Mộ Dung Trí trầm tư chốc lát: “Hoàng tỷ nói có lý, mà Vương Tương Khuynh thân phận chỉ là thương dân, vừa hay đậu trạng nguyên khoa khảo lần này, là người có điều kiện tốt nhất trong ba người.” Nhưng vào lúc này, một tiểu thái giám vội vã chạy vào, quỳ xuống bẩm báo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Lý thừa tướng hiện đang ở bên ngoài điện có việc cầu kiến.”
Mộ Dung Mẫn cùng Mộ Dung Trí nhìn nhau cười, đều minh bạch được việc Lý thừa tướng tới đây có việc gì.
“Tuyên.” Mộ Dung Trí nói xong, tiểu thái giám liền chạy ra ngoài điện hô to.
“Tuyên Lý thừa tướng vào yết kiến.” Lúc này, nói xong Lý Quốc liền vào trong.
“Thần Lý Quốc bái kiến hoàng thượng, bái kiến trưởng công chúa. Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, trưởng công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Lý thừa tướng miễn lễ.”
Mộ Dung Trí đợi Lý Quốc đứng dậy, mới chậm rãi mở miệng nói: “Chẳng hay Lý ái khanh tới đây là có việc quan trọng gì cần bẩm báo?” Mộ Dung Trí tuy biết ý định của hắn, nhưng vẫn giả ngu hỏi.
“Thần biết được hoàng thượng ở Tập Anh Điện triệu kiến những người đứng đầu khoa khảo lần này, trong đó có thám hoa là nhi tử của vi thần, cho nên thần liền nghĩ qua đây nhìn.” Lý Quốc thở dài trả lời.
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử a, Lý ái khanh, con trai ngươi vừa tuấn tú lại lịch sự, tương lai khẳng định giống như Lý ái khanh ngươi, trở thành một bậc anh tài phò trợ ta cai quảng giang sơn xã tắc.” Mộ Dung Trí nhàn nhạt cười, hướng Lý Quốc nói.
Lý Quốc tới Tập Anh Điện không phải chỉ để nghe hoàng thượng nói chuyện về người thi cử a. “Khoa khảo cũng đã kết thúc, tại sao trưởng công chúa còn chưa chọn Phò Mã?!” Lý Quốc đảo mắt, liền nói thẳng vấn đề.
“Hoàng thượng, nhi tử Văn Phong vừa tròn mười tám, xưa nay luôn ái mộ trưởng công chúa, cho nên tới giờ vẫn chưa chịu lập gia đình, nhi tử của thần tuy so với trưởng công chúa nhỏ hơn một tuổi, nhưng thái độ làm người của hắn rất tốt, nhất định sẽ chiếu cố trưởng công chúa thật tốt. Vi thần cả gan, thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn.” Lý Quốc đối với tướng mạo cùng tài năng của nhi tử mình rất tự tin, nghĩ thầm thay vì vòng vo tới lui không bằng cứ trực tiếp thỉnh cầu tứ hôn.
Mộ Dung Mẫn nghe Lý Quốc nói ra những lời này, trong lòng từ lâu đã đem mười tám đời tổ tông hắn mắng một phen. “Thật không biết xấu hổ! Bản cung chưa từng thấy qua kẻ nào như ngươi, còn nữa hắn sao có khả năng ái mộ ta! Dám trợn mắt nói dối, gan đúng là không nhỏ!”
Hoàng đế nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, mang theo tiêu ý chậm rãi đáp: “Lý ái khanh, vị trí phò mã này, trẫm không thể thay hoàng tỷ làm chủ được. Lý ái khanh không bằng trực tiếp hỏi hoàng tỷ đi.” Khi nãy, Mộ Dung Trí đã cùng Mộ Dung Mẫn thảo luận xong, đồng ý tuyển Vương Tương Khuynh làm phò mã, lúc này Lý Quốc tới thỉnh cầu tứ hôn, làm hoàng đế cho nên khá lo lắng vì việc của Lý Quốc mà làm thế lực trong triều bị mất cân bằng, nhưng cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể đành đem vấn đề này giao cho Mộ Dung Mẫn.
Mộ Dung Mẫn trong lòng biết hoàng đệ thân là vua một nước, lo lắng chuyện thân phận thừa tướng của Lý Quốc, nên không thể nói lời cự tuyệt được, cũng chỉ đành giao cho nàng tự mình nói.
“Lý thừa tướng, bản cung chưa bao giờ gặp qua Lý Văn Phong kia, hắn sao lại ái mộ bản cung?” Mộ Dung Mẫn nghĩ chắc chắn Lý Quốc đang nói dối, cho nên hỏi ngược lại.
“Trưởng công chúa khuynh quốc khuynh thành, dung mạo xinh đẹp thiên hạ này ai mà không biết đến, nhi tử Văn Phong từ lâu nghe thấy, liền ái mộ công chúa.” Lý Quốc tiếp tục mắt không đỏ tim không đập nói.
“Như ngươi nói, chờ bản cung về già, nhi tử của Lý thừa tướng liền chê bản cung, còn muốn thú thêm mấy nữ tử trẻ đẹp khác sao?” Mộ Dung Mẫn thẳng thừng công kích, nghĩ thầm.
“Lão già không biết xấu hổ kia! Nhi tử của ngươi nhìn thì lãnh đạm, thì sao có thể thích nữ tử! Thế nào lại có khả năng đã sớm ái mộ ta!”
“Vi thần sợ hãi, vi thần lỡ lời nói sai, nhi tử thần thích chính là trưởng công chúa người, chứ không quan hệ gì tới vẻ bề ngoài! Vi thần biết nhi tử không xứng với trưởng công chúa, nhưng vi thần cầu xin công chúa có thể cho nhi tử thần có cơ hội được chiếu cố người.” Lý Quốc ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghĩ thầm. “Thật sự càng già càng lẩm cẩm, việc không nên nói lại nói!”
“Lý thừa tướng, cũng không phải do nhi tử của ngươi không xứng với bản cung, cũng không phải bản cung không muốn cho hắn một cơ hội, mà bản cung thấy người đứng đầu khoa khảo này, trạng nguyên Vương Tương Khuynh chính là người ta ái mộ đã lâu.” Mộ Dung Mẫn thẳng thắng thừa nhận bản thân đã nhất kiến chung tình đối với Vương Tương Khuynh, đồng thời cũng chặt đứt ý nghĩ của Lý Quốc.
Lý Quốc nghe trưởng công chúa nói như vậy, chỉ đành thôi: “Như vậy, đành trách nhi tử của thần không có duyên với công chúa. Vậy vi thần xin phép cáo lui.” Trưởng công chúa đều đã bị tân trạng nguyên kia bắt cóc, nếu còn giữ ý định cũng không tốt.
Chờ Lý Quốc đi khỏi, Mộ Dung Mẫn liền hướng Mộ Dung Trí nói: “Hoàng thương, bản cung vì ngươi mà giải quyết xong chuyện của Lý Quốc, ngươi nên tạ ơn bản cung như thế nào đây?”
“Ha ha, vậy trẫm sẽ vì hoàng tỷ ban thưởng hạ chiếu hôn thư, tứ hôn cho ngươi cùng Vương Tương Khuynh được chứ?” Mộ Dung Trí cười trêu nghẹo nói. “Ngày mai vào triều, trẫm liền phái người tuyên chỉ, tứ hôn cho ngươi cùng tân trạng nguyên Vương Tương Khuynh người vừa gặp đã yêu kia của ngươi nhé.”
Mộ Dung Mẫn nay đã mười chín tuổi, đáng lẽ nên thành thân từ lâu, nhưng chậm chạp không chịu tuyển phò mã. So với tiểu hoàng đế nhỏ hơn nàng hai tuổi Mộ Dung Trí từ lâu đã nạp cho mình không ít phi tử xinh đẹp, nhìn lại hoàng tỷ của mình lâu rồi mà còn chưa chịu thành thân, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu không phải lễ mừng năm mới ở trước mặt mọi người tuyên bố vì Mộ Dung Mẫn chọn phò mã, chỉ sợ lúc này Mộ Dung Mẫn trong đầu còn chưa có ý định thành thân. Bản thân biết hoàng tỷ hôm nay nói dối rằng vừa gặp Vương Tương Khuynh đã thương, nói vậy cũng là vì hắn thân hoàng đệ cho nên mới mượn cớ này.
“Vậy bản cung trước tạ ơn hoàng thượng.” Mộ Dung Mẫn hành lễ xong dự định cáo lui, sớm một chút đi tìm Vương Tương Khuynh. Đã hai ngày rồi không thấy hắn, nên hôm nay muốn tìm hắn để nói thân phận của mình cho hắn biết.
“Hoàng tỷ, hôm nay tạm thời ở lại trong cung đi, sau này có phò mã, chỉ sợ không nguyện ý vào trong cung thăm ta a.” Hoàng đế mở miệng giữ Mộ Dung Mẫn lại.
“Trẫm hôm nay vừa lúc rãnh rỗi, không bằng cùng trẫm đi dạo ngự hoa viên tâm sự. Hoàng tỷ cùng trẫm là chị em, cũng là người thân nhất của trẫm. Ngày xưa lúc trẫm còn chưa đăng cơ, hoàng tỷ đều gọi trẫm là Trí nhi, từ khi trẫm đăng cơ làm hoàng thượng, hoàng tỷ cũng không gọi trẫm Trí nhi nữa, hở tí là hoàng thượng. Hoàng tỷ từ khi dọn ra sống trong phủ công chúa, thì càng ngày càng ít vào cung thăm ta.”
Mộ Dung Mẫn nghe Mộ Dung Trí nói như vậy, trong lòng nhất thời rung động, đỏ mắt, ngày xưa là tỷ đệ, hôm nay lại thành quân thần: “Hoàng thượng là quân, Chiêu Hàm là thần, việc quân thần chi lễ không thể bỏ qua được.”
“Vậy hoàng tỷ liền bồi trẫm đi ngự hoa viên một chút đi. Trẫm khi còn bé, thế nhưng thích nhất cùng hoàng tỷ tới ngự hoa viên chơi đùa.” Mộ Dung Trí nghĩ đến hoàng tỷ sẽ thành thân, giống như muốn mất đi người thân vậy, thầm nghĩ nhân cơ hội này cùng hoàng tỷ thân cận một chút.
Bên này, trưởng công chúa cùng hoàng đế đi dạo ngự hoa viên, bên kia Vương Tương Khuynh, Tô Dịch cùng Lý Văn Phong đi theo Vương công công tới Hàn Lâm Viện.
“Trình đại nhân, đây là người đứng đầu bảng trạng nguyên Vương Tương Khuynh, bảng nhãn Tô Dịch cùng thám hoa Lý Văn Phong.” Vương công công đem ba người lần lượt giới thiệu cho đại học sĩ Trình Tư của Hàn Lâm Viện.
“Đây là ba người mới nhậm chức,còn có công văn cùng công văn hộ tịch, liền giao cho Trình đại nhân.” Vừa nói vừa đem công văn đưa cho Trình Tư, nói xong liền trực tiếp ly khai.
“Tham kiến Trình đại nhân.” Ba người đều hướng đại học sĩ Trình Tư hành lễ.
“Sau này đều làm việc chung với nhau, không cần đa lễ.” Trình Tư mở công văn nhậm chức của ba người nhìn sơ qua, lại nhìn thoáng qua công văn hộ tịch, liền lớn tiếng kêu.
“Tiểu Gỗ Vuông.” Vương Tương Khuynh nghe Trình Tư gọi vốn tưởng là tên một tiểu thái giám, không ngờ người tới là một người mặc quan phục.
“Trình đại nhân.” Tiểu Gỗ Vuông kia xuất hiện trước mặt mọi người, Trình Tư hướng hắn nói.
“Tiểu Gỗ Vuông, ngươi mang ba vị đại nhân mới tới này đi nhận quan phục đi.”
Trình Tư nói xong lại quay đầu hướng ba người Vương Tương Khuynh nói: “Các ngươi đi theo tiểu Gỗ Vuông đi nha khố lấy quan phục cùng lệnh bài đi, ngày mai sẽ mặc quan phục tới Hàn Lâm Viện, có lẽ trực tiếp đi Vặn Đức điện, giờ mẹo phải tới đó chờ hoàng thượng vào triều, sau khi bãi triều thì quay về Hàn Lâm Viện làm việc. Công văn của các ngươi ta sẽ chuyển tới lại bộ, chờ lại bộ lưu trữ tài liệu xong liền giao lại cho các ngươi.”
“Giờ mẹo?” Vương Tương Khuynh thật muốn chửi thề một câu. “Mới sáng sớm đã phải vào triều, thật sự muốn mạng của ta a! Đúng là trở thành một phú nhị đại vẫn tốt hơn! Từ quan, phải từ quan! Chờ Mẫn Mẫn nguyện ý cùng ta ở chung một chỗ, thì mang nàng quay về phồn thành đi!”
“Không sai, giờ mẹo!” Trình Tư lập lại một lần nữa, nhìn Vương Tương Khuynh khuôn mặt đều nhăn lại một cục, trong lòng âm thầm cười. “Thật sự là người trẻ tuổi a, sáng sớm vào triều khẳng định không quen đây!”
Tiểu Gỗ Vuông đem ba người họ đi nha khố, người trong coi nha khố hỏi chức quan của ba người, lại ước lượng thân hình, lấy ra ba bộ quan phục cùng ba khối bài bài thắt lưng, một người cầm một bộ quan phục cùng một khối lệnh bài thắt lưng.
Vương Tương Khuynh ôm quan phục hỏi: “Cái kia, bộ không cần lấy thước đo cơ thể sao?”
Tiểu Gỗ Vuông cười ha ha: “Ở đâu mà dùng thước đo cơ thể a, không sai biệt lắm thân hình nhỏ nên kích cỡ quan phục đều như nhau. Quan phục này đều làm từ chức liệu tốt không đấy!”
Vương Tương khuynh kinh ngạc. “Không ngờ người cổ đại lại có sợ thích như vậy a!”
– ————————
+Biên tu: sửa chữa, ghi lại văn bản ở viện Hàn lâm.
+Đại học sĩ: là cố vấn của vua trong những việc trọng đại. Từ nhà Minh chức Tể tướng bị xóa, chỉ còn lại Đại học sĩ là cao nhất.
+Lại bộ: Bổ nhiệm quan chức, phong tước, xét công, bãi nhiễm và thăng chức cho các quan lại, quản lý quan lại.