Phù Lam

Chương 20


Phía ngoài sắp xếp mấy chiếc xe quân cảnh.

Trước đó Trần Hiếu Quý phái xe đến đón, sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, liền để tài xế lái đi. Xe đi vòng quanh vùng phụ cận để chờ tin tức.

Sau khi Trần Hiếu Quý nói chuyện với tài xế, liền gọi cho Lam Diễm báo vị trí của xe.

Lam Diễm cười cợt, “Xem ra Quý tổng rất an toàn.”

“Một việc rất nhỏ.” Bên này Trần Hiếu Quý rất ồn ào, hắn nói còn bận chuyện khác, cúp điện thoại.

Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao đứng chờ xe ở giao lộ.

Doãn Tiểu Đao đang suy nghĩ điều gì, quay đầu nhìn bảng hiệu của thành giải trí kia. Cô có hơi chú ý đến người cảnh sát kia.

Lam Diễm thấy mệt, liền tựa vào cửa kính của cửa hàng bên cạnh. Hắn nhìn pizza bày trong cửa hàng, hỏi: “Đao thị vệ, đói bụng không?”

Cô lấy lại tinh thần, “Đói bụng.”

“Tôi cũng đói.” Nhưng hắn không mang ví. “Về nhà nấu trứng chân giò hun khói đi.”

So với cửa hàng pizza, cô càng chờ mong ăn món hắn nấu, “Được.”

Lam Diễm nhìn ánh đèn nê ông đỏ trên đường, đột nhiên có hơi nhớ Vượng thành. Nơi đó cách xa Lam thị, không có nhiều chuyện xấu như thế này.

Cũng không biết được thân thể có thể càng gần thêm một bước đến bị hủy hoại, đêm nay sau khi hút xong, vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa, liều lượng kia cũng chỉ duy trì không tới mười phút vui sướng cho hắn.

Hắn nghĩ có phải là sau này cần tăng thêm liều lượng.

Tác dụng phụ của ma túy đã lớn hơn. Trí nhớ của hắn ngày càng kém, ngủ càng ngày càng nhiều. Đi tới Vượng thành một tháng, hắn thậm chí đã quên cả hình khuôn mặt của Trần Hiếu Quý.

Lam Diễm đã sớm đoán trước tương lai của chính mình. Nếu không phải chơi ma túy quá liều rồi đi đời nhà ma, chính là chết trong tay Lam thị.

Dù sao nhất định cũng không có kết quả tốt.

Hôm qua sau khi tạnh mưa không khí hơi chuyển lạnh, có gió lạnh nhẹ thổi qua. Biển quảng cáo cách đó không xa đột nhiên sáng lên, màu hồng nhạt sáng lấp lánh bầu trời.

Đó là quảng cáo thương mại giới thiệu thất tịch sớm.

Đột nhiên Lam Diễm kêu lên một tiếng: “Đao thị vệ.”

“Ơi.” Doãn Tiểu Đao bày trận sẵn sàng đón địch.

Hắn cười lên: “Tôi có một kế hoạch.”

“Hả?”

“Nếu độc thân khổ não, vậy thì yêu đương là được rồi.” Có ý kiến nói rằng tình yêu là phép thuật. Chỉ cần hắn vừa nghĩ đến mình còn không có trải qua phép thuật liền lo nghĩ, quá là thiệt thòi.

Doãn Tiểu Đao nhìn hắn khó hiểu, cô vẫn không hiểu rốt cuộc là hắn khổ não cái gì.

Có điều, lúc về Lam Diễm thao thao bất tuyệt chuyện này. Hắn không còn bộ dạng chìm trong thế giới mê ảo, đôi mắt lam được ánh sáng hồng nhạt chiếu đến.

“Được.” Tùy hắn có kế hoạch gì, dù sao hắn vẫn là Lam Diễm độc mồm là được.

Lam Diễm thuộc phái hành động.

Đêm đó trở về hắn liền bắt đầu tự mình lật tìm danh bạ.

Bác gái Triệu, bác gác Lý, bắc gái Lưu, bác gái Trương…vân vân, cùng rất nhiều bác gái họ Thị.

Hắn nhìn danh bạ trọn vẹn hai lần.

Đối với những người bác gái này, vậy mà hắn lại không nhớ ra được một chút nào.

Hoàn toàn không ấn tượng.

Trước đây sao hắn lại lười như vậy, ít nhất ở mặt sau những bác gái này ghi chú một chút có phải tốt hay không.

Lam Diễm nhớ tới bác gái Hồ người hại hắn bị giáng chức đến Vượng thành. Tập trung suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cũng không nhớ ra bộ dáng của cô ta ra sao.

Hắn nhìn ngắm Doãn Tiểu Đao bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Đao thị vệ, cô còn nhớ bác gái Hồ không?”

“Không biết.” Từ lúc làm nhiệm vụ tới giờ, cô chỉ có ấn tượng sâu với hắn và Lý xưởng trưởng. Không quen những người khác.

Lam Diễm nhớ lại hôm bác gái Hồ xuất hiện ấy, nhắc cô, “Chính là người một tháng trước xông vào phòng tôi, líu ra líu ríu làm phiền tôi ngủ.” Hắn chỉ nhớ rõ có bóng người như vậy, nhưng đã quên hình dáng khuôn mặt của bác gái Hồ.

Doãn Tiểu Đao suy nghĩ một chút, có vẻ như là có chuyện như vậy. Chính mình còn ngăn cản bác gái Hồ kia kích động đánh Lam Diễm. “Nhớ rồi.”

Hắn nghiêng đuôi mắt, “Cô ta trông ra sao nhỉ?”

“Hai con mắt, một cái mũi, một cái tát.” Doãn Tiểu Đao trả lời đến đàng hoàng trịnh trọng.

“….” Lam Diễm vừa nhếch khóe miệng, cười gượng hai tiếng, “Hóa ra cô cũng sẽ nói đùa, thực sự là đánh giá thấp cô. Thế nhưng, cũng không buồn cười chút nào!”

“Không phải chuyện cười.” Mà cô chỉ biết miêu tả như vậy.

“Tôi hỏi cô, khuôn mặt của cô ta có xinh đẹp hay không!” Cái cô đầu gỗ này, làm hắn tức giận đến mạch máu cũng muốn vỡ tung.

“Đẹp.” Khuôn mặt xinh, quần áo đẹp. Hơn nữa còn có mùi rất thơm.

Lam Diễm nổi lên hứng thú, “Đẹp tới trình độ nào? So với tôi thế nào?

“Không sánh bằng anh.”

Đáp án này làm mặt mày hắn dãn ra, “Anh chàng đẹp trai đều rất cô đơn, muốn một khuôn mặt đẹp xứng với tôi, vô cùng khó khăn.”

Doãn Tiểu Đao làm như không nghe thấy câu này.

Lam Diễm nhìn thông tin ghi chép bên trên của họ, “Phỏng chừng những bác gái này đều là người có nhan sắc bình thường, không phải vậy thì sao tôi không nhớ nổi được một người.”

Hắn sống hơn hai mươi ba năm, còn không có lĩnh hội mùi vị của tình yêu. Hắn đã từng thích mấy bác gái có khuôn mặt, nhưng hắn cũng chẳng muốn đi ứng phó.

Cuối cùng, Lam Diễm ném điện thoại đi động.

Hắn bỏ qua những bác gái lưu trong danh bạ.

Có điều, hiện tại hắn ở nhà xưởng tại Vượng thành, làm gì có cơ hội kết bạn với bác gái mới chứ.

Không biết có thể ở lại Thương thành thêm mấy ngày được không, tìm một mối nhân duyên tốt.

Đêm nay Lam Diễm bị quảng cáo thất tịch kia kích thích tới, tưởng tưởng một lúc lâu.

Nấu xong đồ ăn khuya, hắn về với hiện thực.

Hắn là một kẻ nghiện. Con gái bị đầu kẹp cửa mới có thể yêu đương với hắn.

Vậy hắn sẽ tính toán đường tắt khác.

Hiện tại trên mạng thịnh hành người yêu giả. Giá cả rất phù hợp, còn có đáng yêu, thông minh, dịu dàng vân..vân các kiểu tùy ý cho anh lựa chọn.

Sau khi Lam Diễm ăn uống no đủ, liền lên mạng chọn hình một bạn gái dịu dàng.

Thực sự rất dịu dàng, mỗi câu trả lời đều mang theo khuôn mặt tươi cười, còn hỏi hắn có yêu cầu gì.

Lam Diễm trả lời: “Gọi tôi một tiếng Tứ lang là tốt rồi.”

Bạn gái dịu dàng gửi tới một giọng nói: “Tứ lang,” Âm thanh nhẹ nhàng, mềm mà không yếu.

Lam Diễm nghe lại ba lần, sao đó ném điện thoại sang bên cạnh.

Điện thoại di động vang lên ” ting ting ting.”

Sau đó hắn điều chỉnh thành cấu hình im lặng.

Một lúc sau, Doãn Tiểu Đao rửa bát xong đi vào phòng, thấy hắn nằm ngửa trên giường nhưng không ngủ, không khỏi buồn bực hỏi: “Ngài không ngủ à?”

“Ngài cả nhà cô!” Lam Diễm nhảy dựng lên, “Này, hai ta ở chung một tháng, còn không thấy cô dùng hình thức bình thường gọi tên tôi.”

“Cái gì là bình thường?” Cô cảm thấy câu kia của hắn “Đao thị vệ” mới không bình thường.

Hắn cầm điện thoại di động lên, mở ra giọng nói của bạn gái dịu dàng kia, “Cô thấy tên gọi Tứ lang này thế nào?”

Doãn Tiểu Đao nghiêm nghị, “Dương gia tướng trung can nghĩa đảm.” Trong giọng nói mang theo kính phục.

“…” Hắn thấy trước khi ngủ vẫn là đừng tìm cô nói chuyện thì tốt hơn, có thể sẽ bị tức đến mất ngủ.

Lam Diễm nhìn những câu nói săn sóc mà bạn gái dịu dàng gửi tới, không nổi lên được tinh thần tiếp tục tán gẫu, hắn tắt máy.

Cẩn thận nghĩ lại, hiện tại hắn có một người có thể tiếp hắn nói chuyện bất cứ lúc nào, còn tìm cái gì giả vờ cùng tán gẫu.

Lãng phí ba đồng của hắn.

Thành giải trí kia xảy ra chuyện.

Bắt được một nhóm chơi ma túy.

Lam Diễm không rõ bên trong có hay không người bạn cùng phòng với hắn.

Dù sao, Trần Hiếu Quý đã sớm chuồn.

Thời sự thành phố phát tin tức này. Phóng viên còn phỏng vấn một sinh viên năm hai đến hút. Mặt sinh viên bị làm mờ, giọng nói cũng được xử lý. Hắn thẳng thắng kể về chuyện mình chơi ma túy

Lam Diễm nghe được mấy câu, liền cầm điều khiển lên muốn đổi kênh.

Lúc này, sinh viên vừa vặn nói đến hắn đưa bạn cùng phòng đưa vào vòng nghiện.

Lam Diễm cười châm chọc, “Chính mình không tự trọng thì thôi, còn gây tai họa cho người khác, loại cặn bã này nên ngũ mã phanh thây.”

“Đúng vậy.” Doãn Tiểu Đao đồng ý lời nói của hắn.

Hắn không xem được nữa, chuyển đến chương trình nghệ thuật tổng hợp, sau đó ném điều khiển đi.

Tin tức nói một chút, nhưng mãi mãi không bắt được người đứng đầu. Có tác dụng quái gì. Ở Thương thành Trần Hiếu Quý còn không phải đứng đầu sao, ngay cả hắn còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đừng nói chi tới kẻ đứng sau.

Doãn Tiểu Đao lại đột nhiên cầm lấy điều khiển, chuyển về thời sự.

Lam Diễm trừng mắt, “Cô làm gì thế?” Đơn giản là muốn qua trương trình này mỉa mai hắn phải không.

Cô nhìn TV chằm chằm, “Nhìn cảnh sát.”

Phóng vấn đại đội trưởng đội truy bắt ma túy, xuất hiện một bóng lưng.

Doãn Tiểu Đao liếc mắt đã nhìn ra, không phải người tối hôm qua. Cô cũng không hiểu vì sao lại đặc biệt để ý người kia.

Có lẽ là một loại ý thức với mối nguy.

Người kia rất mạnh.

Lam Diễm bỏ ra hai ngày tìm bạn gái, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Hắn tức giận, “Đao thị vệ, cô nói hoa đào của tôi vượng như vậy, sao lại không tìm được đối tượng chứ?”

“Không biết.” Vấn đề này của hắn, Doãn Tiểu Đao hoàn toàn không biết.

“Cô ngoại trừ đáp án này, còn có cái khác không?” Cô chỗ nào là cùng tán gẫu, căn bản là đầu gỗ.

Cô suýt chút nữa lại trả lời không biết, liền dừng lại, sửa lại lời: “Không tìm được thì không tìm.”

“Tôi phi!”

Nếu không có chuyện gì ở Thương thành, Lam Diễm liền lên đường về nhà xưởng.

Xe mới ra khỏi Thương thành, chú Lam lại đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo Lam Diễm cùng đi chùa bái Phật.

Mi tâm Lam Diễm nhíu lại, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt hắn lạnh xuống.

Mấy hôm nay thời tiết cũng không tốt, lúc đó có trận mưa. Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao xuống xe ở khu phục vụ trên đường cao tốc. Vừa mới ngồi xuống, đột nhiên một trận mưa rào tầm tã. Hai người họ đang ở khu phục vụ tiện lợi mua đồ ăn vặt, vừa ăn, vừa chờ đợi.

Khu phục vụ này cực kỳ đắt, Lam Diễm vì ví tiền của mình mà đau lòng một lúc lâu.

Hắn ăn đậu phộng hạt dưa, Doãn Tiểu Đao thì ăn cổ vịt.

Lam Diễm ăn xong nửa gói đậu phộng, nhìn mưa mù mịt bên ngoài, “Đao thị vệ, hành trình lần này không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cô tự mình tùy cơ ứng biến.”

“Được.”

Tướng ăn này của cô, làm hắn rất muốn làm bộ không quen cô, “Nơi riêng tư ngu ngốc như này thì thôi, ở trước mặt người ngoài, phải ra vẻ khôn ngoan một chút.”

“Được.”

“Đừng lúc nào cũng lấy nhiệm vụ làm trọng, vì bản thân suy nghĩ nhiều một chút.” Đây là điểm quan trọng nhất.

Doãn Tiểu Đao chuyên tâm cắn cổ vịt trong tay, không trả lời.

Rất nhiều lúc, động tác của cô còn nhanh hơn suy nghĩ. Cô không kịp nghĩ xem có nên ra tay hay không, cũng đã chắn phía trước.

Cô nghĩ, có lẽ mình thực sự muốn cứu hắn.

Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao chờ ở khu phục vụ hơn hai tiếng, cuối cũng chú Lam cũng tới.

Lúc này, đã tạnh mưa, rất mát mẻ.

Xe thương vụ màu đen đến cả cửa cũng đen thui, không nhìn được bên trong. sau khi cửa xe hạ xuống, một cái đầu lộ ra ngoài, là của con chim cú mèo.

Nó nghiêng đầu tròn, trừng đôi mắt to.

Lam Diễm trong nháy mắt này, đột nhiên cảm thấy Doãn Tiểu Đao thật là giống con cú mèo này. Ý nghĩ này làm hắn suýt chút nữa không thức thời bật cười.

“Diễm nhi lên xe đi.” Giọng nói của chú Lam thâm trầm vang lên.

Lam Diễm lên tiếng trả lời được, sau đó để Doãn Tiểu Đao đi ra sau chiếc xe kia.

Doãn Tiểu Đao nhìn hắn, nhìn trong xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận