Phồn Hoa Viết Tên Nàng

Chương 24: 24: Quy Hải Quán Việt



“Quận chúa, mau dậy thôi, trễ lắm rồi.”
Quy Hải Tương Du nằm quận chăn trên giường.

Mắt nhắm mắt mở, ngái ngủ kinh tột.

Chẳng hiểu sao hôm qua khi tắm rửa xong nàng lại ngủ được luôn, ngủ một mạch cho đến tận giữa trưa hôm nay.

Mà hiện tại Quế Chi đứng bên cạnh giường không ngừng kêu gọi nàng.
Cuộn tròn trong chăn một lúc nàng mới chịu thò người ra.

Nhưng hỡi ơi khi vừa ra thì lại thấy khí lạnh tràn vào người.
“Lạnh quá! Sao hôm nay lạnh quá vậy!?”
Quế Chi nghe thế liền chạy ra tủ đồ lấy bộ y phục dày và một cái đông bào rồi mặc lên cho chủ tử.

Nàng ta chạy lại vắt một cái khăn ấm đưa nàng lau mặt rồi chải tóc cho nàng.
“Ta thấy bên ngoài rất sáng, rõ ràng có nắng nhưng sao lại lạnh quá.”
Ngồi trước gương, Quy Hải Tương Du hơi liếc mắt nhìn ra khung cửa sổ.

Bất quá thời tiết thực quái lạ, nắng như vậy rõ ràng rất ấm nhưng vì sao lại lạnh đến mức run tận xương.
“Nô tỳ cũng không rõ, nhưng quận chúa người vẫn nên chuẩn bị chút.

Tối nay sẽ dự yến mừng sứ giả bên ngoài.”
“Sứ giả?”
“Vâng, bọn họ là người đưa cống phẩm tới.

Mỗi năm có khoảng bốn đợt cống phẩm, riêng đợt cống phẩm đầu tiên này sẽ vô cùng long trọng.

Nô tỳ nghe nói còn cống cả người.”
Quy Hải Tương Du nghe vậy liền sửng sốt: “Cống người? Khoan nói tới cái này, ngươi nói xem những nước nào đưa cống phẩm lên?”
“Hồi quận chúa, là Tây Hạ, Bắc Ly, Đông Hoạn và các nước nhỏ xung quanh.

Cống người, thiết nghĩ chỉ có Đông Hoạn.”
“Vậy cống như thế nào?”
“Nô tỳ nghe nói là chọn nữ tử từ thuộc tầng lớp quý tộc, ngay cả hoàng thất cũng không tránh khỏi.

Cống người chỉ duy nhất một lần trong ba năm.”
Nghe tường tận tới đây, Quy Hải Tương Du rốt cuộc cũng hiểu.

Tứ phương bốn đại quốc cai trị.

Nhưng Nam Chiếu là quốc gia hình thành lâu nhất, vững chắc nhất với lịch sử kéo dài năm trăm năm và đã trải qua gần một trăm đời hoàng đế.

Đất nước rộng lớn nhất trong tức quốc, nói chung trên bản đồ lục địa, Nam Chiếu Quốc đã chiếm bảy phần tài nguyên.

Địa hình tốt, địa thế bố trí quân sự tốt, dân trí ổn định, nền văn minh rực rỡ.


Trong khi đó ba quốc gia còn lại, lịch sử hình thành còn chưa tới hai trăm năm, đặc biệt là Đông Hoạn.
Đông Hoạn mới chỉ hình thành được khoảng mấy chục năm, nơi này địa thế không tốt, lãnh thổ hẹp lại còn là nơi khó khăn trong việc trồng trọt chứ đừng nói tới chế tạo vũ khí, tài nguyên ít ỏi không đáng nhắc đến.

Đông Hoạn coi trọng nam nhân, đến mức ngay cả khi ở trên hậu vị vẫn bị khinh thường không thương tiếc, nữ nhân ở đây chỉ là món đồ chơi bị coi thường.

Vậy nên mới có chuyện đem nữ nhân đi cống cho Nam Chiếu để đổi lại tài nguyên, nếu may mắn được giữ bên cạnh hoàng đế thì Đông Hoạn sẽ càng được nương nhờ.

Nhưng từ thời thái tiên hoàng đã vô cùng đề phòng bởi Đông Hoạn đều là những kẻ mưu mô kế bẩn.

Cũng từ đó những nữ nhân xuất thân Đông Hoạn tới địa vị cũng không cao, được thăng tiến chỉ dừng lại ở ngũ phẩm.

