“Sao ngươi không nói sớm?” Mạc Túc hơi híp mắt, ngữ điệu đầy nguy hiểm mà hỏi hệ thống.
Nàng đã thèm kĩ năng《Không Gian Hình Chiếu》này từ rất lâu, tâm ngứa khó nhịn, ruột gan cồn cào.
Bởi vì diệu dụng của nó thật sự rất hấp dẫn.
Đúng như cái tên,《Không Gian Hình Chiếu》một khi sử dụng là có thể tái diễn lại toàn bộ quá khứ trong không gian được bao trùm bởi kĩ năng.
Nó có thể tỏa định hơi thở của vật phẩm hay nhân vật đã từng xuất hiện trong chiều không gian đó.
Thậm chí là đem kĩ năng tác động lên trên người mình, tạo ra phân thân.
Phân thân được tạo ra từ hình chiếu không chỉ có thật thể mà còn kế thừa các kỹ năng từ chủ thể.
Chỉ cần tinh thần lực dư thừa uẩn dưỡng, phân thân có thể tồn tại thật lâu, cho đến khi hết năng lượng duy trì mới có thể tiêu tán.
Đồng thời, hình chiếu còn có tác dụng tạo ảo cảnh, khiến khung cảnh xung quanh thay đổi trong tích tắc, làm được thật giả đánh giá, đem công kích dời đi rồi kim thiền thoát xác.
Để Mạc Túc phải tức giận là Diễm Châu cư nhiên không nhắc nhở sớm mà chờ nàng cự tuyệt thẳng thừng rồi mới thông báo.
Có đáng giận không cơ chứ.
Diễm Châu không hề có tự giác tội lỗi, giọng điệu của nó vẫn lạnh lẽo và thản nhiên như thường:
“Hiện tại ta nói thì cũng có muộn đâu! Ký chủ lợi hại như vậy, nhất định có thể đem cái hố lõm này viên trở lại như thường.
Có đúng hay không!”
“Đúng con mẹ ngươi!”
Mạc Túc gầm lên một câu văng tục, sắc mặt đen như đít nồi.
Cũng không biết là Diễm Châu chột dạ hay lười đến cùng nàng cãi cọ, nó thế nhưng lại chìm nghỉm đi xuống, không dám ra tiếng nữa.
Sau đó, Ô Nhật Tri Vi cẩn thận quan sát biểu cảm của Mạc Túc, gợi ý hỏi:
“Cái đó… ta thật sự rất muốn trở về đảo Phù Tang… ta tự cho là thông minh, nếu có lời nào đắc tội, mong ngươi tha thứ.
Nếu không, ngươi có điều kiện gì thì có thể nói, ta sẽ nỗ lực đáp ứng ngươi.”
Ô Nhật Tri Vi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cho nên nàng nguyện ý lui một bước, cấp Mạc Túc một cái bậc thang.
Làm giao dịch mà, cò kè mặc cả là chuyện đương nhiên thôi.
Ô Nhật Tri Vi không biết, những lời này chính hợp tâm ý của Mạc Túc.
Bắc Minh Diễm ở một bên cũng nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt chờ đợi.
Thông qua lời của Ô Nhật Tri Vi, nàng đã biết đảo Phù Tang và Tây Hải là một nơi thần kỳ như thế nào.
Cho nên nàng muốn nhìn xem, muốn dùng linh hồn còn sót lại của mình tế điện trấn an các vong linh đã khuất.
Mạc Túc suy tư một hồi lâu mới híp mắt hỏi:
“Nếu biểu ca của ngươi là thái tử Long Uyên, các ngươi lại tâm đầu ý hợp.
Nói vậy ngươi cũng rõ ràng phần nào tình huống của Đông hải đi? Điều kiện của ta cũng đơn giản thôi, ta muốn một phần bản đồ và các thế lực chủ yếu của Đông Hải.”
Lời nói đã nói như bát nước đổ đi, nàng không thể tự đánh mặt mình đòi hỏi truyền thừa của Đảo Phù Tang, nhưng nàng có thể vòng một vòng lớn, trước tiên đáp ứng yêu cầu của Ô Nhật Tri Vi, chỉ cần nàng hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ thì sợ gì Ô Nhật Tri Vi không chịu nhả ra.
Nàng nhìn người từ xưa đến nay cũng rất chuẩn, tuy Ô Nhật Tri Vi tự cho là đúng, lần lượt dụ hoặc tính kế nàng, nhưng nàng nhìn ra được, trong đôi mắt của Ô Nhật Tri Vi đã không còn quyến luyến trần gian, thậm chí căm ghét hết thảy.
Nàng ấy chỉ đang đợi một cơ hội, một cơ hội giải thoát chính mình, giải thoát cho vô số oan hồn ngày đêm kêu rên trong Hắc Linh Châu.
Đoạn ân oán trong mấy ngàn năm này, cũng cần thiết có một dấu chấm kết thúc.
Nàng không sợ Ô Nhật Tri Vi sẽ làm yêu, bởi vì nàng có đủ thực lực dẹp yên hết thảy.
Nàng có thể mạt sát được kẻ thủ hộ mà Bắc Minh gia tộc uẩn dưỡng, huống chi là mạt tàn hồn yếu ớt như Ô Nhật Tri Vi.
Ý chí của nàng kiên định, hai người lại không có huyết thống ràng buộc, Ô Nhật Tri Vi cho dù muốn nguyền rủa nàng, cơ hồ là người si nói mộng.
Trong lúc Mạc Túc âm thầm cảm thán như thế, thì Ô Nhật Tri Vi đã kinh ngạc hỏi ra tiếng:
“Ngươi muốn đi Đông hải? Biểu ca nói Đông hải chướng khí mù mịt, các thế lực rắc rối phức tạp, cá lớn nuốt cá bé thập phần tàn khốc, có gì đẹp đâu.
Ngươi phóng Tây hải mỹ lệ an nhàn không cần, đi trộn lẫn Đông hải làm gì?”
Ô Nhật Tri Vi suýt chút nữa thốt ra câu: “ngươi là đồ ngốc sao?”, may mà lý trí kịp thời ngăn cản nàng tìm đường chết.
Mạc Túc nhìn biểu tình bay loạn của nữ hồn áo đen, sao có thể đoán không ra Ô Nhật Tri Vi nghĩ gì.
Nàng cũng không giận, kiên nhẫn giải thích nói:
“Ta có chuyện quan trọng cần mượn đường Đông hải.
Ngươi có đáp ứng hay không thì nói một tiếng, hỏi nhiều vậy để làm gì?”
Ô Nhật Tri Vi bĩu môi, thầm cảm thán tính tình của người đối diện không tốt để ở chung.
Nhưng trước ánh nhìn đầy áp lực của Mạc Túc, Ô Nhật Tri Vi thành thật móc ra một mảnh vảy rồng giao đến trên tay Mạc Túc, nói:
“Tình huống của Đông hải ta cũng không rõ lắm, nhưng chiếc vảy rồng này là tín ước mà biểu ca cho ta, bên trong chịu tải ký ức về thời niên thiếu của hắn.
Hắn thường rời nhà trốn đi, hẳn là không tường tận các thế lực bên trong Đông hải, nhưng trong này có ghi chú lại một con đường ngầm thông từ Tây hải đến vương cung của Đông hải, có lẽ sẽ giúp ngươi được phần nào!”
Mạc Túc cầm lấy vảy rồng, đáy mắt xẹt qua một tia sáng rọi.
Nàng chỉ là thử tính mà thôi, thế nhưng có kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nàng thu hồi vảy rồng, chân thành đáp tạ:
“Cảm tạ! Đợi ta giải quyết xong chuyện ở nơi này, ta sẽ đi Tây hải một chuyến giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng!”
Ô Nhật Tri Vi lưu luyến không rời nhìn vảy rồng, ngữ điệu tràn đầy tha thiết mà hỏi:
“Cái đó… khi nào ngươi xem xong tư liệu trong đó rồi, có thể trả vảy rồng lại cho ta sao?”
Mạc Túc nghiêm túc nhìn Ô Nhật Tri Vi một hồi, bỗng chốc lắc đầu bật cười nói:
“Ta không có hứng thú với vật lưu niệm mà vị hôn phu ngươi để lại cho ngươi.
Đợi ta tìm được thứ muốn tìm, nhất định sẽ trả lại ngươi.
Ta đi rồi!”
Nói đoạn, Mạc Túc xoay người rời đi.
Trước khi biến mất khỏi mảnh không gian này, Mạc Túc nghe thấy âm thanh của Ô Nhật Tri Vi vọng lại bên tai:
“Ta vẫn giữ lời hứa như cũ, chỉ cần ngươi mang ta về đảo Phù Tang, trợ giúp linh hồn siêu độ luân hồi thì toàn bộ truyền thừa của Hắc Linh Châu ta đều dâng tặng cho ngươi.”
Mạc Túc không hồi đáp, cũng không ai thấy được, khóe miệng nàng câu lên thành hình vòng cung….