, và một đĩa bánh ngọt hoa sen.

Trên chiếc bàn gỗ hoa lê còn đặt một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp đã mở, bên trong có chiếc quạt Đồ Hoa.

Trên chiếc quạt Đồ Hoa, xuất hiện một bông hoa hư ảo màu vàng.

Đêm sâu lắng, ánh trăng mờ ảo, bông hoa hư ảo màu vàng lơ lửng giữa không trung, ánh sáng chói lọi từ cánh hoa cuộn trào, lấp lánh như ngọc.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Thanh Minh nâng những chiếc chén sứ trắng, vừa thưởng thức rượu Kim Cốc, vừa ngắm nhìn bông hoa hư ảo màu vàng trong đêm.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến thăm sư thái Vân Hoa tại am Vân Hoa đã là chuyện của bảy ngày trước.

Khi Đồ Hoa nở rộ đến đỉnh điểm, sư thái Vân Hoa đã lặng lẽ viên tịch.

Vào cuối cuộc đời, Hoa Nhược đã dùng tình yêu sâu sắc và tuyệt vọng nhất của mình để khiến Đồ Hoa huyền thoại nở rộ, để mọi người được chứng kiến bông hoa hư ảo đẹp nhất trong truyền thuyết.

Am Vân Hoa bỗng nhiên nở ra một biển hoa rực rỡ khiến ai cũng ngạc nhiên, tin tức lập tức lan truyền đến Lạc Dương, mọi người đổ xô đến núi Vô Danh để chiêm ngưỡng vẻ đẹp huyền thoại này, và họ cho rằng đó là sự hiển linh của Phật Tổ, nên tất cả đều cúi đầu đảnh lễ trước cảnh tượng kỳ lạ này.

Ba ngày sau khi sư thái Vân Hoa viên tịch, Đồ Hoa mới bắt đầu tàn lụi, dần dần biến mất, trở về hư vô.

Vì sư thái Vân Hoa đã viên tịch, Bạch Cơ đã mang quạt Đồ Hoa trở về Phiêu Miểu các. Nàng còn dùng yêu lực của mình để giữ một bông hoa Đồ Hoa nở rộ vĩnh viễn trên chiếc quạt Đồ Hoa.

Sau khi Đồ Hoa nở rộ, Bạch Cơ đã phái Ly Nô đi mời Thanh Minh đến ngắm hoa. Trước đó, nàng đã hứa với Thanh Minh rằng khi Đồ Hoa nở sẽ mời hắn đến ngắm hoa. Nhưng đúng lúc đó Thanh Minh có việc phải đi xa, đến khi quay lại vực U Minh thì hoa ở am Vân Hoa đã tàn héo hết.

Thanh Minh trở về vực U Minh, nghe đám xà bộc nói rằng Bạch Cơ đã mời hắn, nhưng tiếc là hắn không có mặt và đã lỡ mất Đồ Hoa nở rộ, trong lòng cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Thanh Minh vội vã đến Phiêu Miểu các làm khách.

Bạch Cơ lập tức tổ chức một buổi yến tiệc đêm, lấy chiếc quạt Đồ Hoa mà mình đã bảo quản để Thanh Minh thưởng thức.

Bạch Cơ cười nói: “Thanh Minh, Đồ Hoa thật sự này đẹp hơn nhiều so với Đồ Hoa mà ngươi tự tưởng tượng và vẽ ra.”

Thanh Minh nheo mắt, vừa thưởng rượu, vừa ngắm bông hoa vàng nở rộ trong đêm.

“Đẹp như mộng ảo, đẹp đến mức không thật. Tiếc là ta không có duyên với Đồ Hoa, không thể chứng kiến biển hoa Đồ Hoa ở am Vân Hoa. Bạch Cơ có thể tặng ta chiếc quạt Đồ Hoa và bông hoa này được không?”

Bạch Cơ trả lời: “Không thể. Ta đã quyết định mang chiếc quạt Đồ Hoa và bông hoa này lên Thiên Giới để tặng cho Nữ Di.”

Thanh Minh không vui nói: “Tại sao lại tặng cho Nữ Di mà không tặng cho ta? Chẳng lẽ nàng ấy mới là bạn của ngươi sao?”

“Đồ Hoa là do Nữ Di tặng cho ta, nàng ấy cũng chỉ cho ta cách khiến Đồ Hoa nở rộ. Nếu không có nàng ấy thì ta sẽ không thể thấy được bông hoa truyền thuyết vô song này. Hơn nữa, trước đây ta từng hiểu lầm Nữ Di, tưởng rằng nàng ấy lừa dối ta. Giờ nghĩ lại, là do ta đã hiểu sai cách khiến Đồ Hoa nở rộ từ đầu. Không phải là dùng tình yêu và tuyệt vọng của người khác để tưới tắm cho mầm hoa, mà là phải dùng chính mạng sống và tình cảm của mình để khiến Đồ Hoa nở. Ta định vài ngày nữa sẽ lên Thiên Giới, mang chiếc quạt Đồ Hoa và bông hoa này tặng cho Nữ Di, tiện thể trò chuyện với nàng ấy về những loài hoa truyền thuyết khác.”

Bạch Cơ mỉm cười nói.

Thanh Minh nói: “Bạch Cơ, thật sự không thể tặng Đồ Hoa cho ta sao? Dù sao, họa tiết trên chiếc quạt Đồ Hoa này là do ta tưởng tượng ra mà.”

“Không thể. Hoa đẹp phải dành cho người đẹp. Nữ Di xinh đẹp hơn ngươi, tặng Đồ Hoa cho nàng ấy hợp hơn.” Bạch Cơ kiên quyết từ chối

“Chẳng lẽ ta không đủ tuấn tú sao?”

Thanh Minh không vui, quay đầu hỏi Nguyên Diệu, người đang lặng lẽ uống rượu ngắm hoa bên cạnh: “Thư sinh, ngươi nhìn mặt ta xem, chẳng lẽ ta không phải là mỹ nam tử đẹp nhất thế gian sao?”

“Chuyện này…” Nguyên Diệu không biết nói gì, đành trả lời: “Thanh Minh huynh đệ, dung mạo của huynh là người đẹp nhất trong số những kẻ phi nhân mà tiểu sinh từng gặp.”

Lúc này, Ly Nô mang một đĩa cá tre xanh nướng muối tiêu vừa nướng xong trên lò lửa bước tới.

“Mọt sách, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ gia đây còn thua con rắn một sừng này về độ tuấn tú sao?!”

Nguyên Diệu đành trả lời: “Ly Nô lão đệ cũng rất tuấn tú mà.”

Nghe vậy, Ly Nô đặt đĩa cá tre xanh xuống, vui vẻ ngồi sang một bên ăn.

Bạch Cơ nghe xong lại không vui, nói: “Hiên Chi, chẳng lẽ khi ta hóa thành Long công tử thì không đủ tuấn tú sao?”

“Không! Bạch Cơ cũng rất tuấn tú, các ngươi đều tuấn tú cả…”

Đối diện với mấy kẻ phi nhân hiếu thắng này, Nguyên Diệu không dám đắc tội ai, chỉ có thể nói lời qua loa như vậy.

Bạch Cơ nói: “Thế này nhé, Thanh Minh, dù ta không thể tặng ngươi quạt Đồ Hoa, nhưng ta sẽ tặng ngươi một bức tranh thêu Đồ Hoa.”

Thanh Minh đồng ý.

“Được. Tốt nhất là thêu thành một cái túi hương hoặc túi thơm.”

Bạch Cơ nhíu mày, nói: “Thêu thành túi hương và túi thơm phiền phức lắm, còn phải cắt may nữa, cùng lắm ta chỉ thêu cho ngươi thành một cái khăn tay thôi.”

“Thôi được, ta muốn khăn tay màu xanh.” Thanh Minh vui vẻ nói.

Bạch Cơ trả lời: “Được.”

Bạch Cơ nghĩ, đã đồng ý thêu khăn tay Đồ Hoa cho Thanh Minh, dù sao cũng đã bắt đầu cầm kim chỉ, chi bằng nhân tiện thêu luôn mấy cái nữa. Một cái màu trắng cho bản thân, một cái màu xanh cho Thanh Minh, một cái màu đen cho Ly Nô, và một cái màu hồng cho Công chúa Ngọc Quỷ.

“Hiên Chi thích khăn tay màu nào? Ta tiện tay thêu cho ngươi một cái.”

Bạch Cơ khẽ hỏi.

Nguyên Diệu cười trả lời: “Màu nào ta cũng thích, chỉ cần là do Bạch Cơ tặng là được.”

Bạch Cơ mỉm cười, đang suy nghĩ về cách phối màu cho khăn tay.

Thanh Minh đột nhiên nói: “Bạch Cơ, Đồ Hoa cũng đã ngắm đủ rồi. Đêm nay tĩnh lặng như vậy, trong Phiêu Miểu các lại đầy ma quỷ âm u, rất có không khí để kể chuyện ma, hay là chúng ta kể vài câu chuyện ma đáng sợ đi?”

Ly Nô nghe vậy, cắn một miếng cá tre xanh, nói: “Rắn một sừng, chuyện này ngươi cũng nghĩ ra được! Chúng ta ở đây uống rượu ngắm hoa, bản thân nó đã là một câu chuyện ma đáng sợ rồi, còn cần kể thêm gì nữa chứ?”

Bạch Cơ cười nói: “Hay là chúng ta chơi trốn tìm nhé?”

Thanh Minh nghe vậy, có hơi sợ hãi.

“Bạch Cơ lại muốn ném ta à? Bị ném đi và rơi xuống đất sẽ đau lắm.”

Bạch Cơ cười nói: “Không phải đâu, Thanh Minh, ta thật sự muốn chơi trốn tìm mà.”

Nguyên Diệu nói: “Đêm đẹp thế này, vẫn nên làm thơ ngâm vịnh, luận bàn học vấn, thảo luận đạo Thánh hiền là tốt nhất.”

Ly Nô nói: “Theo ý gia, vẫn nên yên tĩnh mà uống rượu ngon, ăn cá nướng mới hợp với đêm nay và với đóa Đồ Hoa này!”

Bốn người tranh cãi không ngừng, mãi vẫn không biết nên chơi gì.

Một cơn gió đêm thổi qua, lá Bồ Đề xao động, hoa Đồ Hoa như ảo mộng, mùa hè lại đến.

(Quạt Đồ Hoa – kết thúc)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận