Phụ Sinh

Chương 40: Nam thần thẳng đuột


Tối qua Chúc Vi Tinh ngủ không ngon, cả đêm mộng mị nhưng không nhớ mình mơ thấy cái gì. Sau khi ngủ dậy thì toàn thân cậu đau nhức mệt mỏi, đặc biệt là hai chân, giống như đã đi cả một đoạn đường dài vậy. Thế nhưng vết thương trên chân lại tốt hơn nhiều, không đau cũng không sưng lên. Tay nghề của vị bạn học Trịnh kia thật sự không tệ, không hổ là thái y ngự dụng của Khương Dực mà.

Sau khi ăn sáng xong, cậu đợi gần mười phút mới đợi được Tiêu Thông mang vẻ mặt ai oán tới cửa. Chúc Vi Tinh hỏi ra thì biết được bình xe điện của anh ta bị hỏng.

“Làm sao cũng không khởi động được, hôm qua rõ ràng còn rất tốt, một lát đến tiệm sửa xe coi sao.”

Cũng may Tiêu Thông còn một chiếc xe đạp có thể sử dụng, miễn cưỡng chở Chúc Vi Tinh đến quầy sữa.

“Buổi chiều cậu có tiết không? Khoảng mấy giờ?” Tiêu Thông hỏi, ý là muốn đưa Chúc Vi Tinh đi học.

Cậu từ chối, nói rằng chân của mình tốt lắm rồi, không muốn làm lỡ việc của Tiêu Thông.

Trong lúc chờ sửa xe, hai người đứng trước cửa tiệm nói chuyện, vừa vặn bị A Bồn nghe được, anh ta thuận miệng nói: “Chiều nào chúng tôi cũng chở hàng đến cửa tiệm sửa xe bên kia, cậu có thể ngồi trên xe hàng của bọn tôi.”

Đoán trước Chúc Vi Tinh sẽ không muốn, A Bồn lại nói: “Nếu không muốn nợ ân tình của tôi thì cậu có thể trả tiền vé, năm ngày một tuần, tính cho cậu 20 tệ đi, ok không?”

Giá cả thật sự phải chăng, Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Tiêu Thông thì ở một bên hỏi nhân viên cửa tiệm: “Xe tôi dở chứng gì vậy, sao bỗng nhiên bị hỏng chứ?”

Nhân viên cửa tiệm nói: “Có thể là bình điện thiếu nước, thêm một chút là được rồi.”

Tiêu Thông: “Không phải tháng trước cậu mới thêm cho tôi sao, còn nói một lần có thể dùng một hai năm mà?”

Nhân viên cửa tiệm: “Cũng có thể do bị người ta phá.”

Tiêu Thông: “Phá thứ đồ chơi này của tôi làm gì chứ?”

Nhân viên cửa tiệm: “Ai biết được, xung quanh đây ‘tâm lí không bình thường’ nhiều lắm.”

Mặc dù hôm nay không tổ chức rút thăm trúng thưởng, nhưng sau ba ngày xúc tiến quảng bá, quầy hàng nho nhỏ như cục mụn của Ngư Chu Nhai này đã có độ tồn tại đáng kể, buôn bán tốt hơn nhiều so với tình trạng hẩm hiu lúc trước, qua đợt này thi thoảng cũng có người hỏi hôm nay có tổ chức hoạt động nữa không bla bla… Chúc Vi Tinh ngồi đây luyện sáo còn được mấy chủ tiệm khác đến bắt chuyện xã giao, quả thực bận rộn lên không ít.

Đến giờ đi học, cậu ngồi lên xe giao hàng của tiệm sửa xe. Đó là một chiếc xe van bốn chỗ ngồi, hai ghế sau bị tháo ra để chỗ chở hàng. A Bồn và cậu ngồi chung một ghế, còn nhân viên cửa tiệm thì lái xe, lúc đến trường Chúc Vi Tinh, A Bồn nói bọn họ thường đóng cửa tiệm lúc năm giờ, nếu cậu muốn đi nhờ xe để về nhà thì cứ đợi ở cửa tiệm trước giờ đó là được, thấy ngại thì trả họ thêm mười tệ.

Thật sự là một ông chủ biết tranh thủ cơ hội, nhưng như vậy giảm bớt gánh nặng tâm lí cho Chúc Vi Tinh hơn nhiều, thế nên cậu nói sẽ cân nhắc.

Hôm nay là buổi học chung của ngành, Chúc Vi Tinh bước vào hội trường nhận được không ít sự chú ý, không biết là do cậu chống nạng hay do ảnh hưởng của bài đăng trên mạng nữa.

Cậu chỉ chuyên tâm tìm ghế trống, nửa đường thì bị người gọi lại.

Là Tân Mạn Mạn, cô đang ngồi chung với mấy cô gái khác, thấy cậu như vậy bèn tốt bụng nói còn chỗ trống ở dãy này, mời cậu ngồi chung.

Chúc Vi Tinh vui vẻ đồng ý.

Sau khi ngồi xuống cậu nghe Tân Mạn Mạn hỏi thăm chân của mình, trải qua sự việc ở phòng đàn kia thì hai người đã quen thuộc với nhau hơn. Quan tâm chân cậu xong, Tân Mạn Mạn lại hỏi môn tự chọn cậu chọn cái gì, hiện tại một môn thổi sáo đối với cậu đã đủ trầy trật, hẳn là sẽ không học thêm một nhạc cụ mới nữa.

Chúc Vi Tinh xem lịch học của mình, báo ra chuyên ngành phụ năm ngoái Chúc Tịnh Tịnh đã đăng kí: “Sản xuất âm nhạc điện tử.”

Lúc này không chỉ Tân Mạn Mạn mà mấy cô gái xung quanh cũng nhìn sang.

“Cậu đăng kí được lớp nhạc điện tử hả?” Tân Mạn Mạn kinh ngạc, “Chuyên ngành này mấy năm gần đây mới nổi, hai năm qua học viện chỉ tuyển mười mấy người thôi, học kỳ này mới mở thêm thành môn tự chọn cho ngành khác. Mặc dù nghiên cứu cổ điển không giúp ích gì mấy, nhưng trường có ý đào tạo chuyên nghiệp, vì vậy tài nguyên giảng dạy rất tốt, rất nhiều người muốn chơi thử một chút nhưng không giành được suất.”

“Vậy cậu có học chung lớp với đại thần chuyên ngành âm nhạc điện tử không?” Một nữ sinh khác hưng phấn nói, “Có mấy người rất giỏi, hơn nữa tất cả còn…”

Chúc Vi Tinh nhìn không hiểu động tác xoa đầu ngón tay của cô ấy: “?”

Tân Mạn Mạn và những người khác trăm miệng một lời: “Có tiền.”

“So với bọn họ thì chúng ta đều là một đám nghèo kiết xác”, nữ sinh cường điệu nói: “Mỗi một âm thanh cấp cao cậu nghe được đều là tiền đó, đặc biệt là hòa âm, càng đắt thì càng êm tai. Môn tự chọn chắc có thể mượn thiết bị của trường để học, nhưng với dân chuyên ngành cơ bản thì đều phải tự mình trang bị. Nếu muốn có được kết quả tốt, đồ chơi kia nói không chừng so với hãng Steinway còn xa xỉ hơn đó.”

Tân Mạn Mạn cũng gật đầu: “Chuyên ngành của phú nhị đại đấy.”

Chẳng trách Chúc Tịnh Tịnh chọn cái này, cũng không biết lúc đó đã tốn bao nhiêu công sức mới cướp được một chỗ.

Thấy Chúc Vi Tinh không nói lời nào, Tân Mạn Mạn còn tưởng cậu đang lo lắng tiến độ của bản thân, cô bèn thật lòng an ủi: “Nếu là môn phụ thì thầy sẽ không yêu cầu quá cao đâu, không cần lo không theo kịp tiến độ.”

Chúc Vi Tinh tự nhủ chuyên ngành chính cậu không theo kịp mà cậu còn chưa lo đâu, song cậu chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Tân Mạn Mạn cười đáp lại, cô đang muốn hỏi về bản nhạc một chút, nhưng bất ngờ bị bạn học bên cạnh chọc chọc ra hiệu.

Tân Mạn Mạn không vui: “Tôi không hỏi đâu, muốn thì mấy người tự hỏi đi.”

Nhưng mấy cô gái kia không buông tha cho cô, Tân Mạn Mạn bất đắc dĩ đành phải quay sang Chúc Vi Tinh: “À thì… Cậu thật sự quen biết Khương Dực à? Là bạn bè hả?”

Chúc Vi Tinh thật lòng báo cáo: “Anh ta là hàng xóm của tôi, nhưng chúng tôi không quen thân lắm. Ngày đó đến phòng đàn là anh ta giúp đỡ chút thôi, tôi bị trẹo chân.”

Lời này trái lại mang đến càng nhiều nghi vấn hơn, quan hệ đã là không quen, thế sao lại nhờ hắn giúp? Rồi sao cần phải khiêng-vác-bế-chở về nhà? Khương Dực là loại người tốt bụng gọi một cái liền đến sao?

Các cô gái mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhưng thấy giảng viên đã vào, Chúc Vi Tinh cũng mở sách ra, đành phải tạm dừng đề tài này tại đây.

***

Hôm nay sân bóng rổ ở khu 3 có trận đấu, chỉ là ghép nhóm tạm thời, một bên là lớp điền kinh – chuyên ngành của nhóm Quản Hiểu Lương, một bên là vịt nước của đội tuyển bơi lội, trình độ trên đất bằng thì rối tinh rối mù, có thể tưởng tượng được điểm số khốc liệt ra sao.

Đương nhiên đây là trước khi Khương Dực tham gia. Sau khi Khương Dực thế chỗ cho một tên trong đội bơi lội, điểm số cấp tốc vọt lên mười lần.

Hắn là đấng toàn năng, mọi người trong học viện Thể thao ai cũng biết cả, trước đây khi chưa giải nghệ hắn sẽ không vào dã đội, chỉ chơi với đội chuyên nghiệp thôi, nếu không sẽ thành bắt nạt người ta mất. Sau đó xảy ra chuyện, ngẫu nhiên sẽ thấy Khương Dực chơi trong đội không chuyên mấy lần, nhưng cơ bản sẽ kết thúc trận đấu trong vòng hai mươi phút.

Quần chúng vây xem ngoài sân không nhịn được hỏi bạn học: “Lão Khương bây giờ không còn luyện thể thao nữa sao?”

Sinh viên đội bơi lội cười: “Không tin đúng không? Ai nhìn thấy trạng thái này của hắn cũng sẽ không tin, nhìn như không bị thương gì vậy.”

“Dực ca có giúp đội quyền anh luyện tập trước mấy trận cuối kì, Lưu Đại – Lớp phó khóa 16 bị một quyền của hắn đấm gục tại chỗ đến mức ói ra, thiếu chút nữa lưu lại bóng ma tâm lí mà lui giới quyền anh đó.”

“Uầy tinh thần của vị Lưu Đại này không được rồi, cần phải học hỏi đội Judo thêm mới được, bị lão Khương chỉnh hai năm mà vẫn thân tàn chí kiên còn ở trong giới đó.”

“Lão Hồ đội đấu vật chúng ta cũng vậy đó, tìm ngược không ngừng, chịu đòn không thôi, càng thua lại càng thích bị Dực ca thu thập, nhưng đáng tiếc một năm nay Dực ca càng ngày càng ít chơi.”

“Sức bùng nổ của lão Khương thật sự vượt tầm cát bụi rồi, tôi nghe thầy chỉ đạo Vương và thầy Lý của chúng ta lén lút tán gẫu, nói chủ nhiệm Ngô không biết âm thầm gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho lão Trữ rồi, chính là muốn khuyên Dực ca trở về. Nói mặc dù sức bền của hắn không còn như trước nữa, tranh chức vô địch toàn quốc hơi khó, nhưng đoạt giải cấp thành phố thì không thành vấn đề, hắn nên giành lấy vinh quang về cho thành phố U cũng như nhà trường mới phải, bất quá lão Trữ vẫn không phản ứng gì.”

“Đúng là thả rắm!” Lời này thật khiến nhiều người phẫn nộ thay Khương Dực, “Dực ca mấy năm trước còn chưa mang về đủ nhiều vinh quang hay sao, nếu không phải khi đó lão Trữ cùng với lãnh đạo trường X nháo ra mâu thuẫn, Dực ca sẽ tình nguyện từ bỏ đi học khóa bồi dưỡng tiêu chuẩn mà ở lại chỗ này của lão Trữ sao, đội tán đả trường X không phải là tổng bộ nhỏ của đội quốc gia à, chỗ nào đến lượt viện Thể thao U nhặt ví da chứ, hai năm trước giành được nhiều chức vô địch chói lóa như vậy, thế mà còn chưa biết đủ à?”

“Giọng điệu muốn lợi dụng phế vật của lão quỷ họ Ngô kia là có ý gì, tuy nói sức bền của lão Khương không còn tốt, cũng chỉ là đang nói đến sự bùng nổ tương đối thôi, so với thời kì đỉnh cao thì đúng là có giảm xuống, thế nhưng muốn ném bay mấy thứ rác rưởi thì hoàn toàn không thành vấn đề đâu.”

Những nơi như học viện Thể thao này, đôi khi còn tàn khốc hơn nhiều so với những trường đại học chuyên nghiệp khác. Âm nhạc, hội họa hay khiêu vũ còn có thể quen tay hay việc, luyện càng nhiều càng tốt, nhưng thể thao thì không, giữa loại tuyển thủ nỗ lực và loại tuyển thủ tài năng trời sinh như cách nhau cả hàng hà sa mạc và đại dương giữa hai cực Bắc và Nam vậy, vài bước chạy nhảy ngẫu nhiên của người ta có thể là cả một phương trời xa xôi mà có mấy người cả đời cũng không chạm tới được. 

Khương Dực chính là một tuyển thủ hiếm có và cực kì tài năng, trước khi bị thương, hắn có thể dễ dàng nhảy qua vài cánh cửa chuyên ngành, không luyện tán đả cũng vẫn còn đường khác để đi, tài giỏi đến mức không khỏi khiến người ta ghen tị. Sau khi bị thương, hắn vẫn có thể kiêu ngạo với bọn người phàm như cũ, nói cho mọi người biết rằng, ngay cả khi chén cơm của hắn bị Đức Chúa Trời chọc thủng đi nữa, thì cơm thừa còn lại trong đó cũng vẫn nhiều hơn cả cái nồi cơm của bạn.

“Hả? Lão Khương là vì lão Trữ mới ở lại sao? Sao tôi nghe nói là chính hắn không ưa tác phong nát bét của mấy huấn luyện viên trường X mà, trường Z hay trường M kia cũng vậy, toàn theo chủ nghĩa quan liêu.”

“Còn tôi lại nghe được do Dực ca ghét bỏ phương bắc quá xa, thích thành phố U hơn.”

“Trước hai phiên bản có lí ở trên thì phiên bản này có chút sai sai, đó là chủ gia đình không thể rời nhà đi được, nếu không cục cưng của hắn sẽ phải ở đây ngóng trông á.”

“Không quản là phiên bản nào đúng, nói chung học viện Thể thao U cũng đã chiếm tiện nghi không ít, lão quỷ họ Ngô kia thật mẹ nó được voi đòi tiên, còn dám nói đoạt giải không thành vấn đề, Dực ca bị thương như vậy, bác sĩ đã nói không thể vận động mạnh thời gian dài, vào miệng lão ta sao lại thành dễ dàng như vậy. Lỡ như luyện đến tàn phế thì lão sẽ phụ trách tới cùng à.”

Thời hoàng kim của một vận động viên tán đả chuyên nghiệp là từ 15 đến 25 tuổi, chiều cao 1m75 đến 1m80 là chuẩn. Khương Dực kỳ thực hơi cao quá, trong võ thuật có câu nói “Dài một tấc, mạnh một tấc”, nếu như cao to mà đủ nhanh nhẹn thì về cơ bản không có chuyện gì, nhưng đáng tiếc phần lớn người cao to lại vụng về, sức mạnh lớn nhưng tốc độ yếu, khi đánh nhau có cả ưu lẫn nhược điểm.

Thế mà Khương Dực thì không, hắn ta có sải tay dài, thế đứng vững vàng, độ linh hoạt vượt xa cả chiều cao, phạm vi công kích quả thực kinh người. Loại tồn tại phản khoa học này tục xưng chính là thiên phú, thiên phú đến mức khó tin, là bẩm sinh đã có, quý giá biết bao. Theo lí thuyết thì 21 tuổi, con đường huy hoàng của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi, nhưng lại buộc phải dừng lại trước khởi đầu xán lạn như thế. Thiên tài ngã xuống, giấc mộng tan vỡ, là nỗi đau tột cùng của mỗi một người chơi thể thao, điều này như khắc lên trên người Khương Dực dấu ấn bi kịch của một anh hùng, đặc biệt nguyên nhân hắn bị thương còn không tầm thường, chính là vì cứu người, khiến người ta càng thương cảm não nề hơn nữa.

Thực ra đó không phải lần đầu tiên Khương Dực làm chuyện như vậy, vào năm nhất hắn đã vì thế mà nổi danh ở học viện Thể thao U, khiến rất nhiều sinh viên chỉ nghe danh không gặp mặt cũng biết được cái gì gọi là một người thực sự ngoan cường. Video cứu người đến bây giờ vẫn còn được lan truyền trên diễn đàn cũng như vòng bạn bè của mọi người, xem qua không khỏi phải khen một câu trâu bò, dù sao so với Khương Dực vì đại cục đánh cược tính mạng thì lời lẽ sính anh hùng của bọn họ ngày thường chỉ thật rẻ mạt và keo kiệt thôi.

Nghĩ kĩ mà nói, Khương Dực được chú ý nhiều ở cả học viện Nghệ thuật U lẫn Thể thao U như vậy cũng không có gì lạ, một chàng trai hội đủ tài năng và dũng khí, bạo lực và nhân nghĩa, thần bí và bi kịch các loại yếu tố như vậy, ai cũng không khỏi bị hắn thu hút, so với những thứ đó, điều kiện ngoài thân của Khương Dực ngược lại là không đáng nhắc tới.

Đương nhiên không thể phủ nhận Khương Dực lớn lên đẹp trai, cũng không phải loại đẹp trai khí chất ngời ngời thường thấy ở học viện Thể thao – kiểu phải dựa vào vận động cùng vóc người để thêm điểm. Hắn là đẹp trai chính hiệu, khí phách lại hiên ngang, đối với nữ thần hay hoa khôi trường cũng phớt lờ như thường, trong mắt một số người, điều đó trở thành một loại cá tính đặc biệt.

Quả thực viện Thể thao bị viện Nghệ thuật U đè ép nhiều năm gần như đã dài mặt cả rồi. Cho nên, Khương Dực mỗi ngày nhận được bao nhiêu cảm xúc suồng sã hay nhục mạ ở viện Nghệ thuật U, thì ở viện Thể thao U sẽ được bù đắp lại gấp đôi, ở đây toàn là fan nam thực sự yêu mến hắn, bị hắn thối mặt cũng vẫn không rời không bỏ.

***Lời tác giả:

Thiết lập tính cách của Khương Dực hơi phức tạp, phải viết một chút, bao gồm cả diễn biến tâm lí của hắn đối với Chúc Vi Tinh nữa, phần sau sẽ nói đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận