Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 9


Ta chiều nàng

Type: Táo Ngáo

Mạnh Phù Dao trố mắt, chàng trai lắc đầu bất đắc dĩ.

Ngay sau đó hắn liền tung người nhảy xuống cây nhẹ như một áng mây, không nhìn thấy được hắn làm thế nào, bất thình lình đã đứng trước mặt Mạnh Phù Dao, mỉm cười nói: “Cô nương, nhìn nàng run lẩy bẩy kìa, xem ra cũng đang rất lạnh, chúng ta.. cùng nhau sưởi ấm nhé…”

Vô sỉ! Mạnh Phù Dao nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng là hù dọa ta mà!

Đứng đối diện nhau, dung mạo khi nãy vẫn chìm trong bóng tối giờ hiển hiện rõ ràng, khuôn mặt như vầng trăng sáng từ từ dâng lên từ đáy biển xanh chỉ thoáng chốc đã chiếu rọi bầu trời cao vời vợi, Mạnh Phù Dao lập tức giật mình, đắm đuối đến choáng váng.

Choáng xong rồi thì liền bừng tỉnh, trong lòng mắng mình mê trai một vạn lần, vừa lùi thêm về phía sau vừa giả vờ hoảng sợ như cũ, tay cũng lần mò đến sợi roi quấn trên người mình.

Còn chưa chạm vào sợi roi, đầu ngón tay đột nhiên run rẩy, giống như bị một sức mạnh vô hình hất ra. Chàng trai đối diện mỉm cười thu ngón tay lại, lắc đầu nói “Cô nương, không phải lúc nào sự ngụy trang cũng đều dùng được.”

Ánh trăng mát lạnh, áo choàng của chàng trai kia phất phơ trong gió đêm, mang theo nụ cười lơ đãng, khoan thai chậm rãi đi về phía trước, ống tay áo rộng như mây cuồn cuộn, khiến người ta nhớ đến Phượng Hoàng chao liệng trên chín tầng trời cao.

Có một loại dung nhan, gọi là thánh khiết.

Có một loại phong tình, gọi lại mị hoặc.

Có rất ít người dung hợp được thanh khiết và mị hoặc với nhau như dòng nước trôi xuôi, hòa thành khí chất độc đáo như gió thổi hương hoa lan tỏa, như trên núi cao sinh ra tản mạn, trong thâm trầm ẩn chứa ấm áp.

Cát đá phảng phất ra tiếng vang nhỏ vụn, một mùi hương nhàn nhạt kì lạ lan tỏa khắp nơi, tư thái chàng trai kia tao nhã lại thoải mái ngồi kề bên nàng, mặt hắn nghiêng nghiêng trong ánh lửa sáng ngời.

Mạnh Phù Dao dường như ngạt thở.

Tóc mái hắn bay vương trên hàng mày, tạo ra đường cong uyển chuyển tự nhiên, khiến người ta nhớ đến liễu xanh rũ xuống bên hồ tháng ba, làm nên cảnh xuân tươi đẹp muôn thưở trong thi ca.

Mà dường như tất cả ánh sáng rực rỡ trong trời đất, đều tụ lại nơi đáy mắt của vị thần có từng dường nét khuôn mặt như được tạc thành này.

Vẻ đẹp vượt qua phàm trần khiến cho người ta mất đi năng lực ngôn ngữ, khoảnh khắc này đây, Mạnh Phù Dao cảm thấy mình không biết nói một từ nào cả.

Chàng trai lại mỉm cười tự nhiên, tùy ý phủi bụi dưới đất, nhìn thấy mặt đất trong nhất thời không thể nào sạch sẽ được, hắn chẳng thèm để ý nữa, bất chợt đưa tay nắm chặt vai nàng, kéo nàng nằm xuống ngủ.

Mạnh Phù Dao bỗng quay cuồng một vòng, phịch một tiếng đã lăn trên đất ẩm ướt, nàng quát lên: “… Huynh, huynh làm gì vậy?”

Chàng trai gối đầu lên cánh tay, cũng không đứng dậy, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong như một đóa hoa ưu đàm chớm nở “Làm gì? Đêm sương giá rét, một người ngủ rất lạnh, cho nên ta quyết định ngủ chung với nàng.”

Mạnh Phù Dao đỏ mặt, “Ấy, ta không thể lợi dụng người đang lúc khó khăn…”

“Ta thích lợi dụng người đang lúc khó khăn.” Ống tay áo chàng trai vừa phất, tay áo thật dài liền quấy lấy eo nàng, không hề do dự kéo nàng qua, “Suỵt, ngoan, nghe lời nào.”

Trên người hắn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt kì lạ, ngọt ngào như rượu, ống tay áo bay bay khiến mùi hương lan tỏa khắp nơi, làm say lòng người. Lý trí Mạnh Phù Dao như bị lửa thiêu đốt đến cháy rụi, nhất thời không biết nên ứng biến như thế nào, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, mơ hồ nghe được tiếng cười nhẹ của hắn bên tai, phả ra hơi thở đậu trên vành tai nàng, có chút hơi ngứa.

Lòng cũng có chút nhồn nhột giống tựa mèo con gãi ngứa, Mạnh Phù Dao nghe thấy tim mình đập thật nhanh, sắc mặt nóng ran đỏ bừng đến mức suýt choáng váng.

Thân thể nàng chưa từng tiếp xúc qua với đàn ông, giờ bỗng tự nhiên mềm nhũn, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở nàng phải giữ vững tinh thần thanh tịnh. Mạnh Phù Dao vươn tay ra liều chết chống lên ngực của hắn, vừa muốn dùng sức thoát khỏi thì lòng bàn tay chợt nóng lên.

Tích tắc sau đó có một dòng nước ấm ấm đột nhiên dâng lên, giống như sông lớn phá đê, róc rách tiến tới nơi thân thể hai người tiếp xúc, đổ vào tứ chi bách hài* và kỳ kinh bát mạch hơi bị tắc nghẽn của Mạnh Phù Dao, chảy đến đâu thì mang đến đó cảm giác nồng nàn ấm áp, mạnh mẽ bất tận như nước suối nóng ngày xuân đổ vào.

*tứ chi bách hài: xương cốt tay chân

Dòng nước ấm kia giống như một đôi tay dịu dàng thi triển thủ pháp thần kỳ trong cơ thể Mạnh Phù Dao, kinh mạch tổn hại sau khi bị thương được tu bổ tỉ mỉ từng chút, độc tố cũng được loại trừ từng chút một. Ngay cả nội lực đã tiêu tán không còn thừa lại bao nhiêu trong đan điền cũng từ từ tập trung, tụ lại thành hình, thậm chí mơ hồ như sóng nước cuộn trào, dồi dào hơn cả trước đây.

Sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào, Mạnh Phù Dao sửng sốt mở to hai mắt, nhìn chàng trai nhắm mắt mỉm cười kia. Hóa ra hắn đang dùng cách thức như thế chữa thương giúp nàng ư? Hắn là ai? Sao biết được tình trạng của nàng? Tại sao phải giúp nàng?

Không kìm lòng được, nàng bèn quan sát khắp người chàng trai một lượt. Đàn ông ở Năm châu Đại lục này thích đeo các loại ngọc bội, tượng trưng cho cấp bậc thân phận, nhìn phụ kiện mang trên người cũng có thể đoán được đại khái. Nhưng rõ ràng tác phong làm việc của người này khác với người bình thường. Trên người hắn, ngoại trừ áo bào sáng chói sang trọng ra thì không có gì cả.

Cuối cùng ánh mắt Mạnh Phù Dao rơi trên cánh tay phải đang rút về của chàng trai, cái ấn ký khi nãy nhìn thấy trên đó đã rõ hơn một chút, dường như giống như một đóa hoa.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, chàng trai vẫn không mở mắt ra, bất chợt khẽ nói “Ta cho nàng mượn nội lực, có hiệu quả trong vòng ba canh giờ, nếu nàng muốn dùng thì phải nắm chắc.”

Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác, khi kịp nhận ra hắn vừa nói gì nàng bỗng nhảy lên, hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, một hồi lâu mới nói lắp bắp, “Huynh là ai? Sao huynh biết ta… sao biết ta…”

“Nàng chắc chắn biết phục dùng Nhất Chỉ Sương quá liều sẽ khiến kinh mạch tổn thương, nhưng một hơi ăn bốn cây lại không kịp điều tức khôi phục, không phải gấp gáp muốn báo thù thì là gì?” Chàng trai ngồi dậy, mỉm cười, khẽ nhướn mày nhìn nàng “Có điều, ta nhắc cho nàng biết, gia tộc sau lưng Bùi Viện có thế lực phi thường, nang khẳng định muốn đòi nợ à?”

“Ả cũng không thể vác theo gia tộc đi khắp nơi.” Mạnh Phù Dao bật cười, nụ cười hơi lộ ra chút gian xảo và kiêu ngạo, “Có thù tất báo! Về chuyện tương lai, ả không đụng đến ta thì thôi, đụng đến ta, ta trốn, đợi ả buông lỏng thì ta quay lại cắn ả một cái. Huynh phải biết rằng…” Nàng chớp mắt vài cái “… Vật kềnh càng thật ra chưa chắc có được tự do đi lại như kẻ lưu lạc ta đây.”

Chàng trai liếc mắt nhìn nàng, cười mỉm, khen ngợi “Tốt, rất tốt…”

Mạnh Phù Dao mỉm cười đắc ý.

“Rất vô lại.”

“…..”

Không để ý đến sắc mặt Mạnh Phù Dao hóa đen, chàng trai lại nói “Đáng tiếc, từ trên xuống dưới kiếm phái Huyền Nguyên nhiều người như vậy, võ công Bùi Viện cũng không yếu, như trước đây nàng muốn thắng ả cũng đã khó, nếu muốn trừng trị ả mà không kinh động đến người khác, dễ như nói vậy sao?”

Nàng nhìn hắn chằm chằm, nghĩ đến hắn đã sớm ở trên núi này nhìn thấy rõ ràng một màn khi nãy, nàng lập tức dấy lên cơn giận dữ, oán hận nói: “Đó là chuyện của ta! Lúc nãy huynh không ra tay, bây giờ lại làm người tốt à?”

“Lúc nãy ta không có ở trên đỉnh núi này, ta nhìn thấy hành động của hai người ấy từ phía xa mà thôi.” Chàng trai vẫn bình thản hỏi “Có muốn không? Không muốn thì ta thu hồi lại.”

Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý hắn nói là cho mượn nội lực, tức giận nói to lên “Ta muốn!”

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng chàng trai cười khẽ, ánh sáng trong mắt hắn di chuyển như sông sao rực rỡ, giọng điệu dí dỏm “Ừ… nàng muốn?”

Chữ “ừ…” bày kéo dài mềm mại, chứa đầy khiêu khích, Mạnh Phù Dao vừa nói xong mới phát giác mình lỡ lời, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, còn chưa nghĩ ra phản kích như thế nào thì chàng trai đã mỉm cười kéo tay nàng, thì thầm “Nàng đã muốn, vậy thì ta chiều nàng thôi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận