Phong Lưu

Chương 21: Nội y khiến kẻ khác tim đập nhanh


Cửu phu nhân gật đầu, trong lòng nàng đã tràn ngập hiếu kỳ, thầm nghĩ muốn nhanh nhanh mở hộp gấm ra xem.

– Vì sao muốn tặng ta…

Trong lòng nàng mơ hồ suy đoán được thứ bên trong hộp gấm, tất nhiên có liên quan tới bàn tay xinh đẹp của nàng.

Nàng không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay chính mình, mười ngón tay thon dài êm dịu, trong suốt như ngọc, móng tay cắt tỉa gọn gàng chỉnh tề, sơn màu đỏ tươi, xinh đẹp tuyệt trần, có không ít văn nhân mặc khách vì vậy mà thần hồn điên đảo, lấy thơ đến ca ngợi. Cái này cũng khiến trượng phu đủ tuổi làm gia gia của nàng yêu thích không rời tay, mỗi ngày phải hôn, phải gặm vài lần mới cam tâm…

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông tươi cười:
– Bởi vì chỉ có đôi bàn tay xảo đoạt thiên công của phu nhân mới xứng với nó!

Không để ý tới cơn ngượng ngùng giận dữ của Cửu phu nhân, cười to ba tiếng, ngay cả một lời cáo từ cũng không có, cứ như vậy nghênh ngang rời đi.

Đây là dạng nam nhân như thế nào?

Cửu phu nhân nhìn theo bóng lưng cao to của hắn rời đi, phương tâm rung động từng đợt.

Ngây người một lát, ánh mắt rơi vào hộp gấm trên bàn, nàng vươn tay, cẩn thận mở ra.

Thấy hộp gấp mấy mấy thứ hàng dệt tơ, nàng nao nao, cầm lấy một kiện bên ngoài, là một chiếc bao tay loại hình lưới, rất mỏng, rất mềm mại.

Bao tay này dài tới tầm khuỷu tay, không rộng không chật, mềm mại thích hợp, tựa hồ là làm riêng cho nàng.

Nhìn nửa cánh tay ngọc bên dưới lớp bao tay, mắt lưới đan xen hiển lộ da thịt trong suốt như ngọc, ngón tay như tuyết trắng tràn ngập khiêu khích yêu mị khiến kẻ khác phải tim đập nhanh hơn, hai gò má của Cửu phu nhân đột nhiên ửng hồng.

Nàng đã hiểu rõ một loại khác trong vẻ đẹp nội tại theo như lời Đường Tiểu Đông nói là cái gì, trong ngượng ngùng mang theo một tia giận dữ.

– Nha, người này… Người này thực sự là…

Nghĩ tới chính mình vừa rồi đã đáp ứng không trách tội hắn, không khỏi thở dài một tiếng.

Người này thực là, cái gì tốt không đưa, hết lần này tới lần khác lại đưa tới… Loại này… Cái thứ đó, nếu là nữ nhân khác có thể không có chuyện gì, nhưng bản thân chính mình trời sinh có một đôi ngọc thủ khiến thần hồn nam nhân điên đảo, cộng thêm cái đồ này, rất dễ khiến mọi người liên tưởng tới phương diện kia.

Lại một lần nữa cầm lên hai kiện vật phẩm quái dị bằng tơ tằm, nàng cau mày.

Một kiện là sợi dây tơ tằm kết hợp với hai phần nửa cung tròn, một kiện khác là hình tam giác rất nhỏ, nhìn bề ngoài có điểm kỳ quái không ra sao, thế nhưng so sánh với cơ thể một chút, lập tức minh bạch tác dụng của mấy thứ này, hai gò má của Cửu phu nhân càng thêm ửng đỏ, trái tim nhảy lên điên cuồng.

Mấy thứ này thực sự quá mức diêm dúa lẳng lơ rồi, nếu như mặc trên người, nam nhân không phát cuồng mới là lạ!

Ai, người này thực là, vì sao lại đưa cho người khác thứ tim đập nhanh như thế này.

Chỉ là… Chỉ là, nếu như tình lữ với nhau, thực sự là một kiện lễ vật đặc biệt khiến người khác phải kinh hỉ dị thường, uhm, nếu như phu thê ân ái, trong khuê phòng, cũng tăng lên không ít tình thú.

Bộ nội y này tại Đại Đường đích thực là độc nhất vô nhị, diêm dúa lẳng lơ mị người như vậy, thực không hiểu sao hắn có thể nghĩ ra, rốt cuộc hắn là loại nam nhân như thế nào?

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng xấu hổ nửa này nửa kia, trái tim kinh hoàng nhảy loạn không ngớt.

– Tiểu thư, vì sao người?

Thanh âm lo lắng của thị nữ thiếp nhân Như Ý đột nhiên truyền tới, khiến Cửu phu nhân cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

– A… Không… Không có gì…

Nàng luống cuống tay chân vội vã thu bộ nội y khiến tim người khác đập thình thịch vào trong hộp gấm, nhưng bao tay đang đeo trong lúc cấp bách không kịp cởi bỏ.

– Nha, tiểu thư, bao tay thực tinh mỹ nha, xứng với bàn tay khuynh đảo chúng sinh của tiểu thư, thực là… Ông trời tác hợp nha!

Tiếng than thở sợ hãi của Như Ý khiến má ngọc của Cửu phu nhân càng hồng, trái tim trong lòng tựa hồ muốn nhảy ra khỏi ngực.

– Cái gì… Cái gì là ông trời tác hợp… Chỉ nói loạn…

Như Ý biết mình dùng sai từ ngữ, hi hi cười không ngớt, trong lòng lại hiện lên một tia nghi hoặc, hôm nay tiểu thư làm sao vậy? Má ngọc đỏ bừng, thần thái ngượng ngùng cực điểm, giống như thiếu nữ vừa mới rơi vào bể tình, biểu tình này nàng thực sự nhìn thấy lần đầu tiên.

Từ Hoắc phủ bước ra, sắc trời đã từ từ tối, người đi trên đường cái vội vã, người ra ngoài đều trở về, cửa hàng cũng đóng lại, bận rộn suốt một ngày đêm, là thời điểm hưởng thụ êm ấm của gia đình.

Đường Tiểu Đông và Đồng Cương xưng huynh gọi đệ, một người chuyện trò, trong lòng cũng trói chặt phản ứng của Cửu phu nhân sau khi nhìn thấy lễ vật của chính mình, đồng thời thở dài không thôi, mỹ nhân như vậy lại gả cho lão già tướng gia già tới không còn nhân đạo, thực sự là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu a.

Khi tới Di Tình Viện, hai người xuống xe, Đồng Cương vỗ vai hắn cười ha ha:
– Di Tình Viện của huynh đệ khai trương, đại ca ta nhất định tới đây cổ động, ha ha…

Khách sáu một lúc, Đồng Cương lập tức xoay người lên ngựa, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng động nhốn nháo và tiếng khóc rống của hài đồng.

– Chuyện gì?
Đồng cương vừa mới nhíu mày.

Một gã binh sĩ chạy tới nhìn một chút, trở về bẩm báo nói là vài tên nha dịch bắt được hai tên trộm vặt tuổi tác chỉ tầm bảy tám tuổi, đang định áp giải về nha môn.

Đường Tiểu Đông biết hình pháp của thời cổ đại phi thường nghiêm trọng, người trộm cắp bị bắt được, không phải sung quân biên quan chính là chặt tay, hai trộm vặt kia mới chỉ là tiểu hài tử bảy tám tuổi, bị chặt tay thì quá thảm rồi.

Hai người bước lên nhìn, mấy tên nha dịch kia vừa nhìn thấy quan phục của Đồng Cương, vội vã khom mình hành lễ, bẩm báo nói hai tiểu thâu này ăn vụng bánh màn thầu, bị tiểu nhị bắt được ngay trước mắt mọi người.

Nhìn hai hài đồng nhem nhuốc đầy mặt, xiêm y lam lũ, đôi con ngươi linh động tràn ngập vẻ sợ hãi và đói khát, Đường Tiểu Đông thở dài, quay về phía Đồng Cương nói:
– Bọn nó chỉ là hài tử, Đồng đại ca…

Đồng Cương vỗ vỗ vai hắn, ha ha cười:
– Huynh đệ ngươi thực đúng là tâm địa bồ tát.

Lập tức sắc mặt chuyển đổi:
– Các ngươi có thể đi, hai tiểu quỷ này lưu lại.

Mấy tên nha dịch khúm núm, ngoan ngoãn rời đi.

Đường Tiểu Đông lấy từ trong lòng một đồng tiền, nhét vào tay một tiểu hài đồng trong đó, ôn nhu nói:
– Hài tử, về nhà đi, đừng ra ngoài ăn trộm nữa, nếu bị bắt, sẽ bị chặt tay đó!

Hai hài đồng nhìn Đường Tiểu Đông, nước mắt đảo quanh, song song quỳ xuống, rầm rầm rầm lạy ba cái thật kêu mới đứng dậy rời đi, cô bé tuổi nhỏ hơn thỉnh thoảng quay đầu lại, nháy động đôi con mắt to thanh tú, bao hàm cảm động thật sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận