Tần Tiêu suy nghĩ lời của hai nha hoàn, trong nội tâm âm thầm suy tư: đính hôn từ nhỏ, cảm tình rất tốt, chuyện này càng không có lý do…
Trong nội tâm nghi hoặc, Tần Tiêu mang theo Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đi về phía Triệu phủ.
Đi vào Triệu phủ phát hiện gác đêm ở linh đường không có quá nhiều người, trừ một lão gia đinh canh đèn thì cũng chỉ có một người trẻ tuổi đang ngồi gác trước quan tài, đang đốt từng tờ tiền giấy. Tần Tiêu nghĩ thầm đại khái là tục chế điển qua a, hình như con gái chết thì người túc trực bên linh cữu không có nhiều người.
Tần Tiêu gọi người trẻ tiểu kia tới gần, chính là Cổ Tô Toàn. Cổ Tô Toàn ước chừng hai mươi tuổi, mặt trắng không cần nói, môi hồng răng trắng lộ ra một chút thư sinh.
Tần Tiêu nhìn hắn nói:
– Ngươi cùng Triệu tiểu thư ngày bình thường có cảm tình thế nào?
Cổ Tô Toàn nhìn thương tâm không chịu nổi, thần sắc cũng có chút chết lặng, chỉ lẩm bẩm nói:
– Cuộc đời này không nàng ta sống còn ý nghĩa gì.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ nói: hiện tại từ bề ngoài mà nhìn thì hắn là nam tử si tình. Nhìn hắn nói ra:
– Hai ngày này các ngươi có gặp mặt nhau không? Triệu tiểu thư, biểu hiện có gì quái dị hay không?
Cổ Tô Toàn mờ mịt lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào nói ra:
– Từ phong tục bản địa thì trước kết hôn vài ngày tân lang tân nương không được gặp nhau. Cổ gia chúng tiểu dân trước giờ gia quy rất nghiêm, phụ thân không cho tiểu dân đi gặp Triệu tiểu thư. Không nghĩ tới lần nữa tương kiến lại là sinh ly tử biệt!
Dứt lời đã khóc không thành tiếng.
Mờ mịt không nói Tần Tiêu cũng có chút buồn bực trầm tư, đột nhiên trong linh đường có tiếng hét sợ hãi.
– Ah! Quỷ ah!
Mọi người kinh hãi cuống quít chạy tới linh đường, phát hiện nha hoàn Tiểu Lệ đang thất kinh nấp ở góc tường, đầu tựa vào cánh tay hô to.
– Cứu mạng ah, có quỷ ah!
Lý Tự Nghiệp “Ồ” một tiếng rút trường đao ra, nghiêm nghị quát:
– Quỷ ở nơi nào, đi ra đây cho đại gia chém một trăm đao!
Dứt lời mắt hắn long lên, nhìn qua trái phải, nhưng mà không phát hiện ra cái gì cả.
Người trong Triệu phủ cũng đi ra, vội vã đuổi tới linh đường.
Tần Tiêu ngồi xuống, nói khẽ:
– Đừng sợ, không có việc gì, ngươi nhanh đứng dậy.
Mọi người nhao nhao đi vào trong, đem tiểu cô nương này vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Tiểu Lệ sợ hãi lộ đầu ra, con mắt hoảng sợ mở to, nhìn thấy chung quanh có nhiều người mới không còn hô to nữa.
Tần Tiêu đem Tiểu Lệ đưa tới hậu đường, bảo Lý Tự Nghiệp ngăn cản đám đông ở bên ngòai, nhìn Tiểu Lệ hỏi:
– Nói cho bổn quan nghe ngươi vừa mới thấy cái gì?
Lời nói ra lời này Tiểu Lệ lập tức cả kinh nhảy dựng lên, hoảng sợ phát ra âm thanh run rẩy:
– Vâng… Là tiểu thư! Ta nhìn thấy tiểu thư, tiểu thư nàng quay về.
Tần Tiêu nhướng mày:
– Ngươi nhìn rõ ràng? Đúng là tiểu thư ngươi?
Tiểu Lệ vội vội vàng vàng nhưng gật đầu khẳng định:
– Nô tỳ nhất định là tiểu thư. Nô tài từ nhỏ phục thị tiểu thư, cho nên liếc nhìn ra được. Hồn phách của tiểu thư bay qua bay lại trong linh đường, còn…
– Còn cái gì?
– Còn chuẩn bị gom góp tiến giấy, nói chuyện với ta!
Nói đến đây Tiểu Lệ đã kinh hãi không thôi, toàn thân run rẩy không nói ra lời.
Tần Tiêu hít sâu một hơi: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
– Ngươi chớ khẩn trương, từ từ nói. Tiểu thư nhà ngươi sau đó nói cái gì?
– Không có.
Tiểu Lệ lắc đầu, trên mặt đã trắng bệch, nói ra:
– Ta vừa thấy nàng thì la hoảng lên, về sau đại nhân ngài tới thì tiểu thư, tiểu thư… Đã không thấy!
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: giả thần giả quỷ, hù ai đó! Trên đời này nếu có quỷ còn cần những bộ đội đặc chủng như ta sao? Có nhiệm vụ gì trực tiếp ném quỷ ra thì giải quyết được sao? Xem ra lại có ẩn tình. Hơn nữa hắn nhớ rõ thời điểm đầu thời Đường trong cung đình cũng từng thịnh hành chuyện ma quái, Tần Thúc Bảo cùng Uất Trì Cung cũng từng thay Đường Thái Tông Lý Thế Dân thủ vệ trấn tà, về sau được dân chúng tôn thành môn thần. Lúc ấy hai vị đại tướng công thần này được tôn xưng: ” thiên hạ quỷ quái, không phải sống trong nhân tâm, nghe nhầm đồn bậy. Thời lập quốc giết người vô số há sợ quỷ hồn tới thăm! “
Lại nhìn tiểu cô nương này, tuy cố gắng giả vờ giả vịt nhưng hoảng sợ diễn qua thật, nói là bị quỷ thần dọa chẳng bằng sợ quan ép hỏi, biểu hiện kinh hoảng cho hắn nhìn.
Trong nội tâm Tần Tiêuâm thầm cười lạnh, nói với nàng:
– Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện đêm nay không được nói ra.
Tiểu Lệ ứng một tiếng, nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
Tần Tiêu đi qua lại vài bước, trong nội tâm thầm suy nghĩ: chuyện này rất trùng hợp, vừa vặn chúng ta mang Cổ công tử ra khỏi linh đường, Tiểu Lệ liền từ trong linh đường hét lên quỷ hồn của Triệu tiểu thư trở về, nắm chắc thời gian không sai, rất rõ ràng tiểu nha hoàn muốn chứng minh một chuyện là Triệu tiểu thư đúng là trở về. Đúng rồi, còn có tên gia đinh canh đèn nữa đâu?
Trong nội tâm sáng ngời, Tần Tiêu lập tức kêu tên gia đinh kia vào.
Gia đinh tên là Triệu Lão Tam, khô khốc gầy teo, ước chừng sáu mươi tuổi. Thấy Tần Tiêu liền run rẩy quỳ xuống, ngoại hình nhìn lại là nhân vật thành thật.
Tần Tiêu gọi hắn đứng lên, cho hắn ngồi xuống một cái ghế dựa, nhìn hắn nói ra:
– Vừa rồi xảy ra chuyện qua ma quỷ trong linh đường, lão nhân gia đi nơi nào?
Toàn thân Triệu Lão Tam kích linh, đáp:
– Hồi bẩm Khâm Sai đại nhân, lão hán vừa rồi quá mót nên đi nhà xí, lúc gần đi ra thì đúng lúc gặp phải Tiểu Lệ cô nương đi vào, liền thỉnh nàng trông nom cho ta một lúc. Không nghĩ tới tiểu lại trở về lúc này!
Tần Tiêu nói:
– Ngươi ở Triệu gia bao lâu rồi?
Triệu Lão Tam:
– Hồi bẩm đại nhân, lão hán từ nhỏ đã ở lại Triệu gia, lão gia nhà ta đều là ta trông nom mà lớn lên, nghĩ tới cũng hơn bốn mươi năm rồi.
Tần Tiêu nói:
– Nói như vậy chuyện của Triệu gia ngươi cũng biết được rất nhiều? Vậy ta hỏi ngươi, Triệu gia cùng Cổ gia từ nhỏ ưng thuận chuyện hôn ước ngươi chắc đã biết, vậy Triệu tiểu thư cùng Cổ công tử cảm tình như thế nào?
Triệu Lão Tam:
– Hồi bẩm đại nhân, khi bậc cha chú của lão gia vẫn còn sống, Triệu gia cùng Cổ gia đã là thế giao, quan hệ tốt lắm. Lão gia nhà ta là Triệu Huyện lệnh cùng Cổ gia lão gia Cổ Như Hải từ nhỏ là huynh đệ tốt chơi đùa lớn lên, kết nghĩa kim lan với nhau. Mà Triệu tiểu thư cùng Cổ công tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, ai thấy cũng khen bọn họ là vợ chồng son.
Tần Tiêu thầm nghĩ: xem ra muôn miệng một lời, xem ra Cổ công tử cùng Triệu tiểu thư thật sự cảm tình rất tốt.
Triệu Lão Tam đi ra, Tần Tiêu cố gắng sửa sang đầu mối: thôn Cổ Tang mất xác nữ tử, Triệu tiểu thư tự dưng nhảy sông tự vẫn, đêm nay linh đường xảy ra chuyện ma quái. Chuyện kỳ quặc lại xảy ra liên tiếp, điểm đáng ngờ trong đó có quá nhiều, ba chuyện này đều có liên hệ với nhau, làm cho người ta suy nghĩ không thấu.