Tần Tiêu nghe xong thì tức giận không thôi, rốt cuộc kềm nén không được quát lên:
– Quả thực là hỗn láo mà! Không ngờ dám bảo toàn bộ thương nhân trong huyện phải tặng quà, không ngờ Triệu huyện lệnh lại xem dân chúng là thịt cá mà.
Đám người lập tức an tĩnh lại, mọi người ngay ngắn nhìn qua công tử đang giận dữ này, trong nội tâm kinh ngạc không thôi.
Tần Tiêu bước lên phía trước, hắn đẩy dòng người đang xếp hàng đi vào cửa, nghiêm nghị bước vào Triệu phủ.
Đập vào mắt là một cái bàn án, bên cạnh chất đống quà tặng như núi, một tiên sinh đang múa bút viết nhanh, hình như là đăng ký lễ vật được tặng.
Tần Tiêu long hành hổ bộ đi tới trước bàn, một chưởng vỗ mạnh lên bàn, quát:
– Triệu huyện lệnh đi ra gặp ta!
Tên tiên sinh văn thư này hoảng sợ, mực trên bút lông vẫy ra bàn lưu lại một vũng nước đọng. Lập tức tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào Tần Tiêu tức giận quát:
– Tiểu tặc nơi nào lại dám tới phủ thái gia giương oai, chán sống rồi đúng không?
Phạm Thức Đức nghe xong lời này lập tức thẹn quá hoá giận, đột nhiên tiến lên hai bước vung tay tát cho hai tên tên tiên sinh này hai cái, giận dữ nói:
– Nô tài lớn mật, lại dám nhục mạ Khâm Sai! Cái đầu chó trên cổ của ngươi đặt trên cổ nặng quá rồi đúng không!
Tên tiên sinh này bị tát hai cái nhất thời có chút mông lung, nháy mắt nhìn qua Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức, trong nội tâm cả kinh nói: thân thế của đại gia chính là gia sư của huyện thái gia, trong huyện Vũ Xương này cũng là một nhân vật, trừ huyện thái gia thì không có ai dám lớn tiếng với ta, hai người này công nhiên đánh ta, chẳng lẽ thật sự là Khâm Sai?
Nghĩ đến đây toàn thân của tên tiên sinh này run lên, trong miệng cũng không dám nói lung tung, vội vàng hấp tấp chạy ra hậu đường. Dòng người xếp hàng từ yên lặng lên tiếng nghị luận:
– Thật sự là Khâm Sai sao?
– Nói chừng qua một đoạn thời gian trước ta nghe nói triều đình mới phong Khâm Sai đi tuần tra Giang Nam đạo, người đó rất trẻ tuổi, hơn nữa là thiên hạ Võ Trạng Nguyên…
Trong nội tâm Tần Tiêu vô cùng buồn bực, xoay người lại vẻ mặt sương lạnh nhìn qua dân chúng, nói ra:
– Mọi người nghe đây, Triệu huyện lệnh ra lệnh cho các ngươi phải tặng quà, đây là chuyện vi phạm pháp luật rồi. Ta phụng mệnh của thiên tử đi tuần tra Giang Nam đạo, Khâm Sai Tần Tiêu, lần này ta điều tra Triệu huyện lệnh. Hôm nay các ngươi không được rời đi, lưu lại làm chứng xác nhận!
Mọi người nghe xong quá sợ hãi, lập tức như tạc nồi, có người âm thầm thối lui, muốn chuồn mất.
Đúng lúc này cửa ra vào Triệu phủ có tiếng thét lên như lôi đình.
– Đều đứng lại cho ta, quay trở lại trong sân!
– Ta chính là Thiên Tử Vệ Suất Thiên Ngưu Vệ, phụng mệnh đi bảo vệ Khâm Sai tuần tra Giang Nam đạo. Ai dám chạy trốn thì nghiêm trị!
Sau đó một đám người hoảng sợ đi vào trong sân nhỏ, ở phía sau có một hán tử mặt đen đi tới, chính là Lý Tự Nghiệp! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyencc.top chấm c.o.m
Lý Tự Nghiệp bước nhanh tới trước mặt của Tần Tiêu, chắp tay vái chào, cúi đầu nói:
– Bẩm Khâm Sai đại nhân, người tặng lễ toàn bộ tập trung ở nơi này, thỉnh Khâm Sai đại nhân định đoạt.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm buồn cười, Lý Tự Nghiệp này không phải đang ở trong khách sạn sao, lúc nào đã chạy tới Triệu phủ rồi? Lại đi tham gia chuyện náo nhiệt này, đánh bậy đánh bạ tới nơi đây, ngược lại cũng tiện hỗ trợ cho hắn.
Tần Tiêu nghiêm sắc mặt, nhìn đám dân chúng nói:
– Bọn ngươi tặng lễ xuất phát từ tự nguyện hay bị ép buộc bổn quan sẽ tự kiểm tra hư thực và có cách xử trí. Người hôm nay đi nơi đây phải ký tên xác nhận, các ngươi phải chứng thực quà tặng ở nơi này, ngày sau chắc chắn trả lại cho mọi người. Mọi người không cần kinh hoảng.
Đám người lúc này hoàn toàn yên tĩnh lại, đều ngay ngắn đi qua nhìn Tần Tiêu, riêng phần mình đều có vẻ mặt hiếu kỳ.
Tần Tiêu nhìn thấy ánh mắt và biểu lộ của đám người này, trong nội tâm thầm suy nghĩ:
– Những người này thấy ta trẻ tuổi hay là hoài nghi đây? Từ trước mọi người đều ưa thích trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ đang nghĩ gì, ta cũng là người ba mươi tuổi rồi đấy.
Đúng lúc này ở hậu đường có một người mặc quan bào chạy tới, đầu đội mũ cánh chuồn chừng bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt kinh hoảng chạy đến trước mặt Tần Tiêu, ầm ầm quỳ xuống run giọng nói:
– Huyện Vũ Xương tội quan Triệu Thế Tài khấu kiến Khâm Sai đại nhân! Không thể nghênh đón từ xa, vạn mong Khâm Sai đại nhân thứ tội! Thứ tội!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
– Tốt cho Triệu huyện lệnh, chính mình gả con gái lại bảo thương nhân toàn thành tặng quà, xếp hàng còn dài như vậy nữa, còn đem luật pháp Đại Chu vương triều để vào mắt sao?
Toàn thân Triệu Thế Tài run lên, nằm rạp trên mặt đất cúi đầu không dám ngẩng lên, rung giọng nói:
– Hạ quan không dám… Đều là hàng xóm tới tặng quà, hạ quan không cách nào chối từ, lúc này mới, lúc này mới…
Tần Tiêu quát lên một tiếng chói tai, cả giận nói:
– Triệu Thế Tài lớn mật, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn dám hoa ngôn xảo ngữ ở trước mặt bổn quan nói bậy bạ, tội tăng thêm một bậc.
Một tiếng này đã dọa cho đám người tặng quà phía sau hỏng bét, nhao nhao mềm nhũn đầu gối, quỳ rạp xuống đất kinh hoảng không thôi. Triệu Thế Tài sợ toàn thân phát run, mặt mũi tái nhợt không còn chút máu, nói:
– Hạ quan biết sai, hạ quan đáng chết! Hạ quan sẽ cho người trả lại toàn bộ quà tặng, kính xin Khâm Sai đại nhân thứ tội, cho hạ quan một cơ hội!
Lúc này Phạm Thức Đức tiến đến bên tai Tần Tiêu, nói khẽ:
– Cưỡng ép nhận quà tuy đáng giận, nhưng cũng không phải là tội lớn đại ác, nhiều nhất là giáng chức xử lý. Theo như luật pháp Đại Chu thì thu lấy vàng bạc mới xem là tham ô hối lộ. Hơn nữa trước mắt không phải lúc xử trí.
Tần Tiêu có chút gật gật đầu, nhìn Triệu Thế Tài nói ra:
– Ngươi đã nhận tội thì chuyện này bổn quan trước ghi nhớ lại. Ta tới đây vốn có chuyện hỏi ngươi.
Hắn xoay người nói với đám người tặng quà:
– Tất cả mọi người, Triệu huyện lệnh xem như đã nhận tội, tất cả mọi người trở về đi, đem toàn bộ tặng phẩm về được rồi.
Mọi người như được đại xá, nhao nhao đứng dậy rời đi, trong miệng đều nói:
– Tạ Khâm Sai đại nhân
Triệu Thế Tài đứng dậy, toàn thân của hắn mềm như con chi chi, không dám ngẩng đầu lên.
Tần Tiêu nhìn qua bộ dáng của hắn thì trong nội tâm nhịn không được cười lạnh: quan, đây chính là quan gì chứ, một kẻ bất lực! Nếu không phải vừa tới thấy huyện Vũ Xương này được thái bình, một huyện lệnh lục phẩm như ngươi sẽ là gia hỏa bị ta khai đao đầu tiên tới Giang Nam này.
Tần Tiêu chậm rãi nhìn qua Triệu Thế Tài nói ra:
– Triệu huyện lệnh, ta hỏi ngươi. Bổn quan nghe nói trong huyện Vũ Xương này muốn báo án trước phải giao tiền, còn có vài hạng phí tổn khác nữa, nếu không thì không thụ lý, ngươi và đám nha dịch đều ăn tiền bòn rút của dân, có chuyện này không?
Triệu Thế Tài quá sợ hãi, cuống quít quỳ rạp xuống đất:
– Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội!
– Ngươi đứng lên cho ta!