“Các vị, vừa rồi đã qua ba vật phẩm.
Và bây giờ xin đến với vật phẩm thứ tư của chúng tôi.
Xin hướng mắt lên sân khấu.”
Vừa nói, người giới thiệu vừa lại gần chiếc lồ ng phủ vải đỏ kia.
Một tay kéo mạnh xuống, miệng hào hứng nói: “Vật phẩm thứ tư của Vận Ưu Các, hổ trắng.
Giá khởi điểm, mười lượng vàng.”
Chưng diện món “vật phẩm” lên trước mắt.
Trong hội trường kẻ hào hứng, kẻ bàn tán sôi nổi.
Đại loại ai nấy cũng đều có hứng thú với con hổ trắng nhỏ này.
Chỉ riêng Quy Hải Tương Du, nàng vẫn bình thản không nói lời nào.
Đôi mắt nàng hướng chăm chăm vào con vật nhỏ đang ở trong lồ ng kia.
Hổ trắng này dường như chưa được hai tháng tuổi.
Ở độ tuổi này của nó nếu gần người thì chắc chắn sẽ dễ huấn luyện.
Mà thứ nàng chú ý nhất chính là đôi mắt của nó.
To tròn, xanh lam lại long lanh đặc biệt.
Rất đáng yêu, nhìn vào đôi mắt ấy tựa hồ có linh tính.
Trong lúc nàng đang mân mê nhìn ngắm hổ con thì giá đấu đã được đẩy lên rồi.
Chủ yếu chỉ thấy người dưới hội trường giơ bảng đấu giá chứ chưa thấy mấy vị ở trên lầu nói gì cả.
Hiện tại giá của hổ trắng đã ở mức một trăm lượng vàng.
Đây là giá của một vị phú thương ở ngoại thành đã đưa lên.
Phút chốc, hội trường bình lặng một chút rồi lại rầm rộ đẩy giá lên cao hơn.
Mãi cho đến khi giá cả dừng lại ở mức ba trăm lượng vàng, nhưng không phải là người phú thương khi nãy, mà là một nữ tử ở lầu hai.
Người dẫn chương trình trên sân khấu cũng bắt đầu ra hiệu bằng cách đếm.
“Giá ba trăm lượng vàng lần một.”
Hội trường vẫn không ai ra giá chỉ có mấy tiếng xì xào vang lên.
“Quế Chi, bảy năm trước ngươi biết ngũ vương gia dùng bao nhiêu tiền để mua hổ trắng không?”
“Nô tỳ cũng không rõ nữa, nghe nói đó là có người tặng ngài ấy.
Cũng có người nói là ngài ấy đem về trong một lần đi săn.”
Chậc, hóa ra là hổ miễn phí.
Con người này cũng quá may mắn đi.
“Ba trăm lượng vàng lần thứ hai.”
Số tiền được nhắc lại lần nữa.
Hội trường vẫn không có ai ra giá, người dẫn chương trình chuẩn bị nói thêm lần nữa.
“Năm trăm lượng vàng! Ta trả giá năm trăm lượng vàng!”
Tiếng hạ giá vàng lên không kịp cho người kia mở miệng.
Số tiền lớn ngay tức khắc thu hút đám người ở trong hội trường.
Người dẫn chương trình cũng vì vậy mà sáng lòng xòng cả con mắt.
“Vị tiểu thư ở lầu ba ra giá năm trăm lượng vàng.
Còn ai ra giá nữa không?”
Quy Hải Tương Du không quan tâm lắm.
Nàng chỉ quan tâm v@t nhỏ ở trong lồ ng kia, thậm chí còn đang tưởng tượng ôm nó trong lòng.
Nhưng mà, nữ tử khi nãy bị nàng cướp mất vật phẩm thì lại đang trừng mắt nhìn về phía nàng.
Vốn nhạy cảm, Quy Hải Tương Du đưa mắt nhìn về phía người đó.
Tuy ở lầu hai nhưng khoảng cách của hai người cũng không quá xa.
Bất quá, nàng càng nhìn kĩ thì lại càng cảm thấy quen mắt, có điều nàng ta dùng mạng che mặt cho nên nhất thời không thể đoán được là ai cả.
“Năm trăm lượng vàng lần thứ nhất.”
“Ta ra giá năm trăm lăm mươi lượng vàng.”
Nữ tử ở lầu hai kia giơ bảng giá hô lớn.
Một lần trực tiếp nâng năm mươi lượng vàng.
Quy Hải Tương Du chán nản.
Nàng thừa biết, vị trí ngồi trong hội trường đều nói lên thân phận cao thấp của người khác.
Nữ tử kia đấu với nàng chẳng qua chỉ cố chấp thôi, mà nàng lại chả muốn dông dài.
“Một nghìn lượng vàng.”
Lời nói nhẹ tựa lông hồng được thốt ra.
Một lần trực tiếp trả gấp đôi số tiền ban đầu, như thể với nàng, số tiền này chẳng có là gì cả.
Lần này, mắt của người dẫn chương trình càng sáng rực.
“Một nghìn lượng vàng lần một.”
Hội trường im ắng không chút tiếng động.
“Một nghìn lượng vàng lần hai.”
Cũng không có ai nói gì, nữ tử ở lầu hai kia cũng im bặt.
“Một nghìn lượng vàng lần ba! Chúc mừng vị tiểu thư ở lầu ba mua được bạch hổ.”
Kết thúc, rốt cuộc Quy Hải Tương Du cũng thuận lợi mua được hổ trắng nhỏ.
Chiếc lồ ng sắt kia được khiêng vào bên trong.
Chốc lát, bên ngoài cửa phòng đã có người đến: “Tiểu thư, chúng tôi đến đưa vật phẩm và khế ước cho cô.”
Quế Chi nghe liền hiểu, nàng ta đi ra mở cửa.
Bước vào, người quản lí đưa đến cho nàng một tờ giấy.
Nàng cầm lên đọc thật kĩ nội dung trên đó, sau khi đã nắm bắt được thông tin, nàng mới ấn ngón ngón vào mực đỏ rồi ấn lên tờ giấy.
Rồi ra hiệu cho Quế Chi đem ngân phiếu cho người quản lí.
Nhận được số tiền đầy đủ, người quản lí mới ra hiệu cho gia đinh mang chiếc lồ ng gỗ đi vào.
Con hổ trắng kia đã sớm được dịch chuyển vào chiếc lồ ng nhỏ hơn.
Nhìn qua khung gỗ, nàng thấy bên trong chỉ là hổ nhỏ đang bị xích lại ở hai chân.
Nhìn qua một lúc, nàng lại nhìn lên đám gia đinh và người quản lí rồi nói: “Đưa ta chìa khóa.”
Quản lí nhìn do dự nhưng rồi vẫn đưa nàng.
Thuần thục, nàng mở cửa lồ ng, vươn đôi tay ôm trọn lấy bạch hổ đưa ra ngoài.
Hổ nhỏ nên có lẽ sẽ chẳng nặng hơn mèo là bao, nhưng cái xích ở lại thật sự rất nặng.
Nàng không sợ sệt mà còn chơi đùa cùng hổ, hành động ấy khiến người xung quanh bật sợ.
Ngay cả Quế Chi cũng không ngoại lệ.
Một người một hổ dường như thân thiết chẳng thấy chút hung dữ nào.
Sau khi để hổ quen với cảm giác được ôm trên tay, Quy Hải Tương Du lại yêu cầu người quản lí mở khóa chân cho hổ.
Điều này khiến người quản lí giật nảy mình: “Tiểu thư nhỏ à, cô mở lồ ng đã nguy hiểm lắm rồi, bây giờ còn mở xích, cô không sợ có chuyện sao?”
“Có chuyện? Các người mới có chuyện ấy, mau mở khóa cho nó nhanh.”
Gia đinh nghe vậy cũng đành bất lực phải làm theo.
Sau khi mở khóa, hai cục xích to nặng kia rơi xuống.
Tiểu lông tơ trên tay cũng nhẹ đi rất nhiều, nàng ôm cũng rất thoải mái.
“Quản lí, giúp ta chuẩn bị xe ngựa.
Còn nữa, ta muốn đi cửa sau ra khỏi đây để tránh dọa đám các người.”
Nghĩ trước nghĩ sau, quản lí cũng coi như biết vị tiểu thư trước mắt này cũng biết suy nghĩ cho đại cục nên cũng làm theo.
Hắn phân phó hạ nhân đi làm, còn bản thân hắn thì đứng lại trong phòng để trông chừng.
Ngộ nhỡ hổ trắng gây chuyện thì vẫn xử lí được.
[…]
Một khắc yên bình trôi đi, hạ nhân chạy vào báo đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Quản lí đích thân hướng dẫn khách nhân đi từ cửa phụ.
May mắn thay, cửa phụ không mấy khi dùng nên cả đoạn đường cũng không gặp ai.
Ngược lại với đám người quản lí đang lo sốt vó chỉ sợ hổ gây chuyện thì Quy Hải Tương Du lại ôm thân thiết với nó.
Khi thì vuốt lông, khi lại gãi cằm, mà con vật dường như cũng rất thoải mái.
Vô luận mà nói, cả hai đều rất ưng ý nhau.
Ra tới xe ngựa được chuẩn bị.
Vì ôm hổ con trong tay nên phải nhờ tới Quế Chi đỡ lên xe ngựa.
Cuối cùng cũng bình yên mà rời khỏi Vận Ưu Các.
“Mã phu, phiền ông đưa bọn ta về phủ Trấn Lĩnh vương.”
Mã phu gật đầu rồi đánh xe theo hướng về vương phủ.
Xác định xong, Quế Chi cũng ngồi lại vào bên trong.
Nàng ta ngồi một bên nhìn chủ tử chơi đùa với hổ nhỏ.
Mới ban đầu, nàng ta cũng sợ vì dẫu sao cũng là hổ – con vật ăn thịt.
Nhưng bây giờ, ngược lại thấy nó rất đáng yêu, tựa hồ như một con mèo đang chơi đùa cùng chủ nhân.
“Quế Chi, về phủ nhớ chuẩn bị thịt cho Tiểu Bạch.”
“Vâng, quận chúa.”
[…]
Phủ Trấn Lĩnh vương.
“Dường như công trình chưa thi công xong.”
Quy Hải Tương Du đứng trước viện tử vẫn đang xây dở tường kia.
Trong lòng chút ngao ngán hiện lên rõ rệt.
“Quế Chi, bảo nhà bếp nấu vài món thịt đưa ra hoa viên cho ta.
Chúng ta qua đó chờ.”
“Vâng.”
Quế Chi nghe lời, nàng ta quay sang đi về hướng nhà bếp.
Còn Quy Hải Tương Du tùy tiện dẫn theo vài ba tỳ nữ đi đến đình lầu ở hoa viên ngồi đợi.
Nghĩ lại, chỉ có hoa viên này là thoải mái nhất.
Diện tích rộng rãi, thảm cỏ xanh, hoa đua nở tỏa mùi hương nhẹ.
Bên cạnh còn có một đầm sen đang trong mùa chớm nở, ở đây ngắm hoa thưởng trà thì không gì tuyệt vời bằng.
Cảnh thì đẹp thật đấy, nhưng mà thành kiến của tỳ nữ với bạch hổ là quá lớn rồi.
Nàng đơn giản chỉ ôm trong tay thôi mà đã chẳng có ai dám lại gần.
Thậm chí đến lúc rót trà cũng run cầm cập.
“Quận chúa, theo lời người dặn, các món thịt đã sẵn sàng.”
Quế Chi trở lại, nàng ta ở dưới bậc thềm cung kính.
Ngay khi lời nói vừa dứt, các tỳ nữ phía sau đã dâng lên các món thịt thơm phức.
Nào là chân giò hầm, gà nướng, bò xào, heo quay nguyên con,…!Món nào món nấy đều là cao lương mỹ vị cả, nhưng mà hình như cũng quá nhiều rồi.
Quy Hải Tương Du nhìn cả bàn thức ăn một lúc, rốt cuộc nàng chỉ giữ lại hai món gà nướng và heo quay.
Số món ăn nóng hổi còn lại thì thưởng cho những tỳ nữ đang có mặt tại hoa viên.
Mà hai món nàng giữ lại cũng chỉ để cho hổ nhỏ thưởng thức.
Nhìn vật nhỏ cắm cụi ăn thịt, khuôn miệng Quy Hải Tương Du nở một nụ cười.
Hiện tại mà nói chính là bình yên, mà cái cảm giác hưởng thụ thế này lâu rồi nàng mới có thể cảm nhận.
Nhưng mà, thường nói bình yên ngắn ngủi quả là không sai.
Vốn nghĩ rằng hoa viên chỉ có mình nàng nhưng khi không lại bị cướp mất không gian.
“Lục muội thật là hào phóng.
Chuẩn bị nhiều món ngon như vậy, không chỉ đem thưởng hết cho hạ nhân mà còn thừa cho con súc sinh này.”.