Lối vào tầng hầm bốn không chỉ có một đường, lần đầu tiên Hình Bác Ân tới nơi này là theo tầng hầm hai đến tầng hầm bốn, đây cũng không phải là lối đi duy nhất, hiện giờ Hình Bác Ân đi từ ký túc xá đến tầng hầm bốn là theo một lối khác. Trừ hai đường này ra còn có một đường khác để xe chạy vào, những lô đối tượng nghiên cứu mới mẻ mỗi ngày cũng từ chỗ đó mà đưa tới.
Đây là lần thứ tư trong buổi chiều Hình Bác Ân đi qua lối vào, sau khi đến gần, nàng sẽ thuận tiện quay đầu ngó một cái. Chờ sau khi đi qua, nàng lại cúi đầu giống như trước, cứ như nếu làm vậy thì người khác sẽ không nhìn ra sự mong chờ đang sắp phá tan lồng ngực của nàng ấy. Nàng vì hành vi giấu đầu hở đuôi của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, cúi đầu không dám tiếp xúc ánh mắt với người khác. Nàng cảm giác hiện tại dù là bất kì ai nhìn vào mặt nàng cũng đều có thể nhìn thấu tâm tư nàng.
Trở lại trước cửa phòng thí nghiệm, Hình Bác Ân điều chỉnh tốt cảm xúc xong đang chuẩn bị đi vào thì Hướng Trạc vội vã chạy đến trước mặt nàng, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng nói: “Hình sư tỷ, giúp em gọi Trần Điềm Viên một tiếng nha.”
“Được, chờ chút.” Hình Bác Ân nhanh chóng trả lời, “Cạch” tiến vào phòng thí nghiệm.
Tuy rằng nàng không thích Trương Tri Thối, nhưng có một câu Trương Tri Thối nói đúng. Bất luận sống trong điều kiện gian khổ hiểm ác cỡ nào, mọi người đều có thể bắt lấy cơ hội mà bàn chuyện yêu đương.
Trần Điềm Viên nghe nói Hướng Trạc bên ngoài, lập tức mặt đầy ghét bỏ, miệng càu nhàu oán trách, thế nhưng chân lại không chậm một giây mà phóng ra ngoài. Mỗi lần đều nghĩ một đằng làm một nẻo như thế, chờ Trần Điềm Viên vừa đi khỏi, người trong phòng thí nghiệm sẽ không hẹn nhau mà đều cười ồ lên. Này xem như “Khoảng khắc thư giãn” mỗi ngày của mọi người.
Ở chỗ nào cũng vậy, cơ hồ chỉ cần có người, thì sẽ có phe phái đấu đá lẫn nhau, viện nghiên cứu cũng không ngoại lệ. Lê Hàn và Phan Thận là hai ngọn núi lớn trong viện nghiên cứu, nghiên cứu viên trẻ tuổi muốn làm một mình thì ngay cả kinh phí cũng xin không nổi. Do Hình Bác Ân là học trò của Lê Hàn, lại có Lê Hàn dẫn vào nên có thể xem như đã trực tiếp leo tới đỉnh núi. Trong khi đó, Trần Điềm Viên, Lý Tri Triết chỉ có thể cam chịu đứng một bên. Bình thường người của hai bên cũng không có quá nhiều trao đổi, người có hành vi giống như Hướng Trạc cứ hai ba hôm lại chạy đến đây tìm Trần Điềm Viên vốn nên bị xa lánh, thế nhưng nhờ Lê Hàn tốt tính, dễ nói chuyện, nên đối với việc này cũng nhắm một con mắt cho qua, vì thế đám thuộc hạ cũng tương đối hoà nhã với Hướng Trạc.
Không được bao lâu, Trần Điềm Viên trở lại, khuôn mặt đỏ ửng, nhưng vẫn còn cố gắng duy trì vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Hình Bác Ân vốn đang mỉm cười nhìn Trần Điềm Viên thẹn thùng lại không muốn bị người khác phát hiện, nhìn trong chốc lát nàng lại phát hiện chính mình không thể rời mắt đi, nàng hâm mộ bộ dạng bây giờ của Trần Điềm Viên.
Lúc này đây tâm tình chờ xe hoàn toàn khác xa so với ngày xưa, giờ đây nàng đã biết rõ người đến là Khâu Sam. Không cần lại nếm trải cảm giác thất vọng, cũng không cần lại che giấu cảm giác thất vọng.
Tiếng loa phát thanh vang lên, xe đến. Hình Bác Ân theo sau Lê Hàn đi đến lối vào, thật cẩn thận đè lại bước chân không để chúng vì đi quá mau mà vượt lên trước Lê Hàn, sau nàng còn có rất nhiều người đi theo, tất cả mọi người đều hiếu kỳ số 1 vẫn vắng mặt bao lâu nay có bộ dạng gì.
Chiếc xe thứ nhất lái vào. Rốt cuộc Hình Bác Ân cũng không thể đè nén tâm tình của chính mình nữa, lướt qua Lê Hàn chạy lên phía trước, đứng bên cạnh trông ngóng cửa sau xe.
Người trong đội tìm kiếm yêu cầu Hình Bác Ân lui về sau một mét, sau đó mới mở cửa.
Lúc này đây không có lồng sắt, xác sống còn sống liên tiếp rời khỏi thùng xe, theo tấm ván gỗ bước xuống, tập trung đứng một chỗ. Những người hiếu kì đến xem không dấu vết mà lui về phía sau, nhưng bởi vì động tác quá chỉnh tề nên thoạt nhìn cực kì rõ ràng. Mà những người đứng bất động ở đó lại càng nổi bật hơn. Hình Bác Ân không nhịn được lại đi tiếp về phía trước một bước, nhưng bị cưỡng chế lui về sau.
Xác sống còn sống cuối cùng xuống xe, đội tìm kiếm đóng cửa xe, chiếc xe thứ nhất rời khỏi đường hầm. Hình Bác Ân siết chặt nắm tay, chuyển ánh mắt sang chiếc xe thứ hai đang từ từ chạy vào.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, hai người trong đội tìm kiếm đứng hai bên đưa tay lên, cẩn thận đỡ một cô gái cực kì xinh đẹp bước ra, đám người vây phía sau không khỏi khe khẽ bàn tán. Hình Bác Ân cũng có chút sửng sốt, không ngờ trong xe lại có một người sống. Sau đó một xác sống còn sống nam tính theo sát, mặt không chút thay đổi bước xuống.
Hình Bác Ân cực kì sốt ruột, không dám lại bước tới trước, cố gắng rướn cổ nhìn. Người kế tiếp bước ra là một cô gái tóc ngắn, áo trắng ngắn tay, quần cộc xanh lục, sau lưng có một nửa cái gối trắng nhét không vừa balo lộ ra ngoài. Hình Bác Ân cảm thấy trái tim của mình như nhảy tới cổ họng, nàng yên lặng nhìn cái người mà nàng thương nhớ cả một tháng nay, mắt cũng quên chớp.
“Chuyện gì đây? Hình như cũng không có gì không giống bình thường cả.” Người phía sau bàn luận.
Khâu Sam vừa bước xuống đất, như có linh tính, quay đầu chống lại ánh mắt Hình Bác Ân. Hình Bác Ân không tự chủ được vươn tay, cố gắng căng mắt, không để nước mắt làm nhoè đi gương mặt Khâu Sam.
“Ân Ân.” Khâu Sam kêu một tiếng, sau đó nhoẻn miệng cười, đến gần Hình Bác Ân. Đội tìm kiếm muốn cản thì bị Lê Hàn ngăn trở. Những người đứng sau Hình Bác Ân đều ăn ý lui lại, chừa ra một vòng tròn trống trải quanh Hình Bác Ân.
Động tác của Khâu Sam vẫn có chút cứng, cô lập tức đi đến trước mặt Hình Bác Ân, cầm lấy bàn tay đang vươn ra của Hình Bác Ân, trong mắt cô lộ ra chút ngượng ngùng, còn có vui sướng, giống như cũng không biết nên nói gì, cùng Hình Bác Ân mặt đối mặt, đứng đối diện nhau.
“Mỗi ngày em đều luyện, bước đi.” Khâu Sam nói.
“So với trước thì tốt hơn nhiều.” Hình Bác Ân nói.
Khâu Sam đưa tay đặt lên trước ngực Hình Bác Ân, vật nằm sau lớp áo liền hiện lên hình dạng. Khâu Sam nói: “Cái còi.”
Hình Bác Ân bước tới nửa bước ôm chầm lấy Khâu Sam, vùi đầu vào vai Khâu Sam, đem nước mắt đang sắp tràn mi lau hết lên trên chiếc áo trắng ngắn tay mà nàng vô cùng quen thuộc này.
Tất cả mọi người ở đây khi chứng kiến một màn gặp lại này đều tỏ vẻ kinh ngạc, có người suy nghĩ sâu xa cũng có người cảm thấy mất mặt, nhưng không có ai chú ý đến ánh mắt Lê Hàn nhìn về phía Khâu Sam chứa đựng một sự cuồng nhiệt không hề bình thường.
Bạc Tuyết Thanh mỉm cười bước đến trước mặt Lê Hàn, ưu nhã đưa tay: “Giáo sư Lê Hàn, rốt cuộc đã được gặp mặt.”
Lê Hàn cũng cười nói: “Bạc tiểu thư, thật vinh hạnh.”
Chiếc xe thứ hai được dọn sạch rồi lái đi, suy nghĩ trong lòng mọi người không ai giống ai. Nhóm nghiên cứu viên quản lý đối tượng nghiên cứu mang đám xác sống còn sống đi thu xếp, nhóm nghiên cứu viên quần chúng thì tản ra, trở lại phòng thí nghiệm tiếp tục làm thí nghiệm.
Nước mắt Hình Bác Ân rơi đã đời xong thì lý trí cũng quay trở lại, rốt cuộc nàng cũng buông Khâu Sam ra.
Lê Hàn nói: “Bác Ân, tôi giới thiệu cho em một người, đây là Bạc Tuyết Thanh, cũng như em, cô ấy là bạn của Khâu Sam, mấy hôm nay Khâu Sam vẫn ở cùng với Bạc tiểu thư.”
Hình Bác Ân bắt tay Bạc Tuyết Thanh, thái độ có chút xa cách: “Xin chào.”
Nụ cười Bạc Tuyết Thanh trở nên sâu sắc: “Xin chào. Khâu Sam từng nhắc với tôi về chị.”
Lê Hàn nói với Hình Bác Ân: “Bởi vì sự đặc biệt của Khâu Sam nên cô ấy phải ở riêng một mình trong phòng thí nghiệm 6, tôi đã sắp xếp xong rồi, em là người phụ trách chính phòng thí nghiệm 6, không có vấn đề gì chứ?”
“Dạ không có vấn đề gì.” Hình Bác Ân trả lời. Phòng thí nghiệm 6 là một phòng thí nghiệm nhỏ, tình trạng an ninh và bảo mật cực cao.
Lê Hàn tiếp tục nói: “Mặt khác, Bạc tiểu thư đã trở thành người phát ngôn chính thức cho viện nghiên cứu, thỉnh thoảng cô ấy sẽ đến đây xem tình hình thế nào, nếu cô ấy muốn thăm Khâu Sam, hy vọng em có thể tích cực phối hợp.”
Tuy Hình Bác Ân mang lòng hoài nghi, nhưng trước mặt cũng không tiện hỏi nhiều, nàng đành gật đầu bảo: “Vâng, em biết rồi.”
Lê Hàn: “Em dẫn Khâu Sam đến phòng thí nghiệm đi. Tôi đưa Bạc tiểu thư ra ngoài.”
Bạc Tuyết Thanh nói: “Khâu Sam, mình đi nha, mai lại đến thăm cậu.”
Khâu Sam “Ừ” một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn Hình Bác Ân.
Bạc Tuyết Thanh cười cười, lơ đễnh, rời đi cùng Lê Hàn.
Mọi người đều đi sạch sẽ.
Hình Bác Ân nắm bàn tay lạnh lẽo của Khâu Sam, chậm rãi đi qua một cửa phòng thí nghiệm đóng chặt cửa, nàng không tâm tư đi quan tâm cái nhìn của người khác, hiện tại nàng quản không được người khác nghĩ thế nào. Gặp lại Khâu Sam, được nắm lấy tay Khâu Sam, tâm trạng náo động bất an của nàng rốt cuộc yên tĩnh lại, hiện tại nàng không cần thêm bất kì điều gì, lòng của nàng đã được lấp đầy sự thoả mãn.
Trong phòng thí nghiệm 6 có một khu vực kín được ngăn cách bằng các mặt kính trong suốt, bên trong chỉ có một giường đơn chứng tỏ đây là phòng Khâu Sam. Hình Bác Ân cùng Khâu Sam đi vào, song song ngồi trên giường. Hai người im lặng thật lâu. Tay phải Hình Bác Ân dời qua, nắm lấy tay trái Khâu Sam.
“Ban đầu, tôi chỉ tắm nước lạnh, khiến cả người trở nên lạnh lẽo mới có thể ngủ được.” Hình Bác Ân bỗng nhiên mở miệng nói.
Khâu Sam quay đầu nhìn Hình Bác Ân, nhưng Hình Bác Ân lại không nói gì tiếp. Một lát sau, cơ thể Hình Bác Ân nghiêng về phía Khâu Sam, đầu tựa lên vai Khâu Sam, nhắm mắt lại nói: “Sao em lại có thể nghĩ rằng người khác sẽ bảo hộ tôi tốt hơn em? Sau khi em rời đi, sau lưng tôi bị xác sống cào trúng, rất đau.”
Khâu Sam muốn xoa lưng Hình Bác Ân, tay vừa nhúc nhích liền bị cầm lại, tay trái cô bị Hình Bác Ân nắm, cô cũng không quá muốn rút ra.
“Giờ đã hết đau rồi.” Hình Bác Ân đè tay cô lại.
Khâu Sam nghiêng đầu nhìn lông mi Hình Bác Ân, cảm giác cổ họng khô khốc, cô rất muốn nuốt nước miếng một cái, nhưng không có nước miếng để mà nuốt. Rời xa Hình Bác Ân thời gian này, cô rất nhớ Hình Bác Ân, nhưng khi nhìn thấy mặt, tâm tình của cô so với Hình Bác Ân thì bình thản hơn nhiều. Vui sướng, đương nhiên là có, là cảm giác vui sướng khi nhìn thấy người mình thích, là cảm giác vui sướng khi bạn bè lâu ngày gặp lại, nhưng không phải là cảm giác tương tư thành bệnh, cũng không phải cảm giác nếm được quả ngọt sau bao nỗi đắng cay. Sự kích động và nước mắt của Hình Bác Ân khiến cô cực kì cảm động và biết ơn, nhưng cô lại không thể đáp trả lại bằng những thứ như thế được, bất luận là về mặt sinh lý hay là tâm lý.
Cô nhìn Hình Bác Ân, muốn làm rõ nguyên nhân khiến Hình Bác Ân không kiềm chế được cảm xúc này.
“Bạc Tuyết Thanh là ai?” Hình Bác Ân mở to mắt, giọng điệu có chút lãnh đạm, nhìn tấm kính trước mặt.
A! Khâu Sam hét to một tiếng trong lòng, bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm: Ân Ân thích mình!
“Khâu Sam?”
“Bạn cấp 3. Cậu ấy đã cứu em.” Khâu Sam vừa nói vừa thầm nghĩ: Ân Ân thích mình!
Vừa dứt lời, Hình Bác Ân lập tức ngẩng đầu khỏi bờ vai Khâu Sam, nhìn Khâu Sam hỏi: “Cứu em? Có người tấn công em sao?”
“Không phải người, là xác sống.” Khâu Sam hồi đáp.
Đầu của cô có chút lâng lâng. Cô chưa từng nếm qua cảm giác được người mình thích thích lại là thế nào, cho nên cô không biết loại cảm giác này sẽ khiến cảm xúc của mình dâng trào như vậy, trong lòng như từng đợt pháo hoa “Chíu đùng đùng” liên tục nở rộ. Cô bắt đầu cảm thấy ngực co thắt nhói đau, không khỏi hơi gập người xuống.
Câu trả lời của Khâu Sam khiến Hình Bác Ân trở nên khẩn trương, Hình Bác Ân không nhìn thấy ánh mắt Khâu Sam, nên không phát giác cô có gì lạ, nàng xác nhận với cô lần nữa: “Là xác sống có nhận thức muốn đánh em, hay là xác sống mất nhận thức muốn ăn em?”
Khâu Sam tinh tế cảm nhận được trái tim của mình đang co thắt, tay phải dùng lực đè lên ngực, câu hỏi của Hình Bác Ân cô có nghe thấy, nhưng không cách nào há mồm trả lời, trong ánh mắt cô phân nửa là vui sướng phân nửa là thống khổ, người cô ngày càng gập lại, cô muốn đứng lên, nhưng lại ngã xuống trong tiếng gọi hốt hoảng của Hình Bác Ân. Trong lúc dần rơi vào hôn mê, cô vẫn còn mãi suy nghĩ: Ân Ân thích mình.