Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 4: Cây Vô Ưu
Chương 10: Thận mộng
Bạch Cơ kể cho Thập Tam Lang nghe việc công chúa Thái Bình mộng du đến núi Thúy Hoa, ăn nhầm cây Vô Ưu, và những sự việc xảy ra ở phủ Thái Bình hôm nay.
Tiểu hồ ly nghe xong thì há hốc miệng, thất vọng nói: “Vậy là, cây Vô Ưu đã không thể quay lại được nữa…”
Bạch Cơ tiếc nuối nói: “Không còn cách nào khác. Nếu không phá hủy cây Vô Ưu thì công chúa Thái Bình sẽ chết. Ta không thể nhìn nàng chết được.”
Lật không vui nói: “Vậy ngươi phá hủy cây Vô Ưu của chúng ta sao? Một mạng người tầm thường làm sao so sánh được với giá trị của cây Vô Ưu chứ.”
Thập Tam Lang nói: “Lật, ngươi im đi! Mạng người tất nhiên là quan trọng hơn cây Vô Ưu rồi, huống hồ lại là mạng sống của một công chúa quý giá.”
Dù cây Vô Ưu mất đi làm Thập Tam Lang rất buồn, nhưng dù sao đi nữa, sau khi biết được nguyên nhân mất cây Vô Ưu rồi nó cũng có thể đường hoàng trở về giải thích với cha và người trong tộc rồi..
Bạch Cơ nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, đi lấy hộp đựng thêu công chúa Thái Bình tặng ta đi.”
“Được.” Nguyên Diệu đáp lời rồi đi.
Hộp gỗ đựng khăn thêu đặt sau quầy đã phủ một lớp bụi mỏng. Nguyên Diệu lấy hộp gỗ, trở về trong phòng. Bạch Cơ nhận chiếc hộp từ tay Nguyên Diệu, thổi bụi rồi đặt lên bàn ngọc xanh, mở nắp hộp ra.
Trong hộp gỗ là một bức thêu cuộn lại.
Bạch Cơ khẽ nâng tay, cuộn thêu nổi lên không trung rồi từ từ mở ra.
Khi bức thêu mở ra, Nguyên Diệu, Thập Tam Lang, Lật không khỏi mở to mắt kinh ngạc.
Bức thêu là một cây lớn màu vàng rực rỡ, hoa đơm dày đặc như ngọn lửa vàng, lại như những bộ áo cà sa vàng. Công chúa Thái Bình thêu rất tỉ mỉ, mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá đều sống động như thật, cả cái cây tỏa ra một cảm giác yên bình, vui vẻ.
Bạch Cơ khẽ cười, chạm vào bức thêu: “Đây là cây Vô Ưu, còn gọi là cây Chân Thúc Già. Trong Kinh Nhân Quả Quá Khứ Hiện Tại viết, Đức Phật Thích Ca sinh ra dưới gốc cây Vô Ưu, cây Vô Ưu là cây mà Phật sinh ra, được Phật quang chiếu rọi. Người hay phi nhân chỉ cần ngồi dưới gốc cây Vô Ưu thì sẽ quên hết mọi phiền não, vô ưu vô lo.”
Ngón tay Bạch Cơ chạm vào bức thêu, ngay lập tức, những hoa văn vàng trên tay, trên người, trên cổ và trên mặt nàng từ từ chảy vào bức thêu. Cây Vô Ưu trên bức thêu tỏa ra muôn ngàn ánh sáng vàng làm chói mắt người nhìn.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Thập Tam Lang, Lật dường như đang đứng dưới một cây đại thụ to lớn như cái ô, trên cây có vô số hoa vàng từ từ nở rộ, cánh hoa bay trong gió.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.*
* Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi phiến lá là một đức Như Lai
Trần ai nhuốm gương sáng, vô ưu tìm trong lòng.
Bạch Cơ nói: “Thập Tam Lang, bức thêu này do công chúa Thái Bình thêu, nàng từng nuốt cây Vô Ưu, lại từng mơ thấy cây Vô Ưu, cây Vô Ưu mà nàng thêu cũng sẽ có linh khí. Ta không thể mang cây Vô Ưu thật về cho ngươi, nên ngươi hãy nhận bức thêu này thay thế.”
Thập Tam Lang nói: “Bức thêu đẹp như vậy, thật sự có thể tặng cho mỗ sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Tất nhiên là được.”
Thập Tam Lang vui vẻ nói: “Cảm ơn Bạch Cơ.”
Lật lạnh nhạt nói: “Dùng bức thêu để giả làm cây Vô Ưu thật, đúng là gian thương.”
Bạch Cơ cười, nhìn Lật: “Cây Vô Ưu không phải thứ của nhân gian, dù có trồng mầm cây thì trên đất phàm trần cũng không thể thành cây đại thụ.”
Lật không nói gì thêm.
Bạch Cơ nói: “Thập Tam Lang đã lâu không về nhà, Hồ vương già chắc chắn rất nhớ và lo lắng cho ngươi, ngươi không cần ở lại Phiêu Miểu các làm việc nữa, hãy mang bức thêu và Lật về nhà đi.”
Thập Tam Lang cũng rất nhớ cha, sau khi chuẩn bị bữa tối cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu thì lập tức cùng Lật trở về nhà.
Trăng tròn như gương, ánh trăng tỏa khắp nơi, Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi ngắm trăng trong sân sau.
“Haizz…” Nguyên Diệu nhìn lên trăng, thở dài.
“Ánh trăng đẹp như vậy sao Hiên Chi lại thở dài?” Bạch Cơ hỏi.
“Chính vì ánh trăng quá đẹp nên ta không kìm được mà thở dài, lo lắng rằng sau này ánh trăng có còn đẹp như thế này không.”
“Hiên Chi quá lo rồi. Hàng nghìn năm trước ánh trăng đã đẹp như vậy, hàng nghìn năm sau ánh trăng vẫn sẽ đẹp như vậy. Những thứ đẹp đẽ sẽ mãi mãi không thay đổi.”
“Haizz…”
“Hiên Chi lại thở dài gì nữa?”
“Mặc dù vẻ đẹp của ánh trăng là bất biến, nhưng hàng nghìn năm sau ta không biết mình sẽ ở đâu.”
Bạch Cơ uống một ngụm trà: “Hiên Chi thật đa sầu đa cảm.”
Nguyên Diệu lắc đầu ngâm rằng: “Đời người chẳng được trăm năm, mà thường ôm mối lo nghìn thuở.”
Bạch Cơ cười tiếp lời: “Nhưng hãy chiêm ngắm ánh trăng trước mắt, đừng để thời gian trôi qua uổng phí.”
“Nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn rất lo…”
“Hiên Chi đúng là tự làm khổ mình.” Bạch Cơ lắc đầu thở dài.
Nguyên Diệu than ngắn thở dài, Bạch Cơ thong thả uống trà, từ giếng nước dưới cây đào hồng xa xa bỗng phát ra ánh sáng bảy màu, từng cái bong bóng nước từ giếng bay lên, nhỏ thì như ngọc trai, lớn thì như nắm đấm, lơ lửng trong gió đêm, dưới ánh trăng nom rất đẹp.
“À, Thận quân truyền tin đến rồi.” Bạch Cơ cười, đưa ngón tay vẽ một nửa vòng cung, một chuỗi bong bóng nước bay lại, hợp thành một mặt tròn lớn như tấm gương đồng.
Trong gương nước, có một mỹ nam mặc y phục hoa lệ ngồi trên đất, xung quanh là cung điện lộng lẫy. Bên cạnh hắn là một đứa bé mặc áo ngũ sắc đứng hầu. Đó là Thẩm Dận tao nhã ôn hòa và cá năm màu.
“Bạch Cơ, đã lâu không gặp.” Thẩm Dận lễ phép nói.
Bạch Cơ cũng cười: “Chỉ một cái búng tay, đã mười năm trôi qua rồi.”
“Không, đã là một trăm năm rồi.”
“À, lâu vậy sao?”
“Đúng là lâu vậy rồi.”
“À ha, thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Phải, không để ý là sẽ quên mất thời gian. À, ta đã biết việc Tiểu Lâu đi làm hiệp khách rồi. Ta sẽ kêu A Thái đi tìm hắn về. Chìa khóa tạm để ta giữ nhé.”
Bạch Cơ gật đầu: “Làm phiền Thận quân rồi.”
Thẩm Dận nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, lần trước Chu Dận đã làm ngươi sợ, thật không phải.”
Nguyên Diệu cười nói: “Ta không sao, Dận huynh không cần áy náy. Chỉ là, vị huynh đệ màu đỏ ấy hơi… nhiệt tình hiếu khách quá…”
Thẩm Dận vẫn rất áy náy, nói: “Ta tặng Hiên Chi một món quà nhỏ, coi như lời xin lỗi.”
Nguyên Diệu nói: “Dận huynh không cần khách sáo.”
Một cái bong bóng nước lớn như nắm đấm bay về phía Nguyên Diệu, Nguyên Diệu đưa tay ra, bong bóng nước rơi vào lòng bàn tay hắn rồi vỡ ra. Một viên dạ minh châu lớn như quả trứng gà hiện ra trong lòng bàn tay Nguyên Diệu, sáng trong lấp lánh, ánh sáng rực rỡ giữa ban đêm.
Thẩm Dận cười nói: “Món quà nhỏ, không đáng gì.”
Nguyên Diệu nói: “Món quà này quá quý giá, ta sợ không có gì đáp lễ lại…”
Thẩm Dận cười nói: “Hiên Chi lần sau lại đến Hải Thị trò chuyện với ta thì là món quà đáp lễ tốt nhất rồi.”
Nguyên Diệu cười nói: “Vậy được, lần sau ta sẽ đến thăm Dận huynh.”
Thẩm Dận nói: “Bạch Cơ, ta cũng có một món quà nhỏ tặng cho ngươi.”
Bạch Cơ hứng thú nói: “À ha, ta thích quà nhất, là món gì tốt vậy?”
Một cái bong bóng nước bay về phía Bạch Cơ, Bạch Cơ đưa tay ra nhận. Bong bóng nước vỡ ra, trong lòng bàn tay nàng hiện ra một vật màu vàng, trông như quả của loài cây nào đó.
Khóe miệng Bạch Cơ nhếch lên: “À ha, quả Vô Ưu? Đúng là thứ tốt. Cảm ơn Thận quân.”
“Không cần khách sáo. Lần trước ngươi nhờ ta tìm cây Vô Ưu ở nhân gian nhưng ta không tìm được, thấy thật có lỗi. Quả Vô Ưu này ta tặng ngươi coi như bù đắp nhé.”
“Cây Vô Ưu đó đã không còn ở nhân gian rồi.”
Thẩm Dận không ngạc nhiên, cười nói: “Con người muốn trồng ra cây Vô Ưu khó như lên trời. Cây Vô Ưu muốn sống sót ở nhân gian đầy khổ đau cũng khó như lên trời.”
Bạch Cơ cầm quả Vô Ưu lên, nhìn về phía ánh trăng: “Có lẽ sau này sẽ có người hữu duyên, mua nó và trồng ra cây Vô Ưu, điều này cũng không phải hoàn toàn không thể…”
“Hy vọng là vậy.” Thẩm Dận cười nói.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Nguyên Diệu, hẹn nhau ngày rằm tháng sau gặp lại ở Hải Thị, Thẩm Dận bỗng ngừng nói. Nguyên Diệu đang ngạc nhiên thì tóc trắng của Thẩm Dận lập tức chuyển sang màu đỏ, môi nứt ra, biến thành quái vật Thận đỏ. Cá năm màu thấy thế thì sợ hãi chạy mất.
Quái vật Thận đỏ hét lên với Nguyên Diệu: “Thật đáng ghét! Thật đáng ghét! Cái tên thư sinh đáng ghét, dám trói ta lại, ta phải ăn ngươi, ăn ngươi…”
Dù biết chỉ là ảo ảnh nhưng Nguyên Diệu vẫn sợ đến run rẩy.
Bạch Cơ vung tay áo, gương nước đột nhiên vỡ nát, khuôn mặt kinh khủng của Chu Dận dần biến mất, những bong bóng nước cũng vỡ tan từng cái.
Bạch Cơ thở dài: “Ôi, tính tình của Chu Dận vẫn tệ như vậy.”
Nguyên Diệu nuốt nước bọt, âm thầm từ bỏ ý định đến Hải Thị lần nữa.
“Bạch Cơ, Dận huynh bị gì thế? Sao lúc thì ôn hòa lễ độ, lúc lại dọa người chết khiếp?”
“Có hai Dận trong cùng một cơ thể, lúc thì Bạch Dận chủ cơ thể, lúc thì Chu Dận.”
“Còn Hải Thị dưới giếng đó là sao? Lúc thì châu báu chất núi, lúc thì xương cốt đầy đất, rốt cuộc cái nào mới là thật?”
“Đều là thật nhưng cũng đều không phải thật, Hải Thị của nhân gian chỉ là ảo ảnh trong giấc mộng của con trai, dù là dưới giếng, trên biển hay trong sa mạc. Tuy nhiên, dưới đáy Đông Hải, có một Hải Thị thực sự tồn tại, đó là một nơi kỳ diệu và đẹp đẽ, nơi các vị thần nước, tộc rồng, người cá và linh hồn thường qua lại, có nhiều kỳ trân dị bảo, có nhiều cảnh sắc tuyệt diệu, vô cùng phồn hoa rôm rả. Nói ra thì hơi giống như thành Trường An dưới đáy biển.”
“Thật sao? Ta thật muốn đến đó xem thử.”
Bạch Cơ hơi buồn bã: “Đó là nơi ta xuất thân. Nếu có thể ta cũng muốn dẫn Hiên Chi đến đó xem thử, tiếc là ta không thể trở về, chỉ có thể hồi tưởng về vẻ đẹp của nó.”
Nguyên Diệu an ủi Bạch Cơ: “Rồi có ngày nàng sẽ trở về thôi.”
“Ừm, đợi ta thu thập đủ ‘nhân quả’ thì ta sẽ có thể trở về.”
Nguyên Diệu hơi buồn bã: “Lúc đó, ta e mình đã không còn trên đời nữa. Nghĩ đến chuyện cả đời này không được nhìn thấy Hải Thị, không biết tại sao trong lòng lại hơi tiếc nuối.”
“Hiên Chi đừng buồn, sau này khi ta trở về, chắc chắn sẽ mang theo tro cốt của ngươi, rải ở Hải Thị.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh: “Ta ghét di cư, cũng không thích thủy táng, ngươi cứ để ta yên ổn dưới đất đi.”
Ngồi một lúc, khi trăng tròn xế về tây, Nguyên Diệu ôm dạ minh châu đi ngủ.
Bạch Cơ ngồi một mình trong sân, ngước nhìn trăng tròn trên trời, hồi tưởng về Hải Thị xa xôi, hồi tưởng về quá khứ xa xăm. Lâu sau, nàng cúi đầu nhìn quả vàng trong tay, lẩm bẩm: “Vô ưu à vô ưu, ai có thể vô ưu đây?”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ăn bánh hai ngày, sau đó Hồ Thập Tam Lang lại trở về.
Tiểu hồ ly lễ phép nói: “Mỗ đã về giải thích rõ ràng, mọi người đều tin mỗ không phải kẻ đã làm chết cây Vô Ưu, cũng đã xin lỗi mỗ. Gia phụ rất thích bức thêu đó, nên đã bảo mỗ đến cảm ơn Bạch Cơ, ‘Mọi chuyện đều là lỗi của tên nghịch tử Lật kia, đã làm phiền Bạch Cơ phải vất vả đi lại, thật có lỗi. Nghe nói Phiêu Miểu các tạm thời thiếu người, vậy thì để Thập Tam đến giúp đỡ đi.’ Mỗ ở nhà cũng nhàn rỗi, nên đến tiếp tục làm tạp vụ cho Bạch Cơ và Nguyên công tử cho đến khi con mèo đen kia trở về.”
“Thật tốt quá.” Nguyên Diệu rất vui mừng, cuối cùng không phải gặm bánh nữa rồi.
Bạch Cơ cũng rất vui: “Cảm ơn ý tốt của Hồ Vương. Cũng cảm ơn Thập Tam Lang.”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Bạch Cơ không cần khách sáo. Bức thêu đó quả thực có ma lực quên ưu phiền, từ khi có bức thêu, tâm trạng của gia phụ cũng trở nên tốt hơn nhiều, cũng thường xuyên vui vẻ cười đùa.”
Bạch Cơ cười nói: “Tâm trạng của Hồ Vương tốt lên có lẽ cũng liên quan đến việc Thập Tam Lang bình an trở về đó.”
Tiểu hồ ly xấu hổ nói: “Trước đây mỗ thực sự không nên chợt nóng giận bỏ nhà ra đi, làm phụ thân lo lắng. Lần sau, bất kể chuyện gì xảy ra thì mỗ cũng sẽ không bỏ nhà ra đi nữa.”
Thập Tam Lang chăm chỉ làm tạp vụ ở Phiêu Miểu các, Lật cũng theo đến. Vì lão Hồ Vương đã ra lệnh, bảo Lật phải xin lỗi Thập Tam Lang cho đến khi được tha thứ. Thập Tam Lang không chịu tha thứ cho Lật, nên Lật chỉ còn cách theo sát Thập Tam Lang đến Phiêu Miểu các, tiếp tục xin lỗi.
Ban đầu Lật còn lễ phép, sau đó lại thấy phiền muộn, bèn trực tiếp tát Thập Tam Lang ngã xuống đất, đè đầu nó, đe dọa hung dữ: “Thập Tam, ngươi rốt cuộc có tha thứ cho ta không?”
Nguyên Diệu thấy vậy, định nói vài câu với Lật, nhưng nghĩ đến chiếc khăn tay đã hết tơ nhện lại không dám đi, chỉ có thể khuyên Thập Tam Lang tha thứ cho Lật lúc ở riêng. Sau ba lần bị Lật đ è xuống đe dọa, Thập Tam Lang cũng chỉ còn cách tha thứ cho Lật. Nhưng Lật vẫn không đi, cứ ở lì tại Phiêu Miểu các ăn uống miễn phí, nói là đợi Thập Tam Lang cùng về.
Nguyên Diệu khéo léo khuyên Lật cũng nên làm một chút việc, dù là lau bụi cho cổ vật, tưới nước cho cây hoa cũng được, Lật lập tức lao tới cắn Nguyên Diệu: “Ta là vua Cửu Vĩ Hồ tương lai, không phải người làm tạp vụ ở Phiêu Miểu các!”
Nguyên Diệu rất giận, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành nhẫn nhịn.
*
Một ngày nọ, trời trong nắng đẹp, Bạch Cơ nhận lời mời đến phủ Thái Bình, Lật đang ngủ trong vườn sau, Thập Tam Lang đang hầm canh gà trong bếp, Nguyên Diệu ôm tách trà ngồi sau quầy đọc sách. Đột nhiên, có tiếng cười lớn vang lên ngoài cửa: “Ha ha, gia cuối cùng cũng trở về rồi! Mọt sách, mau ra giúp gia mang đồ, gia mang về rất nhiều thứ hay ho đó!”
Nguyên Diệu ngẩn người một lúc mới chợt nhận ra là Ly Nô đã trở về.
Nguyên Diệu bỏ sách xuống, chạy vội ra ngoài. Một con mèo đen trông rất sảng khoái tinh thần, đôi mắt sắc nhọn, lông bóng loáng. Bên cạnh mèo đen có ba cái bọc lớn.
Nguyên Diệu chạy tới ôm chặt mèo đen, nước mắt lưng tròng: “Ly Nô lão đệ cuối cùng cũng trở về rồi, Ta nhớ ngươi quá.”
Mèo đen nhìn Nguyên Diệu, nói: “Mọt sách, sao trông ngươi béo lên thế? Mấy ngày gia không ở đây, ngươi ngày ngày đều lười biếng chứ gì?”
“Ta không lười biếng, là do Thập…” Nguyên Diệu định nói do Thập Tam Lang nấu ăn quá ngon, ngày nào cũng làm nhiều món ngon nên hắn mới béo lên thôi, nhưng Ly Nô đã cắt ngang.
“Không lười biếng là tốt. Thôi không nói chuyện phiếm nữa, mau giúp gia mang mấy cái bọc vào trong đi.”
“Được.” Nguyên Diệu nhấc cái bọc lớn nhất trong ba cái bọc lên.
Cái bọc trông không lớn nhưng nặng cũng phải vài trăm cân, Nguyên Diệu không nhấc nổi: “Ly Nô lão đệ, bên trong này đựng gì mà nặng thế?”
Mèo đen rung ria mép: “Cái bọc ngươi nhấc là cá khô, bọc màu đỏ đựng trái cây rừng, bọc màu xanh đựng thịt rừng. Nơi gia vượt thiên kiếp có một con sông có rất nhiều cá. Gia cứ rảnh ra không có việc gì làm là đi bắt cá, ngày ngày bắt cá, bắt cá xong lại không ăn được, đành phải phơi thành cá khô. Hôm nay trở về, gia mang hết về đây. Trái cây rừng là để cho chủ nhân, sáng nay vừa hái, rất tươi. Thịt rừng là để cho thư sinh ngươi, lần trước ngươi nói muốn ăn thịt nướng, gia bắt cho ngươi một con dê núi, còn tìm được chút mật ong rừng, tối nay làm thịt dê nướng mật ong cho ngươi ăn.”
“Cảm ơn Ly Nô lão đệ. Nhưng mà, bữa tối hôm nay Thập…” Thập Tam Lang đã đang nấu rồi. Nguyên Diệu còn chưa nói hết câu, thì lại bị Ly Nô cắt ngang.
“Đúng rồi, chủ nhân có ở nhà không? Hay là đã ra ngoài rồi?”
“Bạch Cơ đi phủ Thái Bình tham gia Bách Thi Yến rồi.”
“Ài, gia ở trong núi sâu, lòng lại ở Phiêu Miểu các, luôn lo lắng chủ nhân và ngươi không có cơm ăn mà gầy đi. May sao trời cao phù hộ, gia bình an vượt qua kiếp nạn, giờ trở về rồi, chắc chắn ngày ngày làm các món cá cho các ngươi ăn. Nào, mọt sách, giúp gia một tay, chúng ta mang cá khô vào trong trước.”
“Được.” Nguyên Diệu đáp.
Nguyên Diệu và Ly Nô cùng mang cái bọc đựng cá khô vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu vụng về, không cẩn thận vấp phải ngưỡng cửa, làm rơi cái bọc.
Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, khi cái bọc rơi xuống, có một đống lớn cá khô tuôn ra, càng ngày càng nhiều, chất đống gần một nửa đại sảnh.
Nguyên Diệu há hốc mồm: “Ly Nô lão đệ, ngươi rốt cuộc đã bắt bao nhiêu cá thế?”
Một mùi tanh nồng nặc lan tỏa khắp nơi, làm người ta khó chịu, Ly Nô lại rất hưởng thụ, khẽ cử động cánh mũi, ngửi mùi cá tuyệt vời: “Ngày nào ít nhất cũng bắt hơn chục con. Số cá này đủ ăn cả nửa năm.”
Nguyên Diệu đứng giữa biển cá, bịt mũi kêu lên: “Trời ơi, ngươi bắt nhiều cá như vậy, giết nhiều cá như vậy, sao không bị thiên lôi đánh chết chứ?”
Mèo đen rung râu, nói: “Lúc vượt thiên kiếp gia không ăn một con cá nào, thiên lôi đánh gia làm gì?”
Nguyên Diệu lo lắng: “Đống cá khô này chất đầy đại sảnh, làm sao buôn bán được nữa? Mùi tanh này khắp nơi, Bạch Cơ về chắc chắn sẽ rất giận. Ly Nô lão đệ, ngươi nghĩ cách đi chứ.”
Mèo đen linh hoạt nhảy lên quầy, uống một ngụm trà của Nguyên Diệu, ngồi xuống nhàn nhã: “Cái túi là do ngươi làm rơi, tất nhiên ngươi phải dọn dẹp hậu quả. Ngươi ra bếp lấy một cái rổ tre, mang từng khổ cá khô vào. Gia thấy mùi cá rất thơm, khắp nơi là mùi cá cũng không sao, nhưng chủ nhân có lẽ sẽ không thích, sau khi ngươi dọn cá xong, lấy vài cái lư hương ra, đốt vài thanh trầm hương xong cho hết mùi là được.”
Nguyên Diệu nói: “Nhiều cá khô thế này, ta lại chỉ có hai tay, dọn đến tối cũng không xong! Ly Nô lão đệ, ngươi cũng giúp một tay đi.”
Mèo đen vươn vai, cuộn mình trên quầy, nhìn Nguyên Diệu, nhe răng nanh ra: “Gia đi đường mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Ngươi tự làm đi, đừng có ngày nào cũng chỉ biết lười biếng!”
Nguyên Diệu không có cách nào, đành phải nín thở cúi đầu dọn cá khô.
“Nguyên công tử, ngươi đến thử độ mặn nhạt của thịt gà… Á, thối quá, cái gì mà tanh thế này…” Tiểu hồ ly vui vẻ chạy vào đại sảnh nhưng bị mùi cá tanh làm lùi lại liên tục.
