“Hừ, gọi ta đến cũng chỉ bắt lỗi, ba câu như một, đều ép ta nhận cái mác hoang phí, trách ta không biết trên dưới.”
Quy Hải Tương Du nói một câu nhấn mạnh từng chữ một.
Nhìn những người có mặt ở đây càng thập phần khó chịu.
Nếu nghĩ kĩ một chút, đích phòng nàng từng có một giai đoạn cực thịnh, vô duyên vô cớ bị ngã một cái đau điếng, chắc chắn không thể thiếu phần của đại phòng và tam phòng.
“Ta hôm nay liền ở đây hỏi các người, vu oan giá họa cho quận chúa đương triều.
Trước mặt sỉ nhục, không biết phép tắc thì đáng tội gì đây?”
Phải nói, với cương vị là quận chúa thì nàng đã hơn hẳn người của đại phòng và tam phòng rồi.
Dẫu sao chỉ cần bọn họ đắc tội, vô luận có là trưởng bối của nàng thì đều nhận phạt như nhau.
Bọn họ câm nín im bặt chẳng nói được câu nào.
Bất quá muốn lật đổ người khác nhưng lại giăng lưới hại chính mình.
Tình hình căng thẳng tựa dây đàn, chỉ cần bất cẩn một cái liền có thể đứt.
Bất quá trong tình thế này, Tư Khấu Lục Lam vẫn có chút ung dung.
Người cẩn thận lột vỏ quả cam to tròn mọng nước rồi đưa tới tận miệng cho Quy Hải Tương Du.
Mục đích là để xoa dịu nàng.
Hành động của bà nội, nàng tựa hồ hiểu.
Bất giác trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, vẫn là sự hiền từ ấy, vẫn là sự lương thiện ấy.
Kiếp trước với kiếp này, vô luận về tính cách đều giống nhau.
Nhưng cũng thật may, hành động của lão vương phi vô hình chung đã xoa dịu được tâm thế nóng nảy của tôn nữ.
[…]
Chuyện của đại và tam phòng kết thúc bằng hình phạt cấm túc ba tháng và cắt tiền chi tiêu nửa năm.
Cứ như vậy mà nhẹ nhàng lắng xuống.
Chớp mắt một cái, mười ngày đã trôi qua.
Trong mười ngày này, nàng đã quen thuộc với mọi thứ, mỗi ngày trôi qua đều an nhàn, ngoại trừ việc Quy Hải An Châu cứ dăm ba bữa là lại chạy đến tìm nàng thì không có gì khiến nàng phiền não cả.
Tình trạng của ca ca nàng cũng đã tốt lên rất nhiều, hằng ngày đều đặn đắp thuốc x0a nắn, bây giờ các khớp chân cũng chắc chắn, không còn đau nhức thường xuyên nữa.
Hôm nay, cũng là ngày tốt, nàng cũng nhận được một tin khá vui đó là đón hai đệ đệ ở chùa Cát Tang về nhà.
Sáng sớm vào giờ dần hai khắc, Quy Hải Tương Du cùng mẫu phi đã xuất phát đến chùa Cát Tang rồi.
Giờ mão, là lúc xe ngựa dừng chân tại cổng chùa.
Hai người lần lượt được gia nhân đỡ xuống xe ngựa, trước cửa chùa có một vị tiểu sư phụ đứng chờ sẵn.
“Hai vị thí chủ, tiểu tăng theo lời sư phụ dẫn hai vị đến Đông Các.
Nhị vị tiểu thí chủ đang ở đó.”
“Làm phiền tiểu sư phụ rồi.”
Tiểu sư phụ kia đi trước dẫn đường cho hai người.
Lại nói chùa Cát Tang vốn dĩ rộng lớn.
Có lẽ còn sánh ngang được với một phủ đệ của quan nhị phẩm.
Muốn tới Đông Các còn phải đi qua một vườn trúc, suy tính cũng mất hai khắc.
Đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến sân viện của Đông Các.
Nơi này rừng trúc bao quanh, phương hướng cũng tốt, trước sân viện còn trồng thêm cây cỏ xanh tươi, hương thơm nhẹ trợ giúp thanh lọc tâm tính, còn có tác dụng an thần tốt cho giấc ngủ.
Tuy cách biệt mà an tĩnh, địa khí không tệ, đi lại dễ dàng.
Xem ra, ban đầu hai tiểu vương gia ở nơi này, cuộc sống không quá tệ.
“Đã đến nơi rồi, bên trong hiện có sư thúc Lộ Văn của tiểu tăng đang bắt mạch cho nhị vị tiểu thế tử trước khi xuất quan.”
Lộ Văn, được biết người này theo phật từ khi còn nhỏ.
Là người tinh thông phật pháp, lúc được mười lăm tuổi thì theo lão sư phụ đi ngao du bên ngoài, ít nhiều cũng học được không ít thứ tốt.
Đặc biệt nhất là y thuật sớm đã thông thạo.
Danh tiếng của Lộ Văn đại sư từ sớm đã vang danh khắp Nam Chiếu Quốc rồi.
Nghe đến là Lộ Văn đại sư đích thân thăm khám, Tư Khấu Thanh Hạm vội cúi người: “Làm phiền các vị sư phụ chăm sóc tiểu hài tử.
Ơn này, bản phi nhất định sẽ trả.”
“Thí chủ khách sáo rồi, tiểu tăng xin lui đi trước.”
Tiểu sư phụ rời đi, Tư Khấu Thanh Hạm gấp gáp muốn vào trong luôn nhưng lại bị Quy Hải Tương Du kéo lại: “Mẫu phi, Viên Viên muốn đến đại điện cầu phúc trước, mẫu phi vào nói chuyện với đệ đệ trước nha.”
“Được, đứa trẻ ngoan.
Lát nữa về mẫu phi sẽ ra đón con.”
“Dạ.”
[…]
Đại Điện Bảo Phúc.
Trang nghiêm, hoa nhã.
Tráng lệ không xa xỉ, mọi thứ được dựng lên một cách tốt nhất.
Phật đường lớn, mọi thứ đều được dựng từ loại gỗ tốt nhất, hoa văn chạm khắc phần lớn là hoa sen và hoa cúc.
Tượng phật lớn cao hai trượng được đúc từ vàng nguyên chất, hai bên cạnh lần lượt là bức tượng của mười tám vị la hán được đúc từ đồng.
Đến trước đại điện, Quy Hải Tương Du quỳ xuống, hai tay chắp lại, miệng niệm kinh phật.
Vốn nàng chỉ tới đây đón đệ đệ, nhưng khi đặt chân vào cổng chùa nàng lại muốn tới đây.
Không phải là chúc phúc mà là cầu nguyện cho nàng ấy – tiểu nguyên chủ khổ mệnh.
“Hưm, người đang quỳ ở đó là ai?”
Một chất giọng ngọt ngào vọng vào vô tình đánh tan không gian tĩnh mịch nơi phật đường, chất giọng ấy ngọt tựa mật ong hảo hạng, không khiến người ta chán ghét ngược lại yêu thích vô cùng.
Cư nhiên, Quy Hải Tương Du liền bị thu hút, không còn hứng thú niệm phật nữa, nàng từ từ đứng dậy quay lại hướng có tiếng nói phát ra.
Đôi mắt tím ngọc của nàng luôn hướng xuống dưới không nhìn lên.
Nét mặt nghiêm lại, không cười không nộ, dường như không nhìn ra một tia xúc cảm.
Nhưng ngược lại, khí chất kim ngọc của nàng lại hiện lên một cách rõ rệt.
Ánh mặt trời từ hướng cửa lớn của phật đường nhẹ nhàng chiếu vào, nhìn từ hướng ấy nhan sắc nàng càng thêm vạn phần xinh đẹp động lòng người.
“Đẹp quá!!”
