Sẽ không phải là tới tìm bản thân nha?
– Thư Tiệp, tốt nhất ngươi nên đuổi hai người kia đi rồi tiếp tục bàn lại.
Khuôn mặt Lôi Mị cười dài, vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, giống như đón gió xuân bước tới trước mặt Đường Tiểu Đông.
Ngoài cửa lớn
có hai lão giả mặc hắc bào chen chúc tiến vào, Thư Tiệp nữ giả nam trang đột nhiên biến sắc mặt, nắm lấy chuôi thanh trường kiếm đặt trên bàn, hai vai nhoáng lên, đạp chân rời đi, tốc độ cực nhanh, đủ khiến kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai lão giả vừa mới tiến vào hóa thành hai đạo bóng đen, đồng thời đuổi theo.
Kháo, khinh công trong truyền thuyết?
Lôi Mị thản nhiên cười:
– Đường công tử?
Đường Tiểu Đông không khỏi sờ sờ mũi chính mình một chút, ngượng ngùng cười, trong lòng đã xác định Lôi Mị đến bởi vì chính mình.
Người mị, thanh âm ôn nhu càng thêm mị, kháo, thực sự xứng với cái tên mị a!
– Lôi… Cô… Cô nương…
Ta xxxx, trước mặt mỹ nữ dĩ nhiên cà lăm?
– Uhm.
Lôi Mị nhẹ giọng đáp một tiếng, trong đôi con mắt quyết rũ mang theo vẻ ôn nhu nói không nên lời.
Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên kinh hoàng.
Thanh âm của Lôi Mị ôn nhu nói không nên lời, mang theo mấy phần vui sướng, còn có ngượng ngùng nhè nhẹ. Biểu tình e thẹn ngọt ngào trên mặt giống như nàng dâu vừa mới bước vào cửa nhà chồng, kiều mị động lòng người. Đôon mắt say chết người không đền mạng rất có một loại mờ ám khiến kẻ khác không khỏi xuất hiện ý nghĩ kỳ quái.
Má của ta ơi, nàng sẽ không phải là câu dẫn ta đi?
Đường Tiểu Đông không khỏi sờ sờ mặt chính mình, khuôn mặt của gã Đường A Ngưu này góc cạnh thô ráp, không thể nói là anh tuấn, cũng không tính xấu, chẳng lẽ nữ nhân Đường triều thích nam nhân như vậy?
Lôi Mị là một mỹ nữ mê chết người không đền mạng, người mị, thanh âm càng mị, thanh âm trên giường nhất định sảng tới ngây người, rất phù hợp với tiêu chuẩn lão bà trong tưởng tượng của hắn, hắc hắc.
Điều lo lắng duy nhất chính là bản thân không giữ được nàng, vạn nhất hồng hạnh xuất tường, đội cho chính mình mấy cái nong xanh, vậy thì thảm rồi.
– Đường công tử, công tử sao rồi?
Lôi Mị nhắm đôi con mắt to ngập nước, khuôn mặt biểu tình tựa cười như không cười để khuôn mặt Đường Tiểu Đông đỏ lên, cười gượng vài tiếng.
Trận đánh lộn vừa rồi có điểm mạc danh kỳ diệu, Thư Tiệp đã sớm rời khỏi, đám người Lý Phi cũng đã đi, trong điếm lại khôi phục vẻ náo nhiệt ban đầu, chỉ là ánh mắt tất cả mọi người đều không nhịn được đảo qua đảo lại trên người Lôi Mị và Đường Tiểu Đông, tất cả đều có bộ dạng ước ao muốn chết.
Tiểu nhị cần mẫn lấy thêm một bộ bát đũa cho Lôi Mị, còn tự chủ trương thêm mấy món ăn, tuy rằng số bạc trên người Đường Tiểu Đông không tính nhiều, thế nhưng trước mặt mỹ nữ, đương nhiên không muốn để lại ấn tượng keo kiệt.
Lôi Mị vừa rót rượu vừa gắp thức ăn, biểu tình kia, hoàn toàn là một thê tử ôn nhu hiền lành hầu hạ phu quân của chính mình ăn uống.
Mặc dù mơ hồ có điểm cảm giác bị chuốc thuốc mê, thế nhưng Đường Tiểu Đông vẫn duy trì được thanh tỉnh như cũ, mỉm cười nói:
– Lôi tiểu thư, không biết nàng tìm ta có chuyện gì?
Lôi Mị mềm mại đáng yêu cười cười:
– Không có việc gì.
Thấy nàng chịu khó gắp thức ăn cho chính mình, điểm cảm giác mơ hồ trong lòng Đường Tiểu Đông càng nặng thêm:
– Ách… Chúng ta đây… Trước đây có quen biết nhau sao?
Lôi Mị gật đầu, rồi lại lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười mềm mại đáng yêu:
– Hiện tại không phải chúng ta đã quen biết
Kháo, rất mạc danh kỳ diệu, lại rất mờ áo, không phải là một si nữ chứ?
Đã xem qua không ít phim AV các loại, đối với sĩ nữ tiếp cận hệ nữ vương, hắn tương đối không thích.
Lại hỏi thêm vài câu, trong lòng Đường Tiểu Đông càng thêm mơ hồ, Lôi Mị này tới rất không hiểu ra sao, hành sự cũng không hiểu, hai người vốn không nhận ra nhau, hỏi nàng tìm mình có chuyện gì, dĩ nhiên nói chỉ là đến xem mà thôi…
Thương Hà không thích hợp phát triển, sau khi cơm no rượu đủ, Đường Tiểu Đông tính tiền rời đi, trở lại nhà trọ thu thập vài thứ, Lôi Mị cũng đi theo bên cạnh, biểu tình muốn đi theo hắn cùng trời cuối đất.
– Ách, Lôi tiểu thư, nàng sẽ không nghĩ đi theo ta? Vạn nhất người nhà của nàng nói ta… Câu dẫn nàng… Vậy chẳng phải rất phiền phức…
Lôi Mị ôn nhu cười, tiến thêm hai bước, tựa hồ muốn xâm nhập vào trong lòng Đường Tiểu Đông, thần tình kia, giống như ước gì chính mình bị hắn bắt cóc.
Đường Tiểu Đông lui lại một bước, xoa xoa khuôn mặt, hắn không biết Lôi Mị tiếp cận chính mình rốt cuộc có mục đích gì?
Mưu tài? Trên người chính mình chỉ còn không tới ba mươi lượng bạc, mà vật phẩm trang sức mang trên người nàng, tùy tiện lấy bất cứ thứ gì cũng không chỉ có giá 50 lượng bạc.
Mưu sắc? Từ xưa có mỹ nhân kế, cũng có mỹ nam kế, chỉ là tướng mạo của Đường A Ngưu này nha, ngay cả anh tuấn cũng không xứng, càng không nói tới mỹ nam.
Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng Đường Tiểu Đông cũng rất không vui, cũng còn chưa tính, nếu không dễ nhìn, muốn tán gái coi chừng khó khăn nhiều hơn, ai, lão thiên đối với hắn thực sự quá không công bằng rồi.
Trong lòng đột nhiên vừa động, chẳng lẽ là đến bởi vì khẩu súng của chính mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyencc.top
– Đường công tử, hiện tại chúng ta đi đâu?
Biểu tình Lôi Mị vô cùng chờ mong, tựa hồ Đường Tiểu Đông muốn đi đâu, nàng cũng dự định đi theo tới đó.
– Lôi Châu.
Lôi Mị vui vẻ nói:
– Tốt, chúng ta nhìn xem Lôi Châu có cao thủ gì, thuận tiện gặp bọn họ.
– Cao thủ?
Biểu tình trên mặt Đường Tiểu Đông hiện rõ vẻ không hiểu ra sao.
– Cái gì nha? Không phải công tử đang đi du lịch sao
Lôi Mị nhăn đôi mày liễu.
– Du lịch cái gì?
Đường Tiểu Đông cho rằng nàng nói chính mình du lịch là ý tứ chơi bời, cười khổ nói:
– Ta muốn đi buôn bán kiếm tiền, nhà ta nghèo rớt mồng tơi, trên dưới ăn không no, không kiếm tiền, uống gió tây bắc sống sao?
– A…
Trên mặt Lôi Mị tràn đầy biểu tình thất vọng.
– Thế nào?
Đường Tiểu Đông nhíu mày, biểu tình thất vọng nồng đậm trên mặt Lôi Mị càng khiến hắn thêm mơ hồ không hiểu.
Hai người sóng vai nhau đi trên đường lớn, giống hệt một đôi tiểu tình lữ đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, dẫn tới ánh mắt chú ý của người qua đường, đáng tiếc tướng mạo của vị kim đồng kia quá mức bình thường, màu da lại có điểm đen, có điểm không xứng với ngọc nữ trong veo như nước, câu hồn nhiếp phách bên cạnh.
Lôi Mị đột nhiên giống như bị câm, không hề nói thêm một câu, biểu tình buồn bực, Đường Tiểu Đông cũng không nói nhiều, hai người yên lặng cất bước, bầu không khí trở nên trầm muộn.