Nguyên Diệu đứng giữa đống cá khô, cười khổ với Thập Tam Lang: “Là cá khô mà Ly Nô lão đệ mang về…”
Ly Nô vốn đã nằm xuống, thấy Thập Tam Lang thì bỗng dưng đứng bật dậy, nhe răng nanh: “Hồ Thập Tam Lang, ngươi sao lại ở Phiêu Miểu các?!”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Mỗ mấy ngày nay luôn làm tạp vụ ở Phiêu Miểu các. Cái con mèo đen thối tha này trở về thì thôi đi, còn mang nhiều cá khô thối này về làm gì? Thối chết mất thôi!!”
Ly Nô dựng lông: “Không được nói cá khô của gia thối!”
“Con mèo thối, cá khô thối! Ta nói đó thì sao?” Hồ Thập Tam Lang không chịu lép vế.
Ly Nô bỗng hóa thành mèo yêu chín đuôi, miệng phun ra lửa xanh, lao vào Hồ Thập Tam Lang.
Hồ Thập Tam Lang tránh không kịp, bị đánh trúng.
Nguyên Diệu phát hiện hình dáng yêu hóa của Ly Nô dường như đã lớn hơn trước, trên trán còn có thêm ba vạch mây, chín cái đuôi phất phơ sau lưng, uy phong lẫm liệt.
Ly Nô dùng móng vuốt sắc nhọn bóp cổ Hồ Thập Tam Lang, miệng phun lửa xanh, răng nanh lấp lóe: “Dám nói lại một lần nữa thì gia sẽ ăn ngươi.”
Nguyên Diệu vội vã khuyên: “Ly Nô lão đệ, ngươi đừng chấp nhặt. Thập Tam Lang, ngươi nói ít đi một chút. Mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”
Hồ Thập Tam Lang cố gắng giãy giụa: “Mèo thối, cá khô thối!!”
Ly Nô tức giận, đưa móng vuốt như lưỡi liềm, đâm mạnh vào đầu Hồ Thập Tam Lang.
Hồ Thập Tam Lang sợ hãi, nhưng không giãy giụa được.
Nguyên Diệu kinh hoàng, bất chấp mọi thứ, lao lên ngăn cản: “Ly Nô lão đệ, ngươi mau dừng tay!!”
Nhưng Nguyên Diệu lại bị đống cá khô làm vấp ngã, lăn đùng ra đất.
Trong khoảnh khắc Hồ Thập Tam Lang suýt mất mạng dưới móng vuốt của Ly Nô, thì một ánh sáng màu nâu bất ngờ sáng lên. Ly Nô bị một lực mạnh lăn ra. Nguyên Diệu ngước nhìn, thấy một con hồ ly chín đuôi khổng lồ đứng giữa đại sảnh, đuôi màu nâu tung bay trong gió, thân hình uyển chuyển, oai phong lẫm liệt. Nó phun ra ngọn lửa màu xanh lam, ánh mắt hung dữ nhìn Ly Nô: “Thập Tam tuy là kẻ vô dụng, nhưng không thể để ngươi ăn được. Mèo yêu, buông Thập Tam ra, nếu không ta sẽ xé xác ngươi!”
Ly Nô tức giận, phun ra ngọn lửa yêu xanh biếc: “Lại thêm một con hồ ly đáng ghét nữa! Đúng lúc ta đang đói, tối nay ta sẽ hấp cả hai ngươi.”
Ly Nô lao về phía Lật, một ánh sáng lạnh lẽo sáng lên, máu bắn tung tóe, vai của Lật bị Ly Nô cào rách một vết.
Nhân lúc Ly Nô tấn công Lật, Thập Tam Lang thoát khỏi sự kìm kẹp, đột nhiên hóa thành một con hồ ly chín đuôi đỏ rực.
Con hồ ly chín đuổi đỏ rực như lửa vung móng tấn công Ly Nô: “Mèo yêu thối, đừng có ngông cuồng!”
Lật bị thương, tức giận, nói: “Thập Tam, tối nay ăn canh mèo nhé.”
Con hồ ly chín đuôi màu nâu cũng lao lên, chiến đầu với Ly Nô. Hai con hồ ly, một con mèo yêu hỗn chiến, lửa yêu bay tới, móng vuốt đánh trả, máu bắn tung tóe, gió lạnh rít gào. Đại sảnh đổ nát một nửa, đồ cổ vỡ nát, tranh chữ trên tường cũng bị thiêu hủy, thậm chí cá khô trên đất cũng bị nướng chín vài con.
Nguyên Diệu mạo hiểm, lớn tiếng khuyên nhủ: “Ly Nô lão đệ, Thập Tam Lang, Lật huynh đệ, đừng đánh nữa. Tối nay uống canh gà, ăn chân cừu nướng là đủ rồi, tiểu sinh không muốn ăn hồ ly hấp, cũng không muốn ăn canh mèo…”
Trong trận chiến, một ngọn lửa yêu bay ra, đẩy tiểu thư sinh bay khỏi Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu ngã ngồi bên ngoài Phiêu Miểu các, toàn thân đau nhức, hắn nghi ngờ Lật muốn thiêu chết hắn, nhưng cũng có thể là Ly Nô, ai mà biết được.
Nguyên Diệu không dám vào lại, trong lòng rối bời. Ngồi một lúc, Nguyên Diệu quyết định đi đến phủ Thái Bình tìm Bạch Cơ, bảo nàng mau về ngăn cản cuộc chiến giữa mèo và hồ ly. Hắn đứng dậy mới phát hiện khi vừa ngã ra, chân đã bị trẹo.
Nguyên Diệu bước đi một bước thì mắt cá chân lại truyền đến cơn đau thấu tim. Hắn lê lết đến ngõ thì không thể đi tiếp nữa.
Nguyên Diệu dựa vào cây hoè già ngồi xuống, không biết phải làm sao.
Đột nhiên, có tiếng nói: “Ồ, chẳng phải là Nguyên công tử sao?”
Nguyên Diệu ngước nhìn, xung quanh không một bóng người, bèn ngạc nhiên.
Người đó lại nói: “Là ta đây. Ta ở dưới đất.”
Nguyên Diệu cúi đầu nhìn, thấy một con ốc sên đang bò chậm chạp, đi ngang qua dưới gốc cây hoè.
“Hóa ra là ốc sên huynh.” Nguyên Diệu hiểu ra.
“Nguyên công tử sao lại buồn rầu như vậy?” Ốc Sên hỏi.
Nguyên Diệu nói: “Ôi, Phiêu Miểu các xảy ra chuyện, tiểu sinh phải đi đến phủ Thái Bình ở phường Vĩnh Hưng để gọi Bạch Cơ về ngay. Nhưng tiểu sinh bị trẹo chân, không thể đi được.”
“Thì ra chỉ là việc nhỏ đó, để ta đi truyền tin giúp ngươi. Dù sao ta cũng nhận ủy thác phải đến phường Vĩnh Hưng truyền tin cho ông Nghiêm, vừa hay tiện đường.” Ốc Sên nghĩa khí nói.
“Thật… thật không dám làm phiền Ốc Sên huynh.” Nguyên Diệu vội nói. Ốc Sên thật sự quá chậm, chờ nó đến phủ Thái Bình thì e rằng Bạch Cơ đã về rồi.
“Nguyên công tử chẳng lẽ chê ta đi chậm? Ta luôn truyền tin khắp nơi cho mọi người không ngừng nghỉ, càng không lười biếng, ngươi sao có thể chê ta chứ?”
Nguyên Diệu vội cười xin lỗi: “Tiểu sinh không có ý đó. Nếu Ốc Sên huynh sẵn lòng truyền tin, thì thật cảm kích. Xin hãy đến phủ Thái Bình nói với Bạch Cơ, ‘Ly Nô lão đệ đã bình an trở về, nhưng hắn và Thập Tam Lang và Lật huynh đệ vì một lời không hợp mà tranh chấp, đánh nhau. Tiểu sinh không khuyên ngăn được nên bị đuổi ra ngoài, sợ xảy ra án mạng, xin nhanh chóng trở về khuyên can.””
“Hiểu rồi, ta sẽ đi ngay.” Ốc Sên nhận ủy thác của Nguyên Diệu, chậm rãi bò về hướng đông.
Nguyên Diệu ngồi dưới gốc cây hoè, nhìn Ốc Sên dần xa, mặt đầy lo lắng. Với tốc độ của Ốc Sên, không biết đến bao giờ mới đến được phủ Thái Bình.
Nguyên Diệu ngồi lâu, thấy trong lòng không yên, lại lết về Phiêu Miểu các.
Bốn cửa của Phiêu Miểu các mở toang, tĩnh lặng như chết.
Nguyên Diệu lo lắng bước vào, đại sảnh hỗn độn, cá khô khắp nơi, kệ hàng đổ hết, đồ ngọc, đồ sứ vỡ vụn, tranh chữ trên tường cũng bị thiêu cháy.
Một con mèo đen ngồi trên quầy li3m móng, đầu và người đầy vết cào, máu chảy đầm đìa. Nhưng ánh mắt nó đầy kiêu ngạo, như một vị tướng quân vừa chiến thắng trở về.
Nguyên Diệu cảm thấy lạnh sống lưng: “Ly Nô lão đệ, Thập Tam Lang và Lật huynh đệ đâu rồi?”
Chẳng lẽ đã bị Ly Nô hấp trong nồi rồi sao?!!
Mèo đen rung râu, nói: “Không đánh lại ta nên chạy mất rồi. Hai con hồ ly thối đó, lần sau dám đến Phiêu Miểu các quấy phá nữa, ta sẽ lột da chúng!!”
“Thập Tam Lang là đến giúp việc. Mọi người đều là bạn bè, sao ngươi phải đối đầu với họ? Người ta nói, làm lành với người, bản thân cũng được lợi; làm ác với người, bản thân cũng không được yên. Ngươi xem, ngươi cũng bị thương đầy mình.” Nghe nói huynh đệ hồ ly không sao, Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, đi lục lọi hộp thuốc sau quầy, bôi thuốc trị thương cho Ly Nô.
Ly Nô nói: “Ta không ưa nổi Cửu vĩ hồ, nhất là tên Thập Tam Lang đỏ lòm đó, thật khó chịu! Meo~ mọt sách, ngươi nhẹ chút, đau chết ta rồi!!”
Nguyên Diệu nhìn quanh, nói: “Ồi, mấy đồ cổ vỡ nát, tranh chữ cháy rụi phải làm sao? Bạch Cơ về, chắc chắn sẽ rất giận.”
“Những thứ này chắc phải mất nghìn năm.” Mèo đen mơ hồ nói.
“Cái gì mà nghìn năm?” Nguyên Diệu không hiểu.
Ly Nô không giải thích, đợi Nguyên Diệu bôi thuốc xong, đuổi tiểu thư sinh đi khuân cá khô vào bếp.
Nguyên Diệu giận dỗi nói: “Tại sao ngươi không tự làm? Tiểu sinh bị trẹo chân rồi, đau lắm.”
Ly Nô lớn tiếng mắng tiểu thư sinh ngày đêm chỉ biết lười biếng không làm việc, tiểu thư sinh tức giận phản bác vài câu, rồi cầm một quyển sách, khập khiễng đi ra sân sau.
Ly Nô thấy chân của Nguyên Diệu thực sự bị trật nên không ép hắn làm việc nữa, nhưng vẫn không ngừng càu nhàu.
Nguyên Diệu ngồi trên cỏ, hái một nắm cỏ, vò nát, rồi nhét vào tai, yên tĩnh đọc sách.
Cuối cùng, Ly Nô sợ bị Bạch Cơ mắng, hóa thành người, tự mình mang từng rổ cá khô vào bếp. Hắn còn đặt lư hương xung quanh, đốt một ít hương liệu để xua đi mùi tanh.
Đến chiều tối Bạch Cơ trở về. Nhìn thấy cảnh tượng trong Phiêu Miểu các, nàng không trách mắng Ly Nô, chỉ mỉm cười thêm một nghìn năm vào khế ước bán thân của Ly Nô. Ly Nô không dám phản đối. Nguyên Diệu nghĩ rằng, chỉ cần Thập Tam Lang đến Phiêu Miểu các vài lần nữa thì Ly Nô chắc chắn sẽ không bao giờ được tự do.
Ly Nô đổ bỏ nồi canh gà của Thập Tam Lang, nấu món cá khô kho đỏ và đùi cừu nướng mật ong cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu ăn. Nguyên Diệu thấy tiếc nồi canh gà, nhưng cũng không dám nói gì. Có lẽ lâu rồi chưa ăn món cá của Ly Nô nấu, hắn tự dưng cảm thấy món này thực sự ngon.
Buổi tối, trăng lên đầu cành liễu. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô ngồi ở sân sau ngắm trăng, Ly Nô kể về cuộc sống tu luyện trong núi, những chuyện linh tinh, lặt vặt. Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghe rất hứng thú, nhưng đều cho rằng hắn không nên bắt nhiều cá đến vậy, còn mang về Phiêu Miểu các. Thời tiết đã gần đầu hè, trong thời gian ngắn không thể ăn hết, sợ rằng sẽ bị hỏng.
Bạch Cơ nhớ lại cảnh tượng bừa bộn trong đại sảnh, cảm thấy đau lòng vì những cổ vật và tranh chữ bị hủy. Nàng thở dài: “Thật lo lắng quá~”
Nguyên Diệu nhìn mắt cá chân bị băng bó, lo lắng những ngày tới sẽ chịu khổ. Hắn thở dài: “Thật lo lắng quá~”
Ly Nô nghĩ đến số cá khô chất đầy nửa gian bếp, lo sợ ăn không hết sẽ bị hỏng. Hắn thở dài: “Thật lo lắng quá~”
Đồng thời, dưới ánh trăng Trường An, một con ốc sên vẫn đang cỗ gắng bò về phủ Thái Bình ở phường Vĩnh Hưng để gửi tin cho Bạch Cơ. Ốc sên nhìn con đường dài vô tận, thở dài: “Thật lo lắng quá~”
Ngoài thành Trường An, trong núi Thúy Hoa, hai con hồ ly nhỏ bị thương ngồi nghỉ ngơi trong bụi cỏ, nhìn trăng mà đờ đẫn.
Lật nhớ lại mình không ngờ lại đánh không lại một con mèo, danh tiếng bị hạ bệ, cảm thấy rất buồn bực. Hắn thở dài: “Thật lo lắng quá~”
Thập Tam Lang nghĩ đến việc chưa kịp từ biệt Bạch Cơ và Nguyên Diệu, đã phải bỏ chạy ra ngoài, cảm thấy rất bất lịch sự. Hắn muốn quay lại Phiêu Miểu các để chính thức từ biệt, nhưng lại sợ đánh nhau với Ly Nô lần nữa. Nếu không từ biệt mà cứ thế về nhà lại rất thất lễ. Hắn bối rối không biết phải làm thế nào, chỉ đành thở dài, xoa mặt: “Thật lo lắng quá~”
(Kết thúc “Cây Vô Ưu”)