Người khi nãy nhìn thấy nàng, bản thân không kìm lòng được thốt lên một câu.
Vô thức chạy đến bên nàng quan sát thật kĩ.
“Nè nè, ngươi là ai vậy? Sao trước giờ ta chưa thấy ngươi?”
Nàng ta xinh đẹp, xinh đẹp theo cách ngọt ngào đáng yêu.
So với những nữ nhân luôn lấy vẻ sắc sảo, quyến rũ hay dịu dàng, thuần khiết thì nàng ấy lại theo cách riêng của bản thân mình.
Tựa hồ như một tiểu kiều kiều chưa trưởng thành.
“Vậy, ngươi là ai?” Quy Hải Tương Du cười nhẹ hỏi ngược lại.
“Ta sao? Ta tên Mục Hoan Nhi.”
Mục Hoan Nhi? Con gái của Bình Quốc Công – Mục Tuấn? Cháu gái của Nhiễm Thái Phi?
“A.” Một tiếng nhẹ.
Điều này cũng không phải đáng ngạc nhiên lắm, cũng có mấy phần tương đương đi.
Nàng ta khoác trên người nhung gấm lụa quý, trâm hoa vàng ngọc, khẳng định cao quý.
Hơn nữa, nhìn lại đôi mắt xanh lặng tựa mặt hồ kia lại giống y hệt với Nhiễm Thái Phi.
Mục Hoan Nhi sát lại gần nàng: “Mau trả lời đi, ngươi là ai vậy?”
Quy Hải Tương Du cười nhẹ, không nhanh không chậm đáp lại: “Ta tên Quy Hải Tương Du.”
“Quy Hải…!Tương Du…” Mục Hoan Nhi thất thần nhắc lại, song lại kinh ngạc không ngớt: “Ngươi là vị quận chúa xấu xí đó sao!?”
Nàng gật nhẹ đầu, trong lòng lại bất mãn.
Cái lời đồn này như một khối u ác tính vậy, thật khó để cắt bỏ.
“Không thể a…!Ngươi đẹp như vậy sao bọn họ lại đồn đại độc ác như v…”
Chưa đợi Mục Hoan Nhi nói xong, Quy Hải Tương Du đã đưa tay chặn miệng nàng ta, nàng đưa một ngón tay che miệng.
Ý nói nàng trật tự, rồi ra hiệu muốn ra ngoài.
Kéo nàng ta ra khỏi đại điện đi tới vườn trúc thì dừng lại.
Tới đây, Mục Hoan Nhi mới hiếu kì hỏi: “Ngươi, sao ngươi lại đưa ta tới đây?”
” Đại điện phật pháp thanh tịnh, không thể ồn ào.”
Nghe tới đây, trong đầu Mục Hoan Nhi liền nhớ về bộ dạng thất kinh khi nãy của bản thân.
Bất quá cũng thực xấu hổ.
Mặt nàng ta hơi ửng đỏ lên chút: “Ngươi thật không giống lời đồn mà.”
“Miệng trên người họ, ta quản không được.
Bọn họ muốn gì nói đó, còn ta chỉ cần sống tốt là được.”
“Ngươi nói có lý, mẫu thân ta cũng từng nói như vậy.”
“Mẫu thân ngươi là…”
“Bà ấy là Tôn Nhất Chỉ, trưởng công chúa Đoan Huệ, nữ nhi của tiên hoàng.”
À, chẳng trách nữ tử này lại hồn nhiên tới vậy.
Đoan Huệ trưởng công chúa, vị công chúa độc chiếm sự sủng ái của đế hậu, viên minh châu trên tay huynh trưởng.
Trọng lượng bao nhiêu ai cũng biết.
Từ khi sinh ra đã có phong hào công chúa, khác so với quy định công chúa xuất giá mới có phong hào.
Có phong hào sẽ có đất phong, đất phong của trưởng công chúa thuộc quận Chu Liêm gồm sáu trăm mẫu ruộng màu mỡ, nhiều hơn hai trăm mẫu so với các công chúa khác.
Tính khí ngay thẳng, tài giỏi, cuộc đời cũng rất thuận lợi.
Xuất giá làm Bình quốc công phu nhân, phu thê hòa thuận, con cái có đủ nếp lẫn tẻ.
Mà Mục Hoan Nhi lại là con gái của nàng, tất yếu nàng sẽ bảo bọc để nữ nhi vô ưu vô lo.
Hơn nữa nàng cũng nghe kể lại một chuyện cực kì thú vị.
Thái hậu, tức mẫu thân Đoan Huệ trưởng công chúa đã nhận hai nghĩa nữ của Tư khấu thị và Mục thị.
Cũng tức là Trấn Lĩnh vương phi và Nhiễm thái phi hiện tại.
Hai người họ được ban phong hào công chúa năm lên mười tuổi.
Nếu tính thì Mục Hoan Nhi có thể gọi mẫu phi của nàng là cô mẫu.
“Cô mẫu cũng tới đây sao?” Mục Hoan Nhi lại hỏi.
“Ừm, mẫu phi và ta đi đón đệ đệ.”
“Vậy sao, thật trùng hợp, mẫu thân, Đoan Anh cô mẫu và biểu ca ca cũng tới đây.” Nói xong một câu, Mục Hoan Nhi nháy mắt nắm lấy tay nàng dắt đi: “Ta dẫn ngươi đi gặp họ.”
[…]
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Mục Hoan Nhi vừa chạy vừa gọi.
Nàng ta tay nắm chặt Quy Hải Tương Du chạy đến bên đình trúc giữa hồ cá chép.
Người mẫu thân trong miệng nàng cũng phản xạ lại nhìn.
Đến nơi, Tôn Nhất Chỉ nhìn con gái, chỉ thấy trong ánh mắt là ba phần bất lực bảy phần nuông chiều: “Hoan Nhi, con xem con kìa, chạy nhanh như vậy còn ra thể thống gì không?”
Mục Ngữ Yên ngồi bên đối diện phì cười, đến cuối cùng vẫn là thấy tiểu Hoan Nhi rất đáng yêu: “A Chỉ, Hoan Nhi tính tình hoạt bát, không cần quá nặng lời.”
“Cũng không còn nhỏ nữa, mấy tháng nữa là đến cập kê rồi.”
Mục Hoan Nhi nghe thế cũng chỉ cười hì hì chứ không thấy hối lỗi, song liền kéo Quy Hải Tương Du ra trước mắt: “Mẫu thân, người xem con dẫn ai tới này.”
Quy Hải Tương Du bị kéo ra phía trước, theo lễ nghi, nàng liền hành lễ: “Tương Du ra mắt quốc công phu nhân, Nhiễm vương gia, Nhiễm thái phi.”
Mục Ngữ Yên thấy nàng liền dâng trào, cảm xúc liền cao hứng: “Chúng ta gặp lại rồi, nào Du nhi, lại đây ngồi cạnh bản phi.”
Quy Hải Tương Du hơi chập chừng, bất quá vừa gặp liền có lời mời thế này thật không thể không cảnh giác.
Nhưng Mục Hoan Nhi lại không hiểu nàng, nàng ta vô tư đẩy nàng ngồi vào chỗ.
Tôn Nhất Chỉ nhìn nàng chằm chăm suy nghĩ một hồi, mãi một lúc Mục Ngữ Yên mới nói: “A Chỉ, đây là tiểu nữ của Hạm nhi.”
“Con gái của Hạm nhi, vậy…”
“Đúng a.”
Định nói gì đó nhưng Tôn Nhất Chỉ bỗng im lặng, người đưa mắt nhìn Quy Hải Tương Du một lúc thật lâu rồi mới nói: “Giống, thật giống.
Nữ nhi của Hạm nhi.
chẳng trách lại giống nàng tới vậy.
Dung mạo khuynh thành của nàng, đứa trẻ này kế thừa hết thảy.”.