Xe chạy giữa tiếng khóc nghẹn ngào của chị hai và dòng suy nghĩ rối bời của Khương Tố Oánh. Không có điểm đến rõ ràng, chiếc xe cứ lượn lờ qua các con phố. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần trở nên quen thuộc. Khương Tố Oánh ngẩng đầu nhìn biển chỉ đường, bất giác nhận ra: “Khoan đã, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tiểu Thường đáp: “Về nhà ạ.”
Đã cứu được nhị tiểu thư, lẽ đương nhiên là phải quay về nhà.
“Không được, mau dừng lại!”
Tiểu Thường không hiểu ra sao, vội đạp phanh khiến những người đi đường bên cạnh giật mình hét lên.
“Không thể về nhà.” Khương Tố Oánh nóng nảy.
Nếu giờ chị hai theo cô trở về nhà bọn họ Khương, chắc chắn sẽ lại bị đưa về biệt thự của nhà bọn họ Liêu. Như vậy chẳng khác nào tự đưa mình vào miệng hổ, vừa dữ nhiều lành ít vừa uổng công hay sao?
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Lý lẽ thì chính là lý lẽ như thế, chỉ là một xe toàn người, cô nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cả đời chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, tất cả đều bối rối.
Cuối cùng, vẫn là Khương Tố Oánh lấy ra một xấp tiền mỏng trên người, đếm kỹ hai lần rồi quyết định: “Tạm thời tìm một khách sạn ở lại đã.”
Về nhà tạm thời không thể về được, phải tìm một chỗ để tránh đầu sóng ngọn gió trước.
***
Khách sạn Quốc Bình nằm trên đường Cambridge, mới được sửa chữa cách đây một năm, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi sơn. Tiêu chuẩn không phải đặc biệt cao, nhưng sạch sẽ và trang nhã.
Khương Tố Oánh đặt một phòng đơn — cô không nghĩ rằng mình sẽ phải lang thang trên phố, nên trước khi ra ngoài không mang theo nhiều tiền, vì vậy tình hình tài chính không được dư dả lắm.
Ba người tránh trong phòng khách, gọi vài món đơn giản, ăn qua loa.
“Đem dây chuyền đi cầm, có thể kiếm thêm chút tiền.” Chị hai mở hộp trang sức, cẩn thận lấy ra một chiếc dây chuyền ngọc bích.
Tiểu Thường tự nhận mình đã trở thành con châu chấu có chung sợi dây buộc với hai cô chủ, cùng chia sẻ vận xui, vì thế liền xung phong nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm hiệu cầm đồ.
Trong phòng chỉ còn lại hai chị em. Khương Tố Oánh ngồi xuống bên giường chị hai, trầm ngâm tính toán rồi nói: “Liêu Ngũ không phải do chúng ta làm bị thương, không thể đổ lỗi lên đầu chúng ta được. Không bị kiện cáo, chúng ta rời thành phố sẽ không bị giữ lại.”
“Ý em là?”
“Cô chúng ta ở Thừa Đức còn có mảnh đất, ba năm trước em từng đến đó rồi, người thuê đất rất đáng tin. Ngày mai bảo Tiểu Thường đưa chị đi, em ở lại đây, nếu có tin gì sẽ gửi điện báo báo cho chị biết.”
Chị hai từ trước đến nay luôn không có nhiều ý kiến, nghe em gái sắp xếp, chỉ lau đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, gật gật đầu.
Khương Tố Oánh lại nói: “Gửi thư bảo Lâm Cận Sinh đi cùng chị, có người làm bạn, em cũng yên tâm hơn.”
“Đừng nói với anh ấy.” Chị hai ngập ngừng, giọng nghẹn lại, “Thân thể chị đã dơ bẩn, không còn xứng với anh ấy nữa.”
Phòng khách sạn này tuy hiện đại, có điện nhưng điện áp không ổn định, khiến bóng đèn nhấp nháy liên tục.
Ánh sáng chập chờn làm Khương Tố Oánh hoa mắt khó chịu, cô nằm gục xuống giường: “Chó điên cắn người, là lỗi của người, hay là lỗi của chó?”
Chị hai sửng sốt: “Tất nhiên là lỗi của con chó.”
“Vậy thì không phải được rồi sao.” Khương Tố Oánh chôn mặt vào gối, giọng ồm ồm, “Liêu Ngũ cắn chị, đáng c.h.é.m là hắn, có liên quan gì đến chị?”
“Nhưng dù sao chị cũng bị ô uế…”
“Ô uế thì sao chứ, tắm rửa một cái không phải sạch sẽ rồi sao.”
Khương Tố Oánh được giáo dục theo cách khác biệt, rất không theo lệ thường. Logic của cô trước sau đầy đủ hợp lý, khiến người khác khó lòng phản bác. Nói xong, cô che miệng ngáp dài — suy nghĩ quá nhiều khiến đầu óc đau nhói, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.
Chị hai ngồi bên giường, lặng lẽ suy tư hồi lâu. Lại nhìn sang trên giường, thấy Khương Tố Oánh ngủ say sưa, không lo không nghĩ. Hơi thở đều đặn, nhìn vào khiến lòng người cảm thấy yên bình.
Chị hai trèo lên giường, nằm gần bên em gái, giống như những ngày xưa ở trong chùa, hai người ôm chặt lấy nhau.
Cảm giác an ủi bất ngờ ùa về, nước mắt cũng ngừng rơi.
Sáng hôm sau, Lâm Cận Sinh nhận được tin nhắn từ Tiểu Thường. Anh ta lập tức mang hành lý, lén lút đến khách sạn. Một người đàn ông nhã nhặn, nhưng vì những ngày qua không ăn không uống, gương mặt anh ta hốc hác, trông như người mắc bệnh lao.
Khi gặp được chị hai, anh nhìn em em nhìn anh, ánh mắt giao nhau, chất chứa bao cảm xúc, kích động nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Khương Tố Oánh cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, liền quyết định để đôi uyên ương số khổ kia có không gian riêng, vì thế cô đưa cho Tiểu Thường một nửa số tiền còn lại, bảo anh ta mua thêm dầu và đưa chị hai đến Thừa Đức.