Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 34: Cẩn thận thăm dò


Tần Tiêu gọi hắn ngồi xuống, nói ra:

– Triệu Huyện lệnh, chuyện lệnh ái mượn xác hoàn hồn ngươi đối đãi thế nào.

Thần sắc Triệu Thế Tài hơi phức tạo, thở dài một hơi:

– Nói tới việc này hạ quan cũng không tin. Nhưng mà Mạc Vân Nhi này nàng… nàng ở trong nhà hạ quan như là người đã quen thuộc từ lâu, người đối diện là ai cũng biết rõ, không thể không làm cho người ta lấy làm kỳ! Ngay cả mẫu thân của nàng nhất thời khó phân biệt ra được. Chuyện này người ta trăm mối không có lời giải, hạ quan hiện tại đã không hiểu chuyện gì, không biết nên xử lý như thế nào.

Tần Tiêu nói:

– Chuyện này tạm thời không đề cập tới. Ta hỏi lại ngươi, ngày đó thi thể Triệu tiểu thư được đưa về ngươi có phát hiện gì dị thường hay không?

Triệu Thế Tài suy tư một phen, nói:

– Thật sự là không có dị thường, rơi xuống nước mà chết thì thân thể sưng vù, bộ mặt và thân thể bị đá dưới đáy sông tàn phá, ngay cả mặt mũi cũng có chút khó phân biệt.

Tần Tiêu cả kinh:

– Diện mục khó phân biệt? Vậy thì ngươi làm sao xác định thi thể đó là con gái của ngươi?

Triệu Thế Tài nói:

– Hồi bẩm đại nhân, lúc ấy… Hạ quan và người nhà thương tâm gần chết, chỉ phân biệt quần áo và trang sức của con gái mà thôi. Hơn nữa thân hình giống như vậy, cũng không phát hiện có gì quái dị.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng có sơ hở một chỗ! Cái thi thể này chính là vấn đề.

Đúng lúc này ngư dân phát hiện thi thể đi vào. Tần Tiêu thấy hắn là người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thân thể có chút cao lớn rắn chắc, tên là Đỗ Viễn Sơn, tuy ăn mặc đơn bạc và thần sắc khắc khổ, nhưng ẩn ẩn có khí tức nho nhã.

Tần Tiêu hỏi:

– Đỗ Viễn Sơn, ngươi nói cho bổn quan nghe một chút, ngươi làm sao trục vớt thi thể của Triệu tiểu thư, làm sao ngươi kết luận đây là Triệu gia tiểu thư.

Đỗ Viễn Sơn nói:

– Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân mỗi sáng sớm mang thuyền ra đánh cá, hừng đông mang ra phiên chợ buôn bán để sống tạm. Sáng sớm ngày ấy tiểu nhân theo thường lệ tung lưới đánh cá, lại kéo lên một cỗ thi thể. Tiểu nhân quá sợ hãi, vội vàng chạy tới huyện nha báo quan, không ngờ trời còn sớm nên nha môn không mở cửa, đúng lúc nghe người ta nói đến Triệu gia tiểu thư ngâm nước mà chết, thi thể còn không tìm được, vì vậy tiểu nhân kết luận thi thể là của Triệu tiểu thư, cho nên chạy nhanh báo cáo cho người nhà của Triệu đại nhân.

Tần Tiêu nói:

– Nói như vậy ngươi cũng không nhận ra Triệu tiểu thư khi còn sống. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đỗ Viễn Sơn lắc đầu:

– Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân xuất thân là ngư dân cùng khổ, làm sao mà nhận ra thiên kim của Triệu đại nhân được.

Tần Tiêu gật gật đầu, nói ra:

– Tốt, ngươi đi đi. Có việc bổn quan sẽ truyền ngươi.

Đỗ Viễn Sơn đi rồi Tần Tiêu lại nhìn Triệu Thế Tài nói:

– Triệu Huyện lệnh, ngươi có quen biết tên ngư dân này từ trước không?

Triệu Thế Tài suy tư một phen, lắc lắc đầu nói:

– Không có gì ấn tượng. Nhưng mà từ lúc một tháng trước đầu bếp trong nhà hạ quan làm món cá liên tục, nguyên nhân là mỗi ngày chỉ ăn món cá, hạ quan có chút chán nên về sau nói với đầu bếp, nhưng mà được nghe cá này là do con gái dặn mua nên mỗi ngày đều có người đưa tới. Hạ quan truy vấn thì nói có quen một người đánh cá đáng thương nên mua cá này về. Từ khi hạ quan nói xong thì cá không đưa tới nữa, trong nhà cũng không còn ăn cá. Không biết có phải là Đỗ Viễn Sơn này hay không nữa.

Trong nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, xem ra việc này có chút khả nghi! Vì vậy nói:

– Triệu Huyện lệnh, sau khi ngươi về nhà lén tìm đầu bếp hỏi một chút là người đưa cá kia có phải là Đỗ Viễn Sơn nhìn thấy lúc nãy hay không, nếu có tin tức thì sớm báo lại cho ta.

Triệu Thế Tài chắp tay trở ra, Tần Tiêu nói:

– Lý huynh, đêm nay ngươi mang theo hai nha sai đi tới phần mộ của Triệu tiểu thư mai phục. Một khi có người đến đào mộ phải bắt lại.

Lý Tự Nghiệp đáp:

– Vâng, đại nhân.

Hắn lại sững sờ hỏi:

– Sao đại nhân biết có người trộm thi?

Tần Tiêu cau mày:

– Kỳ thật ta cũng không dám xác định, chỉ là hoài nghi, hơn nữa ẩn ẩn có cảm giác, phần mộ Triệu tiểu thư này sẽ không được yên tĩnh.

– Tốt, ta sẽ đi!

Tần Tiêu lại nói:

– Phạm tiên sinh, ngươi lại đi tới Phiêu Hương Lâu đem một tên quy nô nơi đó gọi tới đây. Nhớ kỹ tốt nhất không nên kinh động người khác.

– Hạ quan tuân lệnh.

Không bao lâu sau Phạm Thức Đức mang theo một người chừng hai mươi tuổi đi tới, chính là một gã quy nô của Phiêu Hương Lâu, tên là Trương Ngưu Tử. Trương Ngưu Tử thấy Tần Tiêu thì quỳ xuống đất, hắn đầy sợ hãi.

Tần Tiêu hắng giọng, hơi uy nghiêm nói:

– Trương Ngưu Tử, bổn quan hỏi ngươi thì ngươi phải trả lời thành thật, nếu có lừa gạt thì bổn quan sẽ trị tội nghiêm khắc!

Trương Ngưu Tử sợ toàn thân phát run, nói:

– Dạ dạ, tiểu nhân nhất định trả lời thành thật, tuyệt đối không dám lừa gạt Khâm Sai đại nhân!

Tần Tiêu nói:

– Ta lại hỏi ngươi, Mạc Vân Nhi kia vì sao đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trước đó có cử động gì khác thường không?

Trương Ngưu Tử nói:

– Hồi bẩm đại nhân, Mạc Vân Nhi là hồng bài cô nương của Phiêu Hương Lâu chúng tôi, nàng cũng có chút danh khí, khách của nàng mỗi người cậu ấm đại thương lui tới không dứt. Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì không thấy có hành động đặc thù gì, chỉ thấy nàng nghỉ ngơi trong phòng thì về sau thị nữ lên lầu gọi nàng ăn cơm chiều, mới phát hiện đột nhiên nàng chết bất đắc kỳ tử!

Tần Tiêu nghi nói:

– Lúc ấy các ngươi làm gì mà phán định nàng đã chết!

Trương Ngưu Tử nói:

– Tiểu nhân lúc ấy cũng không có đi vào phòng xem thi thể, tiểu nhân cũng chỉ nghe Đoạn ma ma nói thôi. Phát sinh loại chuyện này Đoạn ma ma lại sợ ảnh hưởng tới sinh ý của Phiêu Hương Lâu cho nên không lộ ra ngoài, nhìn thấy thi thể chỉ có Đoạn ma ma và tâm phúc của nàng.

Tần Tiêu thầm nghĩ: xem ra Đoạn Như tú bà kia hơn phân nửa cũng là người biết chuyện.

Đúng lúc này đột nhiên Triệu Huyện lệnh đẩy cửa đi vào, kinh hoảng nói:

– Đại… Đại nhân! Hạ quan về nhà hỏi qua, tên Đỗ Viễn Sơn quả nhiên là chính là Đỗ Viễn Sơn phát hiện thi thể.

Tần Tiêu đứng dậy, trong lòng sáng tỏ, đột nhiên nói:

– Triệu Huyện lệnh, ngươi lập tức dẫn người bắt Đỗ Viễn Sơn mang về đây!

Triệu Thế Tài quay người bỏ chạy, Tần Tiêu lại quát hắn quay lại:

– Lập tức phái nha sai cùng bộ khoái kiểm tra tất cả con đường thủy bộ, nhất định không thể buông tha cho người khả nghi nào.

Màn đêm buông xuống mây đen che nguyệt, bốn phía một đều tối đen. Lúc này có từng cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân hai nha dịch phát run từng cơn, hàm răng không ngừng va vào nhau.

Trong lòng hai người thầm chửi bới: quỷ mặt đen đáng chết, đêm hôm khuya khoắt còn bắt người ta đi tới bãi tha ma u ám, chẳng phải là hù chết người!

Lý Tự Nghiệp núp ở trước hai người này, tay cầm chuôi đao, đến cả nháy mắt cũng không có lấy một lần, nhìn chằm chằm vào phần mộ của Triệu tiểu thư, hắn hoàn toàn không sợ hãi và buồn ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận