“Đông Phương công tử, ngươi cởi y phục ra, ngâm mình vào trong thùng nước thuốc kia đi!?” Mạc Túc bận bịu một mớ dụng cụ ở trên bàn, không quay đầu lại nói.
Mà Đông Phương Hạo Hiên nghe vậy, thình lình cả kinh đến rớt quai hàm, hắn nhìn cái thùng gỗ cao bằng nửa người cách đó không xa, lắp bắp hỏi:
“Cởi… cởi y phục?”
Ánh mắt lại len lén nhìn nữ tử ngồi ở chỗ kia, chỉ cần nghĩ đến cái hình ảnh nào đó, mặt của hắn không khỏi đỏ lên, kéo dài tới tận mang tai.
Mạc Túc có chút không kiên nhẫn, chọn ra một số loại cây cỏ đặt vào mâm rồi bảo hai đứa nhỏ mang đến thùng thuốc, một bên trả lời:
“Không cởi y phục thì làm sao ngâm nước thuốc?”
Tuy rằng chỉ cần một mình Mạc Du Hồng là có thể hút hết độc trong người hắn, nhưng vì tránh cho ngoài ý muốn, nàng vẫn phải giả bộ làm dáng một chút.
Nhưng thật ra, những dược liệu ngâm trong nước kia đều là đồ thật, có tác dụng cường thân kiện thể. Đông Phương Hạo Hiên bởi vì trúng độc quá sâu nên thân thể lỗ lã đến lợi hại, nàng dù sao cũng nhận tiền người ta, bởi vậy lựa chọn một số nguyên liệu có dược tính mạnh bồi bổ vào cơ thể hắn.
Mạc Túc đã quen với việc hạ đạt mệnh lệnh, thủ hạ của nàng cũng sẽ không hỏi nhiều thêm câu thứ hai. Cho nên khi Đông Phương Hạo Hiên xoắn xuýt nửa ngày làm nàng hơi không kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh xuống.
Gương mặt của Đông Phương Hạo Hiên thoáng run rẩy, hắn ho khan vài tiếng, đỏ mặt hỏi lại:
“Có thể không cởi được không?”
Mạc Túc bất chợt ngẩng đầu lên, thấy bộ dáng này của hắn thì hơi kinh ngạc, quỷ dị ngắm hắn vài vòng, sau đó phất tay nói:
“Tùy ngươi!”
Không cởi y phục thì dược liệu không ngấm vào sâu thôi! Đó là lợi ích của hắn, hắn không chịu thì nàng có thể bắt ép được sao?
Đông Phương Hạo Hiên nhẹ thở phào một hơi, sắc đỏ trên mặt rút đi, nhưng vẫn không được tự nhiên mà nhảy vào thùng tắm.
Hắn sao có thể thất lễ trước mặt nàng. Mặc dù trong lòng quỷ dị… rất muốn!
Lúc này, Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng mỗi người bưng một cái mâm, lần lượt bỏ hương liệu vào trong thùng tắm.
Mạc Du Hồng ánh mắt loạn chuyển, cười khúc khích quan sát Đông Phương Hạo Hiên, chọc ghẹo nói:
“Đông Phương thúc thúc, Tiểu Hồng phát hiện người thẹn thùng nha!”
Đông Phương Hạo Hiên sắc mặt vốn đã bình thường, sau khi nghe lời này thì tức khắc lại đỏ lên, hệt như một con tôm luộc, hắn ho khan nói:
“Không có! Tiểu Hồng nhìn lầm rồi, sao thúc thúc có thể thẹn thùng được cơ chứ! Khẳng định là thời tiết nóng quá thôi!”
“À!” Mạc Du Hồng gật gù cười trộm một tiếng, hiểu rõ mà không nói ra.
Bắt gặp cái đầu nhỏ cười trộm này, Đông Phương Hạo Hiên cả người đều không tốt, chân tay lúng túng không biết để ở đâu.
Cảm nhận được nước lạnh theo từng cây nguyên liệu thả vào mà hơi nóng rực, bốc lên sương mù. Đông Phương Hạo Hiên thoải mái ngâm nga một tiếng.
Thình lình lúc này, hắn lại nghe tiểu hài nhi lầm bầm lầu bầu:
“Thật đáng tiếc! Nếu mẫu thân kiên trì chút nữa thì được rồi. Mẫu thân ngài không nhìn, nhưng tiểu Hồng muốn nhìn tiểu soái ca a!”
Đông Phương Hạo Hiên thân mình cứng đờ, da mặt cơ hồ nứt nẻ.
Ta má ơi!
Mạc Vân Long trong lòng thấp chú một tiếng, muốn ngăn cũng ngăn không kịp, vội vàng cốc một cú vào đầu của cô muội muội nhà mình, vụng trộm trách cứ:
“Tiểu muội, ca đây cho muội quỳ được chưa? Muội suy nghĩ tầm bậy tầm bạ gì trong đầu thế?”
Mạc Du Hồng bỏ xuống cái mâm, gương mặt phụng phịu sờ đầu:
“Đau! Ca ca đáng ghét! Muội có làm cái gì đâu chứ, muội chỉ đang tiếc nuối không được nhìn… ngô!”
Không để cho cô muội muội hư hỏng này nói hết câu, Mạc Vân Long đã nhanh trí bụm miệng rồi túm cô nàng lôi đi, cười hề hề nói với Đông Phương Hạo Hiên:
“Muội muội ta khả năng là chưa tỉnh ngủ nên nói mê sảng. Ha hả! Đông Phương thúc thúc ngươi tiếp tục!”
Nhìn hai đứa nhóc tỳ đi xa, Đông Phương Hạo Hiên mới thả lỏng cơ thể cứng ngắc, trên trán có vài hột mồ hôi rơi xuống. Hắn khẽ nắm chặt bàn tay đưa lên miệng sặc vài tiếng, sau đó khóe miệng dâng lên tia cười yếu ớt.
Hắn đưa mắt nhìn qua tấm bình phong, lại chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp và đường tóc óng mượt của nữ tử, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia mê ly.
Biểu hiện của hai đứa nhỏ… cũng là nàng dạy sao?
Nàng… rốt cuộc là người như thế nào!?
Khoảng một tiếng sau, dược lực trong nước thuốc đã hoàn toàn bị hắn hấp thu, Mạc Túc đưa cho hắn một bộ trường bào đã chuẩn bị sẵn.
Lúc này Đông Phương Hạo Hiên nằm ở trên giường, y phục chỉnh tề, gỡ xuống ngọc quan trên đầu, tóc dài như thác nước rũ ở hai bên gối. Hai tay nghiêm túc đặt ở trước bụng, phối hợp với làn da hơi trắng bệch bất thường, làm cho hắn giống như là mỹ nhân yếu ớt.
Mạc Túc đứng ở trước giường quan sát một hồi, sau đó mới móc ra một viên đan dược trắng trẻo đưa cho hắn, nói:
“Ngươi nuốt cái này vào!”
Đông Phương Hạo Hiên đưa tay nhận lấy, không chút do dự bỏ vào trong miệng. Hắn mặc kệ viên thuốc này là thuốc gì, nàng đã cứu hắn hai lần, không có lý nào lần này lại hại hắn.
Hai đứa nhỏ ngồi ở bên cạnh giường, thấy vậy cũng vui sướng reo lên.
“Đông Phương thúc thúc giỏi quá, uống cái này vào rồi, lát nữa sẽ không đau không ngứa. Hoàn mỹ mà trị hết bệnh luôn!” Mạc Du Hồng đưa tay nắm lấy bàn tay của nam tử, tranh thủ cơ hội ăn đậu hủ, cười khúc khích nói.
“Tiểu Hồng, nam nữ thọ thọ bất tương thân, muội, muội mau rút cái tay ra nha. Đừng để người khác chiếm tiện nghi!” Mạc Vân Long tuy rằng bình thường hay dỗi muội, nhưng cũng rất sủng muội. Hắn làm sao có thể cho muội muội bị người khác bắt nạt.
“Ca! Ngươi đừng có đại kinh tiểu quái thế được không, nắm một chút thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào!” Mạc Du Hồng bĩu môi, không cho là đúng nói.
“Muội…” Mạc Vân Long tức đến đầy đầu mồ hôi.
“Được rồi, hắn đã hôn mê rồi. Tiểu Hồng, mau chóng hấp thu độc đi. Tiểu Long đừng lại phiền em. Mẫu thân cho các ngươi hộ pháp!” Mắt thấy Đông Phương Hạo Hiên vì một viên mê dược kia mà hôn mê sâu, Mạc Túc ra tiếng nói, nhìn qua nữ hài nhi.
Mà Mạc Du Hồng lúc này kích động không thôi, trừng mắt bảo nam hài đi ra chỗ khác, còn mình thì kích khởi dị năng, năm ngón tay hơi cong lại, đặt ở vị trí giữa bụng của Đông Phương Hạo Hiên.
Theo Mạc Du Hồng nhắm mắt lại, từ năm ngón tay nàng phát ra một đoàn năng lượng xanh lục xen lẫn thâm đen, đoàn năng lượng này hoàn toàn đi vào cơ thể của Đông Phương Hạo Hiên, nhanh chóng truy tìm đồng bạn.
Tiểu Độc, ta tới đây!
Mạc Du Hồng trong lòng hò hét, điều khiển dị năng thâm nhập vào từng cái ngõ ngách, hút cho bằng được một đám khí đen co ro ở mỗi góc trong kinh mạch.
Meo!
Tiểu hắc miêu kêu gào một tiếng, phóng vọt lên ngồi ở trên vai của nữ hài, ánh mắt láo liên cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiểu ma nữ lúc này đang hấp thu năng lượng, nó phải có trách nhiệm bảo vệ tốt nàng.
Mà Mạc Vân Long cũng không rảnh rỗi, đứng khoanh tay ở trước người của nữ hài, ánh mắt nghiêm nghị, phảng phất ai muốn tổn thương nữ hài sau lưng thì phải bước qua xác của hắn trước.
Mạc Túc hài lòng gật đầu, phất tay một cái dựng lên không gian phong tỏa.
Tam trọng bảo hộ, tiểu Hồng có thể yên tâm hấp thu độc lực rồi.
Mà nàng, lại đi ra cửa ngoài, híp mắt nhìn một đám hắc y nhân đã đem khách điếm bao vây lên.
“Chủ tử, là người do Tùng bá mang đến!” Mạc Nhất đứng ở ngoài của, thấy nàng đi ra thì khẽ nói nhỏ, chỉ tay vào một người cầm đầu đeo khăn ở phía trước, lúc này đang cùng Nhị, Tam trưởng lão giằng co.
“Ta biết, mục đích của hắn là không muốn cho Đông Phương Hạo Hiên an toàn trở về Thiên Nguyệt, lần này có chúng ta chen ngang nên hắn bị bức nóng nảy, buộc phải ra tay giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu không, sau này không còn cơ hội!” Mạc Túc gật đầu, híp mắt nói.
“Vậy chúng ta có cần ra tay giúp đỡ không, bọn họ mang đến người nhiều, đa số là Mặc Huyền ngũ phẩm trở lên.” Mạc Nhất lại hỏi.
“Không cần! Chuyện nhà của bọn hắn, chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều. Huống hồ, trải qua chuyện của A Cửu, hai người trưởng lão kia đã có cảnh giác, chắc chắn sẽ không để đám người này an toàn lui thân.”
Mà kết quả cũng không ngoài Mạc Túc dự liệu, Nhị và Tam trưởng lão nghi ngờ Thập Diệm Lâu đã có hậu chiêu, nên sớm bố trí hết thảy, cho nên khi đám sát thủ vây chung quanh thì hộ vệ Đông Phương Gia cũng bọc đánh từ ngoài vào.
Mạc Cửu đưa nước thuốc cho bọn họ lúc này khởi lên tác dụng, hoàn toàn có thể làm lơ dược hiệu của Tuyên Mị, đánh đâu thắng đó.
Tùng bá nhìn thấy cảnh này, ánh mắt khó coi rất nhiều.
Vì cái gì, đoạn đường này kế hoạch cứ luôn không thuận. Phảng phất là bị người nhìn thấu rồi đánh tan vậy, khiến cho hắn bực bội uể oải không thôi.
Nhìn sát thủ từng tên từng tên ngã xuống, hắn chỉ có thể cắn răng, phất tay:
“Triệt!”
Lúc này, Nhị trưởng lão phá lên cười, ánh mắt mang theo tôi độc:
“Thập Diệm Lâu, các ngươi thật sự cho rằng thập đại gia tộc chúng ta yếu mềm đến thế sao, lần lượt nhường nhịn các ngươi? Nếu đã tới, vậy thì nạp mạng lại đi!”
Nói rồi, Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão xông lên, phóng ra huyền khí cùng Tùng bá so chiêu.
Tùng bá sao có thể là đối thủ của hai người, vài chiêu qua đi đã ăn một chưởng, bay ngược đập vào tường rồi hộc ra một búng máu, khăn mặt bị chấn đến rách nát, lộ ra diện mạo thật của hắn:
“Lão Tùng!!!” Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão không ngờ tới, người này vậy mà là tông tộc trưởng lão, Đông Phương Tùng.
Quan trọng là, trước đó hắn cùng bọn họ như nhau, đi theo bảo vệ đại tiểu thư, sau đó đại tiểu thư sa sút, hắn mới đi theo con của nàng, Đông Phương Hạo Hiên.
“Lão Tùng, ngươi phản bội thiếu chủ?” Tam trưởng lão khó tin chất vất, thần sắc lộ vẻ thất vọng.
“Như các ngươi nhìn thấy!” Đông Phương Tùng biết hiện tại chối cãi cũng không có ít gì, vì vậy thẳng thắn thừa nhận. Ánh mắt âm u nhìn hai vị trưởng lão.
“Ngươi đang làm việc cho ai!?” Nhị trưởng lão đến gần, sắc mặt khẳng định hỏi.
Thập Diệm Lâu cùng Đông Phương gia trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Nay, người của bọn họ liên tục khiêu khích, chỗ chỗ trí mạng, muốn đưa Đông Phương Hạo Hiên vào nơi chết. Rõ ràng chính là có mục đích mà nhằm vào.
Nhị trưởng lão nghĩ ngợi tình cảnh của Đông Phương gia hiện giờ, trong lòng có một cái suy đoán mơ hồ.
“Lão phu đã thất thủ, muốn chém muốn giết gì thì cứ ra tay đi. Hỏi nhiều như vậy làm gì!” Đông Phương Tùng bất cần đời trả lời. Trong lòng xác định kết cục của mình.
Nếu hôm nay không chết ở đây, thì về đến Thiên Nguyệt, hắn cũng sẽ bị người kia tra tấn sống không bằng chết.
“Hừ! Ngươi không chịu nói sao? Đem ngươi trở về đưa cho gia chủ, còn sợ ngươi không khai?” Tam trưởng lão phất tay ra hiệu cho hộ vệ bắt lại, chuẩn bị đem về tra khảo.
“Lão Tam, không cần! Ta đã biết người kia là ai. Nể tình lão bằng hữu mấy mươi năm, ngươi cho hắn được chết thống khoái đi!”
Trong lúc Tam trưởng lão kinh nghi bất định và Đông Phương Tùng hoảng sợ tột độ khi, Nhị trưởng lão đã đưa tay lên đỉnh đầu của Đông Phương Tùng, huyền khí đè ép mà xuống.
Phốc!
Đông Phương Tùng trợn to hai mắt, trên trán hằn đầy tia đỏ, cuối cùng hắn ngã vật ra, chết không nhắm mắt.
Mà sát thủ của Thập Diệm Lâu cũng không có kiên trì bao lâu, nháy mắt đã bị hộ vệ đánh chết.
“Lão Nhị, ngươi biết chủ mưu đằng sau à? Không cần mang hắn trở về làm chứng cứ sao?” Tam trưởng lão ngó qua cái xác của Đông Phương Tùng, nghi ngờ hỏi.
“Trở về rồi nói!” Nhị trưởng lão chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đông lạnh trả lời.
Tam trưởng lão nhấp môi vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, bảo hộ vệ đem xác của người kia chôn cất kỹ lưỡng. Dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm.
Huyết mạch dòng chính, tông tộc điêu linh!
Trên lầu, Mạc Túc thấy trò hay cũng diễn xong rồi, liền trở về trong phòng, thấy quá trình hấp thu độc lực của nữ nhi cũng không sai biệt lắm sắp xong rồi, cảnh giới đang không ngừng tăng lên.
Thanh huyền tam phẩm… thanh huyền bát phẩm.
Lam huyền nhất phẩm… lam huyền ngũ phẩm…
Cuối cùng, cảnh giới vững vàng dừng lại ở Lam Huyền đỉnh phong.
Mạc Du Hồng thu công, chép chép miệng nuối tiếc:
“Thiếu chút nữa…”
Mạc Túc buồn cười nhìn nàng, liếc mắt nói:
“Được rồi, đừng rầu rĩ. Cảnh giới tăng quá nhanh không phải chuyện tốt, dễ lỗ lã căn cơ. Ngươi cứ luyện tập thuần thục chúng nó, thời cơ tới ắt sẽ nước chảy thành sông mà đột phá.”
“Tiểu Hồng biết rồi, mẫu thân!” Mạc Du Hồng chỉ rầu rĩ năm giây, sau đó mãn huyết sống lại, cười khúc khích với Mạc Túc, rồi quay sang nháy mắt với Mạc Vân Long:
“Ca ca, cảnh giới của muội bằng huynh rồi nha! Cẩn thận muội vượt qua huynh!”
Mạc Vân Long trong lòng buồn bực, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
“Còn lâu đi ha!”
Mạc Túc buồn nhìn nhìn hai tiểu quỷ này, cảnh giới này đi ra ngoài không biết hù chết bao nhiêu người. Có con nít sáu tuổi nào mà Lam Huyền cao thủ xuất hiện trên đại lục chưa?
Bọn họ còn không biết đủ.
Nhưng mà có tâm ganh đua tiến tới, mới là tốt!
Dư quang ngắm thấy Đông Phương Hạo Hiên mí mắt giật giật, có dấu hiệu tỉnh lại, nàng nháy mắt bảo bọn nhỏ đừng nói chuyện.