Trên ghế đá dưới bóng cây, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ bé như chim cút cuộn tròn lại.
Tiểu cô nương mặc xiêm y của Tề Cảnh Chiêu, bên ngoài còn bị thảm lông bọc đến kín mít, tứ chi không thể động đậy.
Nàng ngồi ở trên ghế đá rũ đầu, ngoan ngoãn tĩnh lặng, duy chỉ có một đôi chân nhỏ lộ ra ở bên ngoài không an phận mà vặn vẹo đung đưa.
Gió nhẹ phất phơ, chân trời lộ ra vài tia sáng.
Tề Cảnh Chiêu nhận bát canh lê Tiểu Chước bưng tới, một tay chống quải trượng một tay bưng bát hướng về phía bóng cây.
Quải trượng bị tùy ý mà đặt trên bàn đá. Chân trái lui về phía sau, Tề Cảnh Chiêu chậm rãi quỳ xuống.
Cách thảm, hắn quỳ gối trước mặt Ngụy Chi, bụng dính sát vào đầu gối nàng.
Hai người một thấp một cao, Tề Cảnh Chiêu bưng canh lê, một muỗng lại một muỗng đút vào khuôn miệng nhỏ. Ngụy Chi cúi đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm muỗng canh lê hắn đưa tới, từng muỗng lại từng muỗng, muỗng nào cũng mút đến không còn một giọt.
Nước đường ngọt ngào như hòa tan vào tim phổi. Khi nãy trên xe ngựa, lúc nàng nói xong những lời kia lại không hề nghe được bất cứ lời hồi đáp nào.
Tề Cảnh Chiêu dùng xiêm y cùng thảm lông đem bọc nàng lại thành cái ổ chim cút nhỏ, sau đó bế nàng lên đi về phía sân viện.
“Ca ca, chúng ta không trở về phòng sao?”
Vẻ mặt Ngụy Chi thẹn thùng mà kẹp kẹp chân, nhìn người quỳ gối rước mặt mình.
Huyệt khẩu bị ca ca tàn nhẫn cắm một đêm vẫn còn chưa khép lại, chứa không hết từng cỗ tinh d*ch Tề Cảnh Chiêu bắn vào. Đục dịch dính nhớp dù được chân kẹp chặt nhưng vẫn rỉ ra ngoài, dầm dề ướt nhẹp, đem thảm lông dưới mông toàn bộ đều tẩm ướt.
Vừa ướt lại vừa dính.
“Chờ ta một chút.”
Tề Cảnh Chiêu dịu dàng ngắm nhìn nàng. Đợi đút xong canh lê, hắn đỡ bả vai Ngụy Chi, cúi người qua, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước vương bên khóe miệng.
Làn môi hơi lạnh dán lên khóe môi ấm áp phấn nộn của Ngụy Chi nhẹ nhàng mút vài cái. Sau đó hắn chống cái mũi, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn tiểu cô nương.
Bàn tay thu lực, siết chặt bả vai nàng. Ngụy Chi bị bắt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hắn.
“Chi Chi.”
Hắn từng câu từng chữ, ngữ khí nặng nề.
“Ta Tề Cảnh Chiêu xin thề, cuộc đời này nếu lại lần nữa bước nửa bước vào chốn hoa lâu, thì trời ngay lập tức giáng xuống thiên lôi, để ta chết không được tử tế.”
“Nếu có vi phạm lời thề này, vậy ông trời cũng đem đùi phải của ta phế luôn đi, làm cuộc đời này của ta triền miên trên giường bệnh, không bao giờ có kết cục tốt đẹp.”
Trời đã sáng, mây tan sương tạnh.
Tiếng lá rụng ào ào lọt vào tai, trên hành lang cũng vang lên thanh âm của người hầu quét dọn.
Cửa trong viện hơi bị đẩy ra.
Vốn dĩ thị vệ ngoài cửa chỉ muốn nhìn lén hai người một chút, nhưng vừa nhìn thấy Tề Cảnh Chiêu quỳ trên mặt đất, bọn họ vội vàng che mắt chạy thật xa.
Nếu để thiếu gia biết được bọn họ nhìn thấy bộ dáng uất ức như vậy của hắn thì chắc chắn sẽ xong đời……
Trong viện.
Lặng im trong chốc lát, tiểu cô nương bị bọc thành chim cút chớp chớp làn mi, tránh đi ánh mắt thâm tình của hắn.
Nàng khẽ dựa đầu vào trên vai Tề Cảnh Chiêu, hai hàng nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi lã chã. Đôi môi mềm mại dán ở trên cổ hắn. Thanh âm khàn khàn, nhu nhu nhược nhược.
“Còn nữa…..trên mặt ca ca phải mọc đầy mụn rỗ, rồi sẽ không có cô nương nào nhìn trúng ca ca…..”
“Còn nữa….. ca ca….chỗ kia của ca ca…..”
“Chỗ đó của ta cả đời này cũng sẽ không cứng lên được.”
Hắn nặng nề mà cười rộ lên, dán vào lỗ tai nàng thủ thỉ. Tiểu cô nương cực kỳ vừa lòng, hít hít cái mũi, lại ở trên vai hắn dùng sức cọ cọ.
“Được, như vậy cũng được.”
“Huynh không được cười, người ta vẫn còn đang giận đấy!”
Nói còn chưa dứt, cả người đã bị hắn bế bổng lên. Tề Cảnh Chiêu vác chim cút nhỏ trên vai, tay nắm quải trượng khập khiễng đi về phòng ngủ. Tiểu cô nương ghé vào trên người hắn cũng ngoan ngoãn vô cùng. Chim cút nhỏ bị khiêng vào phòng, được hắn nhẹ nhàng đặt xuống đệm.
Vừa được đặt xuống Ngụy Chi đã nhanh nhảu xoay vài vòng, chui khỏi thảm lông, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Trên người lúc này cũng chỉ còn một kiện áo ngoài to rộng lỏng lẻo khoác lên.
Chờ Tề Cảnh Chiêu buông quải trượng chậm rãi đi tới, nàng đã tự mình cởi sạch, lăn vào trong ổ chăn đợi chờ. Nhìn một đoàn chăn bị đội lên, Tề Cảnh Chiêu không khỏi câu lên khóe miệng. Hắn kéo một góc chăn sau đó cũng chui vào.
Trong ổ chăn đen nhánh, hai người gắt gao ôm lấy nhau thật chặt. Lớn bé thì thầm, cùng nhau cười khúc khích.
Đột nhiên, trong ổ chăn tràn ngập mùi hoa quả.
Ngụy Chi hít hít vài cái rồi bỗng “A” lên một tiếng, nàng tuột khỏi vòng tay ôm ấp của Tề Cảnh Chiêu. Chăn xốc lên, Ngụy Chi ghé vào trên giường, tay nhỏ hoảng loạn mà ở trên giường sờ soạng.
Chốc lát sau, Tề Cảnh Chiêu thấy tiểu cô nương lấy ra một quả hồng chín đều từ dưới gối. Quả hồng đã bị đè đến nứt, thịt quả màu đỏ chảy ra ngoài, nước quả dính lên hai bàn tay nho nhỏ. Ngụy Chi chụm hai tay ôm quả hồng, nàng dại ra một hồi rồi mới quay đầu nhìn nam nhân vẻ mặt kinh ngạc ở bên cạnh.
“Ca ca, cái này, cái này……”
Nàng lắp bắp, không dám ngẩng đầu.
Sắc mặt thậm chí còn đỏ hơn quả hồng chín.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Âm cuối vừa nói ra, quả hồng trong lòng bàn tay đã bị người chộp lấy. Tề Cảnh Chiêu cúi đầu, không nói một lời mà cặm cụi lột vỏ, hắn ăn thật chậm rãi, ăn xong cũng không quên nhằn hạt bỏ ra ngoài. Vỏ quả hồng bị vứt trên bàn, hắn rửa tay xong xuôi rồi mới quay trở lại.
Lại lần nữa lôi kéo tiểu cô nương ôm ấp rồi ấn vào trong chăn.
Ánh nắng chói chang, trong phòng thoáng mát.
Xiêm y hỗn độn trên mặt đất nằm cùng với quải trượng màu đen tuyền.
Ngoài phòng chim hót thanh thúy dễ nghe, thế nhưng trong phòng….. thật tiếc, một tiếng chim cũng không nghe lọt.
Chăn thêu uyên ương dao động kịch liệt.
Tiếng ván giường kẽo kẹt càng ngày càng kêu vang.
“Ca ca, ca ca, chậm một chút…..”
“A……sâu quá…ư…ư…..”
Ngụy Chi ghé vào trên gối, tựa đầu vào cánh tay. Vài sợi tóc ướt át dán lên gương mặt thoáng ửng hồng. Ánh mắt nàng dịu dàng thu gọn bóng hình nam nhân quỳ phía sau, trên miệng thẹn thùng mà cười mỉm.
Giường rung lắc đến lợi hại. Tóc dài hơi nâu bị đâm cho tán loạn. Vòng eo tinh tế mềm nhuyễn bị bàn tay to gắt gao nắm lấy.
Hai phiến mông nhỏ đều hồng lên, dẩu cao kiều nộn. Tề Cảnh Chiêu quỳ gối phía sau nàng, dùng sức đỉnh động hạ thân, hung hăng cắm rút.
Côn th*t ngăm đen thô to đẩy ra khe thịt múp máp sưng đỏ, dương v*t nương theo tinh d*ch bắn vào đêm qua từng cái cắm vào.
“Để ca ca cắm vào một chút……”
“A, a…… Sao lại……”
“Thả lỏng nào…Ca ca còn chưa tới….”
“Hư….ư, chịu không nổi….. Ca ca hôm nay tại sao……”
Bàn tay của hắn ấn trên lưng Ngụy Chi, ở bên tai nàng trằn trọc thở ra từng ngụm khí, tiểu cô nương bị hơi nóng chọc ngứa nên khẽ rụt rụt cổ.
“Chi Chi, Chi Chi……”
“Muội so với quả hồng còn ngọt hơn nhiều lắm….”
“Huynh này!….”
Ngụy Chi thẹn thùng, nàng bụm mặt không muốn cho hắn thấy.
Tề Cảnh Chiêu thở phì phò, lau đi mồ hôi trên trán tiểu cô nương rồi hôn lên vài cái.
Dương căn cực nóng vẫn còn chôn ở trong thân thể nàng căng chặt.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, vừa dịu dàng vừa đong đầy tình ý.
“Muội chính là lễ vật ông trời ban cho ta.”
Nước quả cam hồng chảy trên bàn. Trong không gian phảng phất mùi hồng chín nồng đậm, hương vị chín muồi ngọt nị từ từ lan tỏa ra khắp nơi.
Tới buổi trưa, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Ngụy Chi ngủ say cuộn mình vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xù xù. Tề Cảnh Chiêu phủ thêm áo ngoài, tay nắm quải trượng chậm rãi ra khỏi cửa. Tiểu Đao canh giữ ở trong viện nhìn thấy hắn, nhanh bước tiến lên.
“Thiếu gia, người của Dụ Vương phủ tới.”