Ban ngày, trong phủ Dụ Vương, thính đường vẫn như những ngày bình thường, người người tới lui vô cùng náo nhiệt. Tề phu nhân ngồi trong thính đường, bưng chén nước đường chậm rãi uống. Trung gian nhà chính cho đặt mấy thùng băng trân quý, mấy hạ nhân cầm cây quạt quạt, từng trận gió lạnh thổi đến tận nhân tâm, khô nóng trên đỉnh đầu có chút tan đi. Mấy cô nương thiếu gia ngồi ở phía dưới nghe giảng.
“…Ngươi nên nghe phụ thân ngươi dạy bảo, lúc cùng phụ thân tranh luận, ngươi cũng đừng tự xem mình là thông minh mà trêu đùa hắn……”
“Mẫu thân yên tâm, dù có cho hài nhi mượn lá gan của đại ca, hài nhi cũng là không dám chống đối phụ thân.”
Tề Cảnh Vân nhàn nhàn mà ngồi ở trên ghế, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại khảy bàn trái cây.
“Lá gan quả nhiên không nhỏ, còn dám chọc tới đại ca ngươi?”
Tề phu nhân cau mày, lại kiên quyết giáo huấn hắn.
Mấy cô nương đoan chính mà ngồi ở hai bên, mỗi người đều bưng chén sứ, mở cái miệng nhỏ mà uống nước đường ngọt ngào.
“Mẫu thân, người cũng đừng quở trách nhị ca mãi, so với nhị ca, tính tình đại ca mới thật sự là hư đó, cả ngày âm u, rất giống Diêm Vương!”
“Đúng vậy, lần trước diều của ta không cẩn thận rơi xuống sân của hắn, chẳng qua là muốn cho người định bò lên trên cây giúp ta lấy về, hắn thế nhưng trực tiếp đem người của ta ném ra ngoài cửa.”
“Ngày hôm sau muốn đến xin lại diều, thế mà cái cây kia đã bị chặt mất rồi!”
Tề Minh Nguyệt càng nói càng thấy tức, cuối cùng vì quá giận mà đặt chén xuống, vân vê khăn gào lên.
“Muội muội đừng tức giận, tính tình đại ca, muội cũng không phải tới bây giờ mới biết, hà tất phải so đo làm gì.”
“Chuyện không liên quan đến Tam tỷ tỷ, tỷ đương nhiên nói ra rất nhẹ nhàng…”
Mắt thấy mấy cô nương lại muốn nháo lên, Tề phu nhân vỗ vỗ cái bàn lạnh lùng nói:
“Đều câm miệng hết cho ta!”
“Một đám không có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các gì cả!”
Bà nhăn chặt mi, nhìn chằm chằm mấy cô nương.
“Trong phủ có một người xuất thân hạ tiện đã đủ làm ta không dám ngẩng đầu, sao thế, chẳng lẽ các ngươi cũng là cái loại không có giáo dưỡng như nàng ta?!”
Mấy cô nương tức khắc im lặng, hai mặt nhìn nhau. Tứ cô nương càng ghét bỏ mà bẹp miệng. Không đến một hồi sau, Lưu ma ma xốc màn trúc lên đi đến, hướng về phía Tề phu nhân gật gật đầu. Ngay sau đó, một bóng người nhỏ xinh ngừng ở sau màn trúc, thanh âm mềm nhẹ mà bằng phẳng.
“Tiểu nữ Ngụy Chi, thỉnh an phu nhân.”
“Tiến vào đi.”
Nói xong, một bàn tay nhỏ trắng nõn vén mành lên, bộ dáng kiều tiếu của thiếu nữ từ sau mành lộ ra. Ngụy Chi nắm chặt tay, nơm nớp lo sợ mà đi tới thính đường.
“Vương gia không sửa lại tên cho ngươi sao?”
“Vương, à, phụ thân nói, mọi chuyện của Ngụy Chi đều do phu nhân làm chủ.”
Tề phu nhân cười lạnh một tiếng, buông cái ly xuống.
“Ngươi lại đây, đến gần chút.”
“Vâng.”
“Ngẩng đầu lên.”
“Vâng.”
Ngụy Chi khẽ cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười nhạt. Thiếu nữ tháng trước mới vừa cập kê, thân hình so với cô nương cùng tuổi thì nhỏ gầy hơn, trên mặt mang theo nét ngây thơ của trẻ con, ánh mắt giống như nai con thuần khiết sáng ngời, trên đôi môi hồng còn có dấu cắn nhợt nhạt.
Váy mới có hơi rộng, nàng đành xắn tay lên một chút, lộ ra tay nhỏ non nớt, lúc này khẩn trương mà nắm chặt nhau.
“Lớn lên cũng thật xinh đẹp.”
“Không hổ là nữ nhi của hoa khôi thanh lâu.”
Tề phu nhân tùy ý mà dịch dịch thân mình, vẫy tay.
“Tự mình tìm chỗ ngồi xuống đi.”
“Vâng, đa tạ phu nhân.”
Trong thính đường, Tề phu nhân lại bắt đầu cùng mấy cô nương nói đến thêu thùa, vừa nói vừa cười. Thân mình Ngụy Chi ngay thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh ngọc thạch nhỏ trước mắt trên sàn nhà. Tới gần buổi trưa, Tề phu nhân cùng vài vị cô nương phải dùng cơm cho nên liền để Lưu ma ma đem Ngụy Chi đưa về sân.
“Sửa tên cũng là chuyện đại sự, ta muốn cùng lão thái thái thương lượng một chút.”
“Nếu không đến lúc truyền ra ngoài, nhân gia sẽ chê cười vương phủ chúng ta a miêu a cẩu gì cũng đều nhận nuôi.”
Ngụy Chi thuận theo gật gật đầu, liền đi theo sau Lưu ma ma ra nhà chính.