Tuy không quá cao minh nhưng cũng không khiến bọn họ bị thiệt thòi.
“Lát nữa, người của vương phi sẽ đưa lễ phục đến.

Lúc đó nô tỳ sẽ hầu hạ người tắm rửa.

Bây giờ, quận chúa người đi chọn thêm mấy nô tài, lão vương phi và vương phi đều đưa tới trước cửa rồi.”
“Được.”
Chỉnh trang xong diện mạo, nàng đứng dậy nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài.

Đứng dưới sân viện từ sớm đã có hàng tá gia nhân chờ đợi.

Một phần năm trong số họ có mặt của nha hoàn cấp cao, còn lại đều là những người mới được tuyển chọn.
Quy Hải Tương Du ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, nàng cầm lấy một quyển số ghi chép về xuất thân của những nha hoàn cấp cao.

Đọc qua một lượt rồi nói: “Lập Xuân, Lập Hạ, Lập Thu, Lập Đông giữ lại.

Bên phía nam phu thì giữ lại Dương Lục, Đỗ Tam và Chu Tây.

Chu ma ma, những người được giữ lại bà ghi chép chi tiết lại.

Những nô tài ta không chọn liền lui về phục mệnh.”
Nói xong, nàng liền đặt cuốn sổ kia xuống rồi lướt mắt nhìn những hạ nhân còn lại.

Bất quá họ được giữ lại cũng chỉ làm việc nặng mà thôi.
“Tô ma ma, bà có kinh nghiệm nhiều năm vậy liền giúp ta chọn lấy mấy nha đầu và mấy nam đinh đi.

Nếu chưa có tên thì cứ trình lên.”
“Vâng, quận chúa.”
“Ngao~~”
Một tiếng gầm non nớt vang lên.

Tất thảy hạ nhân trừ Quế Chi thì đều mấy phần sợ sệt.

Từ hướng của nhà kho, một con vật nhỏ bốn chân lắm lông chạy ra.


Nhìn thấy nó, Quy Hải Tương Du cười vui vẻ: “Tiểu Bạch, lại đây.”
Nàng đưa tay ra đón lấy hổ con.

Lại nói, hiện là giai đoạn phát triển nhất của hổ vậy nên mới qua nửa tháng, Tiểu Bạch đã lớn lên không ít, cũng đã nặng hơn hồi mới đón về.
Hổ đã trên tay chủ, Tô ma ma mới yên tâm tiếp tục chọn lựa.

Qua nửa khắc bà cũng giữ lại đc bảy nha đầu và năm nam đinh.

Những người khác được Chu ma ma dẫn đi cả.
“Các ngươi tên gọi là gì?”
Trong số họ, chỉ có ba nam đinh và hai nữ tỳ báo tên ( Nam: Thịnh Phúc, Vu Bân, Đán Ngũ.

Nữ: Xuân Niệu, Mạn An).
“Tô ma ma, ghi chép lại tên tuổi của bọn họ.

Những người còn lại…”
Vừa nói, nàng vừa ngập ngừng suy nghĩ.

Bỗng bọn họ đều dập đầu xuống cả: “Cầu quận chúa ban tên cho bọn nô tài.”
“Hai ngươi.” Nàng chỉ về phía hai nam đinh rồi hỏi: “Có họ không?”
“Bẩm quận chúa, nô tài họ Quân.”
“Còn nô tài họ Ngu.”
“Gọi hai ngươi là Quân Vệ và Ngu Tửu.

Mau đến chỗ Tô ma ma làm thủ tục.” Song nàng liền quay sang chỗ tỳ nữ: “Còn các ngươi thì sao?”
Bọn họ nghe hỏi thì vội lắc đầu.

Thấy vậy, Quy Hải Tương Du có hơi sững sờ.

Xuất thân của những người này dường như có phần không quang minh.

Như người thường nếu không được đặt tên cũng sẽ dựa theo họ để gọi, còn những nữ tỳ này đến cái họ cũng không có.

Chỉ có khả năng bọn họ xuất thân làm nô lệ từ nhỏ và được mua lại theo đường môi giới.
Nghĩ một hồi, nàng mới chỉ tay từng người nhẹ nhàng nói: “Thanh trong “Thanh Thiên Bạch Nhật”, lấy các ngươi họ Thanh.

Sau này sẽ gọi ngươi là Thanh Đại, ngươi Thanh Tâm, ngươi Thanh Hòa, ngươi Thanh Anh, còn ngươi Thanh Nguyệt.

Nhận tên rồi thì lại khai báo đi.”
“Tạ quận chúa ban họ! Tạ quận chúa ban tên!”
Nói rồi, năm nữ tỳ đó vội đứng dậy chạy ra chỗ Tô ma ma xếp hàng chờ khai báo.

Quy Hải Tương Du nhìn qua rồi nói với Quế Chi: “Sau khi xong chuyện ngươi phân phó việc làm cho họ.


Phân chia nhỏ rõ ràng trên dưới một chút, bọn họ làm gì ngươi ghi chép lại rồi cùng hai vị ma ma xem qua.

Có chuyện bất thường thì trình lên cho ta.”
“Vâng.”
[…]
Tuy thời tiết không được ôn hòa cho lắm nhưng đổi lại sắc trời rất đẹp.

Quy Hải Tương Du ôm theo hổ nhỏ, men theo con đường đi đến hoa viên của phủ.

Vốn chỉ cùng hổ nhỏ bắt bướm chơi đùa nhưng một âm thanh khiến nàng chú ý.
Nàng đi theo âm thanh đó phát ra, càng gần càng nghe thấy rõ tiếng của kiếm va chạm.

Có lẽ là ai đó đang luyện công ở đây.

Đến gần hơn nữa, bất chợt nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

Đó là Chương lão vương, ngài ấy đang quan sát gì đó rất chăm chú.
Chợt, không để ý, chân nàng đạp phải bụi cây vang nhẹ một tiếng, Quy Hải Bạch Ngâm liền quay đầu lại nhìn.

Thấy bị phát hiện, Quy Hải Tương Du nói nhỏ nhẹ: “Gia gia.”
Nàng đến gần hơn hỏi chuyện: “Gia gia, ở đây có gì thu hút người sao ạ?”
Quy Hải Bạch Ngâm nhìn tôn nữ rồi gật đầu, song lại quay về hướng ban đầu giải thích: “Lần này lão già ta coi như được mở mang tầm mắt, Việt nhi còn nhỏ thế nhưng kiếm pháp không tầm thường chút nào.”
Nghe tới đây, Quy Hải Tương Du ngờ ngợ, nàng tiến lại gần nhìn thật kĩ thì phát hiện Quy Hải Quán Việt đang luyện kiếm.

Hơn nữa không giống như mới tập, từng đường kiếm chắc chắn, những cú lộn nhào khó kia không phù hợp với đứa trẻ chưa đầy tám tuổi.

Chắc hẳn đã luyện từ lâu mà thậm chí còn đặc biệt hơn người.
“Trước đây ta chỉ nghe nói Việt nhi ốm yếu, thể chất không tốt, mệnh mỏng nên mới nghe theo La di đưa nó đến chùa nương nhờ các đại sư chăm sóc.

Nhưng hiện tại, thể trạng không chỉ tốt mà thân thủ cũng không tệ.”
Quy Hải Tươmg Du bất quá chỉ cười nhạt.

Bốn tuổi bị chính ông nội mình tiễn lên chùa, lại lạnh nhạt từng ấy năm chỉ vì nghe lời một thiếp thất.

Nàng chỉ thấy thực nực cười.

Có điều vẫn may là đến quốc tự của Nam Chiếu nên móng tay của La lão thái không vươn tới đó được.

Bằng không nào còn có mạng mà trở về? Hơn nữa, thái độ của Chương lão vương dường như có gì đó rất kì lạ, từ lúc nàng tới nơi này ông ấy như biến thành người khác vậy, không hề giống với hình tượng lạnh lùng như trước đó với nguyên chủ.
“Gia gia, sao người không trực tiếp nói chuyện với Việt nhi?”
Quy Hải Bạch Ngâm nghe câu hỏi của tôn nữ bỗng chốc khựng lại, một lúc lâu mới khẽ thở dài: “Những việc mà lão già này làm, chỉ sợ khi tiếp xúc đứa nhỏ này sẽ thấy bất an.”
Không hiểu sao, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc chua xót.

Thực không biết, ở kiếp trước, lão gia tử của nàng có từng một lần nghĩ như vậy không nhỉ? Nếu nói lão gia gia kiếp này của nàng trước vô tình nhưng sau vẫn còn chút lương tâm.

Còn của kiếp trước…!nàng thực không dám mơ tưởng.
“Gia gia, Du nhi đi nói chuyện với đệ đệ.

Gia gia có nhã hứng thì nán lại một chút.” Ngữ vị ẩn ý muốn lão vương gia ở lại nghe ra tâm tình của của đứa nhỏ.

Nàng vừa nói, lão vương gia cũng chỉ gật đầu, còn nàng thì liền đi ra.
Quy Hải Quán Việt nhìn thấy nàng thì nhanh chóng ngừng lại.


Hắn đã luyện kiếm rất lâu, đến mức khi dừng lại đã th ở dốc, mồ hôi nhễ nhại ướt hết những lọn tóc.
Quy Hải Tương Du lấy thả hổ con xuống, nàng lấy trong tay áo một chiếc khăn tay, tiến lại lau khuôn mặt ướt đẫm của tam đệ nàng.

Nhìn lại mới thấy, khí sắc của Quy Hải Quán Việt so với hôm qua dường như tốt hơn rất nhiều.
“Việt ca nhi, đệ đang luyện kiếm sao? Luyện được bao lâu rồi?”
Quy Hải Quán Việt nhìn lên gương mặt xinh đẹp của tỷ tỷ, cùng với giọng nói ngọt ngào kia, hắn quay mặt không dám nhìn thẳng, miệng nói nhỏ: “Ừm, đã luyện được ba năm rồi.”
“Ba năm?”
Quy Hải Tương Du cố tình nói lớn một chút khiến lão gia tử đang ở sau hòn non bộ nghe thấy cũng hơi kinh ngạc.
Ba năm, có nghĩa là khi chưa đầy năm tuổi đã luyện rồi.

Chừng ấy năm, chả trách kiếm thuật lại tốt tới vậy.
“Là đệ tự luyện hay là…”
“Là sư phụ trong chùa dạy.

Lúc được đưa tới đó, đại sư Lộ Văn đã chăm sóc đệ, sức khỏe cũng tốt dần lên vậy nên đệ mới cầu xin đại sư luyện võ.”
Quy Hải Tương Du tỏ ra hiểu nhưng lại không hiểu: “Vậy sao đệ không đọc sách? Đọc sách cũng rất có ích nha.”
Nghe thế, Quy Hải Quán Việt liền phản bác ngay: “Sách tốt nhưng đệ thích võ hơn.

Học võ rồi sẽ không bị ai bắt nạt, còn có thể bảo vệ đệ đệ, bảo vệ tỷ tỷ và mẫu phi.

Bọn họ đều nói nhà chúng ta đều là phế vật, đệ luyện võ để bọn chúng thấy nhà chúng ta rất tốt.

Hơn nữa, luyện võ sẽ được như cha, có thể lên trường lập công danh, có công danh sẽ không có ai bắt nạt chúng ta mà bọn họ sẽ phải cúi đầu.”
Lời vừa hết, Quy Hải Tương Du cũng phải đồng tình.

Đứa nhỏ này lời lẽ cứng ngắc, chính xác vô cùng.

Hơn nữa, chẳng phải lòng người đều như thế sao? Kẻ yếu quỳ trước kẻ mạnh, đứa trẻ này hiểu chuyện như thế, bị uốn nắn trước thế sự.

Tham vọng vươn lên nhưng không phải d*c vọng cá nhân mà là tự vệ đồng thời cũng là bảo vệ.

Không biết, sau khi lão gia tử nghe xong liền có suy nghĩ gì?
“Ừm, đệ làm rất tốt.” Quy Hải Tương Du vươn tay xoa đầu đệ đệ mà khen ngợi.
Đứa trẻ ấy dù có hiểu chuyện thế nào nhưng với lần đầu được khen thế này không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Hắn quay đi ho nhẹ: “Tỷ tỷ, đệ không phải con nít.”
Quy Hải Tương Du bật cười trêu chọc: “Phải không, đệ còn chưa đầy tám tuổi nha.”
“Không cho tỷ cười!!”
“Được được, không cười nữa.

Tỷ hỏi đệ, Kỳ ca nhi có tốt không?”
Quy Hải Quán Việt hơi cụp mắt xuống: “Đệ ấy phục hồi chậm hơn đệ, phải mất hơn một năm mới bình phục trạng thái bình thường.

Suốt khoảng thời gian đó đều phải uống thuốc đắng ngắt, châm từng đợt ngân châm.

Khi đệ ấy hồi phục, các sư phụ chỉ dạy đệ ấy võ phòng thân, thời gian còn lại đệ ấy chỉ học chữ đọc sách.”
“Đọc sách sao?”
“Ừm, Tàng Kinh Các của Cát Tang Tự chứa rất nhiều sách, ngoài kinh phật thì còn rất nhiều thứ sách về mọi loại lĩnh vực.

Tứ đệ tiếp thu rất tốt, sách trong Tàng Kinh Các đệ ấy đã đọc được hơn một nửa rồi.

Lịch sử, văn thơ, thương giao, toán học,…!đệ ấy đều nắm được hết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận