Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 211: Hai Mảnh Tàn Hồn




Đế Mặc Thần và hai đứa nhỏ nào có ngờ đến, người được bọn họ cho rằng vốn dĩ ngủ say lúc này đang dùng ý thức du đãng trong tinh thần hải của chính mình, Mạc Túc khoanh tay đứng từ xa, mặt mày lạnh lẽo nhìn hai mạt tàn hồn không chỉ xâm nhập dân cư bất hợp pháp, mà còn cãi nhau inh ỏi không dứt.
Hai mảnh tàn hồn đều là nữ nhân, một người khoác áo bào đen, ngũ quan minh diễm nhưng toàn thân tràn đầy lệ khí.

Có lẽ lúc chết đi nàng ở vào tuổi trung niên, cho nên biểu tình của nàng xen lẫn giữa sự tang thương và chết lặng.
Mà một người khác lại là thiếu nữ tuổi mới đôi mươi, thân khoác váy đỏ trương dương nhiệt liệt, nơi khóe mắt có một viên nốt ruồi đỏ càng tô lên nét vũ mị và kiêu căng ngạo mạn của nàng.
Thiếu nữ áo đỏ nhìn nữ nhân hắc y, biểu tình tràn đầy thống khổ hỏi:
“Mẫu thân! Ta đã làm xong sở hữu yêu cầu của ngươi, không tiếc đánh đổi sinh mệnh nguyền rủa kẻ thù, bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi vẫn không thể thừa nhận ta sao?”
Nữ nhân hắc y cúi đầu không nhìn vẻ mặt khát vọng của thiếu nữ, thái độ hờ hững đáp:
“Bắc Minh Diễm! Sự tồn tại của ngươi chính là sỉ nhục lớn nhất đời ta.

Nếu không phải trong thân thể ngươi chảy dòng máu của họ Bắc Minh, ta đã sớm bóp chết ngươi từ trong trứng nước.

Ngươi chỉ là công cụ mà ta dùng để trả thù thôi!”
Lại lần nữa nghe câu trả lời vô tình như thế, thiếu nữ Bắc Minh Diễm gần như hỏng mất, cảm xúc kích động gào thét:
“Nhưng ta có tội tình gì đâu? Ta có thể lựa chọn nơi mình sinh ra hay sao? Ân oán của đời trước, vì cái gì bắt buộc ta phải gánh chịu?”
Nữ nhân hắc y dùng ánh mắt căm hận nhìn thiếu nữ, cười lạnh đáp lời:

“Bởi vì ngươi là căn nguyên của mọi tội nghiệt, là hậu quả cần thiết gánh chịu khi có một gia tộc với dòng máu tham lam.

Ngươi cần nhận rõ một sự thật, sự xuất hiện của ngươi không phải kết tinh từ tình yêu, mà do sự tính kế cùng ***** ***.

Nếu không phải huyết mạch của ngươi còn có tác dụng, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi ăn sung mặc sướng, hưởng thụ quyền lợi làm thiên kim đại tiểu thư ở Bắc Minh gia tộc hơn hai mươi năm?”
Bắc Minh Diễm cười giễu cợt, không gọi mẫu thân nữa mà gọi bằng tên đầy đủ:
“Ô Nhật Tri Vi! Ta là nữ nhi của ngươi, ngươi lại ra tay không chút nhân từ, thật là tuyệt tình vô cùng!”
Ô Nhật Tri Vi cười ha hả, cúi thấp đầu, hai hàng huyết lệ chảy dọc xuống gò má, ngữ điệu đầy thê lương:
“Nói về tàn nhẫn vô tình, ta không bằng một góc của gia tộc Bắc Minh các ngươi.

Nếu biết cứu Bắc Minh Dục một mạng sẽ khiến cho cả tộc Ô Nhật bị tử tuyệt, ta lúc ấy nên đem hắn nghiền xương thành tro.

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận…”
Bắc Minh Diễm cũng khóc lóc thảm thiết, gào rống cãi lại:
“Nhưng ngươi cũng lợi dụng huyết mạch của ta hạ xuống nguyền rủa cho toàn bộ tộc nhân họ Bắc Minh.

Khiến đời đời của bọn họ hoặc không có con nối dõi, hoặc chết non yểu mệnh.

Ngươi dày vò bọn họ như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Ô Nhật Tri Vi cười lạnh, sâu trong đôi mắt đầy vẻ điên cuồng:
“Như thế nào đủ? Tộc nhân Ô Nhật – một ngàn vạn người, chỉ trong một đêm toàn bộ bị diệt sát.

Thù này sâu như biển, ta tình nguyện không đi luân hồi, du đãng ở thế gian nhìn bọn họ giãy dụa đau khổ.

Huống chi, bọn họ còn trấn áp Long ca ca ngàn năm, khiến hắn có nhà mà không thể về, cho đến hiện tại… hoàn toàn bị giết chết… a!!!”
Bắc Minh Diễm nghe vậy, lắc đầu nói:
“Oan oan tương báo, khi nào mới dứt! Người giết Long thúc rõ ràng không phải Bắc Minh gia.

Ngươi lại đem thù này tính đến trên đầu bọn họ, không phải quá ngang ngược vô lý sao?”
Ô Nhật Tri Vi dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bắc Minh Diễm, ngữ điệu cáu gắt mà quát nạt:
“Im miệng! Ngươi không có tư cách kêu Long thúc! Hắn đã chết rồi, ta không muốn nghe kẻ tội nghiệt như ngươi nhắc đến hắn, nháo đến hắn không được yên giấc ngàn thu!”
Liên tiếp bị sỉ vả chửi mắng, Bắc Minh Diễm cũng bực mình, nàng lúc sinh thời là hòn minh châu của Bắc Minh gia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.


Ai đều không dám quát nạt nàng một tiếng.

Tức nước thì vỡ bờ, huống chi nàng đã chết rồi, nàng còn sợ ai:
“Lão yêu bà! Ngươi sỉ nhục ta đủ rồi đó! Bắc Minh gia tộc có sai với ngươi, ngươi cũng trả thù trở về rồi! Ta tuy sinh ra sai chỗ, nhưng ta có lỗi gì? Ta giết tộc Ô Nhật các ngươi? Hay là ta đi cử báo khi phát hiện linh hồn ngươi lẫn vào Hắc Linh Châu? Ta không có, ta còn trợ ngươi báo thù! Giúp ngươi diệt sát những trưởng bối đã từng dạy dỗ yêu thương ta.

Ô Nhật Tri Vi, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem, ta thiếu ngươi cái gì? Ta thiếu tộc Ô Nhật cái gì?
Ngươi chỉ biết trách móc người khác mà không biết tự kiểm điểm bản thân.

Là do ngươi niên thiếu vô tri, lương thiện đặt sai chỗ, là ngươi tự dẫn sói vào nhà, khiến người khác biết nhà ngươi có bảo vật, biết tộc nhân các ngươi có năng lực phi phàm.

Là ngươi câu ra lòng tham của bọn họ, Ô Nhật Tri Vi, chính bản thân ngươi mới là kẻ tội đồ hại chết toàn bộ tộc Ô Nhật!”
Ô Nhật Tri Vi giơ tay, tát vào hồn thể của thiếu nữ một cái tát, căm ghét nói:
“Hỗn xược, ngu xuẩn! Bắc Minh Diễm, đến bây giờ ngươi còn tự lừa mình dối người.

Người mà Bắc Minh Dục yêu thương, Bắc Minh gia trọng điểm bồi dưỡng là kết tinh giữa Bắc Minh Dục và Gia Cát Vân Nguyệt, không phải ngươi.

Ngươi chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.

Là ta đem ngươi đổi, cho ngươi một cuộc sống an nhàn hạnh phúc hai mươi năm.

Nhưng đồ giả thì vĩnh viễn chỉ là giả, như hoa trong gương trăng trong nước.

Xé xuống cảnh thái bình giả tạo bên ngoài, lộ ra sự thật đầm đìa máu tươi bên trong.
Bắc Minh Diễm, đừng nói ngươi đã quên một màn ấy.

Khi thân phận ngươi bại lộ, bọn họ dùng ánh mắt gì nhìn ngươi? Đó là ánh mắt ghê tởm, hận không thể giết chết ngươi ngay lập tức để vùi lấp đi tội ác mà bọn họ từng làm.

Người yêu trở mặt, bằng hữu xa lánh, thân nhân đuổi tận giết tuyệt.

Bắc Minh Diễm, ngươi đã quên những khuôn mặt xấu xí ấy sao?”
Nhìn gương mặt vặn vẹo của Ô Nhật Tri Vi, Bắc Minh Diễm đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nữ nhân này đã bị hận thù che lấp đi sở hữu lý trí, dùng mọi thủ đoạn báo thù, kể cả việc lợi dụng cốt nhục duy nhất của chính mình.

“Ô Nhật Tri Vi, là ngươi từng bước ép sát, khiến ta nếm trải cảm giác bị phản bội, bị đuổi cùng giết tận, gieo vào lòng ta mầm mống căm thù.

Như vậy thì ta mới có thể chấp nhận thiêu đốt sinh mệnh, thông qua huyết mạch cảm ứng hạ xuống nguyền rủa cho toàn bộ tộc nhân Bắc Minh gia.”
Nói nói, Bắc Minh Diễm bỗng chốc bật cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Nhưng Ô Nhật Tri Vi à Ô Nhật Tri Vi, ngươi đã quên trong người ta có một nửa huyết mạch đến từ ngươi, cho nên khi huyết tế hình thành, lực lượng nguyền rủa buông xuống, ta và ngươi đều bị vây ở trong Hắc Linh Châu này, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn đều không thể luân hồi siêu sinh.

Ngươi mất đi tộc nhân, trơ trọi một mình nơi trần thế, nhìn kẻ thù ngày một suy vong, nhìn biển rộng hóa nương dâu, cảnh còn người mất.

Ngươi chấp nhất như vậy, thật sự đáng giá sao?”
Ô Nhật Tri Vi không quan tâm, hừ lạnh nói:
“Ta nếu quyết định thì đương nhiên đã biết trước hậu quả.

Bắc Minh Diễm, ngươi không có tư cách lên mặt dạy đời ta.”
Hai mạt tàn hồn, tuy nói là mẹ con, nhưng nhìn nhau phảng phất kẻ thù, ngươi cắm ta một nhát, ta trát lại ngươi một đao.

Lẫn nhau sinh ghét, vĩnh viễn không thể hòa thuận.
Mạc Túc đứng nghe một hồi cũng đã chải vuốt xong toàn bộ câu chuyện, lại là Hắc Linh Châu chọc họa.

Khẽ cau mày, Mạc Túc đưa tay sờ sờ ngực trái, không biết vì cái gì nàng cảm thấy nơi đó có chút trống rỗng, phảng phất mất đi thứ gì quan trọng.
Đến nỗi là thứ gì, nàng lại nhất thời nhớ không ra.
Nhưng tâm tình bất tri bất giác bực bội khiến nàng không có kiên nhẫn lại nghe âm thanh ồn ào nhốn nháo.

Bởi vậy nàng ra tiếng, thanh âm lạnh lẽo như là tôi lên mấy tầng hàn băng:
“Hai vị, ở lãnh địa của người khác mà ngang nhiên cãi cọ ồn ào, nhiễu người thanh tịnh.

Hành động này không lễ phép chút nào đâu!”.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận