Có điều, Hình bác Ân không hề cảm thấy bực bội tí nào, Khâu Sam thử cố gắng phát âm khiến nàng thấy được hy vọng, hiện tại nàng đã cực kì xem trọng Khâu Sam, thậm chí còn không nhịn được bắt đầu lên kế hoạch trong đầu về việc hướng dẫn Khâu Sam khôi phục khả năng ngôn ngữ.
Trong khi đầu óc tích cực hoạt động thì chân vẫn không hề chậm trễ mà lên đường, Hình Bác Ân cầm dù, kéo Khâu Sam đi trở lại tiệm hoa quả, trong lúc đó, tán dù không biết đã nghiêng về phía Khâu Sam tự lúc nào. Khâu Sam nhìn ánh mắt Hình Bác Ân thì biết nàng đang bận suy nghĩ, cô không muốn quấy rầy nàng, vì thế, cô tình nguyện đưa ra một ngón tay đỡ lấy cán dù, đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua.
Ở ngã tư phía sau có một xác sống đang tiến lại đây, Khâu Sam ước chừng khoảng cách còn khá lớn, nên cũng không thèm bận tâm tới nó nữa.
Khâu Sam đi không vững, ngón tay luôn không cẩn thận đẩy nghiêng tán dù, sau đó lại nhanh chóng chỉnh thẳng lại, Hình Bác Ân tập trung suy nghĩ đến nỗi vẫn không hề phát hiện ra. Chờ khi họ đến tiệm hoa quả, xác sống kia mới bắt đầu bắt kịp, Khâu Sam xoay người ra khỏi ô cho nó một dao, dùng nước mưa rửa sạch dao xong mới xoay người trở lại dưới dù.
Từ tiệm hoa quả quẹo qua, đối diện là một hiệu sách, đây là một điều cực kì may mắn đối với họ. Nhưng những xác sống trên đường kéo tới lại khiến chữ ‘cực kì’ này giảm đi một nấc.
Khâu Sam không hề do dự bước thẳng đến đám xác sống, Hình Bác Ân đặt dù trước cửa hiệu sách, vung cây thép lên.
Sau khi xử lý xong đám xác sống, hai người tiến vào hiệu sách, thế là có thể dễ dàng kiếm được bản đồ. Còn xe thì hơi bị khó tìm. Đi ba bốn con đường, chém không biết bao nhiêu xác sống, lúc tìm được một xe có thể chạy thì Hình Bác Ân không hề ghét bỏ nó chỉ còn tí xăng, nàng lập tức ném balo vào bên trong.
Sau khi học được lái xe Hình Bác Ân mới hiểu được cái lợi của xe, bây giờ nàng gần như đã muốn yêu luôn cái cảm giác ngồi sau tay lái này.
Lên xe, Khâu Sam bật chế độ gạt nước trước, mở bản đồ chỉ đường đi cho Hình Bác Ân, sau đó yên tâm dựa vào lưng ghế, cúi đầu xem bản đồ, ghi nhớ những con đường trong thành phố có thể dẫn đến mục tiêu. Chỉ cần nhớ con đường ngắn nhất dẫn đến lối vào cao tốc thì chắc chắn không đủ, Khâu Sam nghĩ rất kỹ càng, thế giới đã muốn biến thành bộ dạng như thế này, nếu vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió thì tỉ lệ mất mạng dù không đến 100% thì cũng đến 95%.
Nhìn hai phút, Khâu Sam nhắm mắt lại nhẩm trong đầu một lần, rồi lại đối chiếu kiểm tra trên bản đồ, cảm giác mọi chuyện đã ok hết, cô mới ngẩng đầu nhìn đường phía trước.
Vừa nhìn một cái Khâu Sam đã vội đập đập xe.
Hình Bác Ân dừng xe hỏi: “Làm sao vậy?”
Đi sai đường rồi, Khâu Sam yên lặng mà trả lời trong đầu, sau đó một lần nữa đưa tay chỉ lại đường đi cho Hình Bác Ân xem, hướng dẫn nàng quay lại đường đúng.
Hình Bác Ân có chút xấu hổ nhỏ giọng: “Xin lỗi.” Vừa rồi nàng mãi chìm trong lạc thú của những toan tính về sau, khi tới một ngã rẽ, nàng không chú ý nên quên quẹo sang, thế là càng chạy càng xa.
Một lần nữa về lại đường cũ, Hình Bác Ân không dám ỷ y lái xe nữa, mà luôn cẩn thận dè dặt, tập trung tinh thần, không tái phạm sai lầm.
Nơi này xem như là một nơi khá hoang vu thuộc nội thành Bạch Túc, ban đầu chạy cơ hồ không thấy xác sống nào, càng đi một hồi, xác sống trên đường cũng ngày càng nhiều.
Giữa đường có hai xác sống, Hình Bác Ân có thể tránh thoát, năm ba bộ xác sống phân tán nhau nàng cũng có thể cố gắng luồn lách mà lái qua, một khi xác sống trên đường tụ cùng một chỗ, thì kỹ thuật lái xe sơ đẳng như Hình Bác Ân là không đủ. Bởi vậy đến đoạn đường sau, xe liên tục bị xác sống cản lại, Khâu Sam xuống xe chém giết mở đường, Hình Bác Ân mới có thể tiếp tục lái đi.
Mưa to dầm dề không ngừng nghỉ, cần gạt nước gian khổ hoạt động qua lại, nhưng nước mưa vẫn chảy thành dòng như thác đổ trên mặt kiếng, từng hạt mưa như từng quả cầu nước lộp bộp nện lên mui xe, khiến cho người bên trong cảm giác căng thẳng như xe này sắp bị lủng đến nơi. Hình Bác Ân chạy chưa được hai chục phút thì đã cảm giác chính mình đã muốn ù tai hoa mắt.
Khâu Sam ra ra vào vào cũng mang vào xe từng vũng nước lớn, ghế phó lái đã thành một vũng nước, nhìn qua có thể nuôi được hai con cá chứ không đùa.
Chờ Khâu Sam dọn đường trở về, Hình Bác Ân không nhịn được mà oán thán: “Rốt cuộc phải mưa đến khi nào?”
Khâu Sam nói trong lòng: Hiện tại không có chương trình dự báo thời tiết.
“Cô có thể đọc tên tôi một lần nữa không?” Hình Bác Ân hỏi.
Khâu Sam chậm rãi đọc từ chữ: “Tây, Yêu, Ân.”
“So với lần trước thì rõ hơn.” Hình Bác Ân có chút phấn khởi, quay đầu nhìn Khâu Sam nói, “Nhìn khẩu hình của tôi khi phát âm nhé, rồi cô đọc theo lần nữa.”
Khâu Sam vỗ xe.
Hình Bác Ân như đã luyện thành phản xạ có điều kiện, lập tức đạp phanh, nhưng vẫn tông phải thứ gì đó.
Rất nhanh, thứ bị tông ngã đã bò lên nắp capo. Không hề chần chừ, đây là một xác sống, một xác sống ông chú trọc đầu. Nửa người trên của nó nằm nhoài trên nắp xe, cánh tay dùng sức với tới họ, mở ra cái mồm đã thối rữa phát ra những tiếng gào khó nghe. Khâu Sam xuống xe đâm vào ót nó hai dao, đẩy thi thể nó ra, quay đầu nhìn năm xác sống đang vây lại đây, ba phía trước hai phía sau. Khâu Sam liền bước về phía ba xác sống phía trước, dùng dao bổ vào thái dương của tụi nó.
Trong lúc bận rộn thì trong đầu Khâu Sam toát ra một suy nghĩ: Hình như cô càng ngày càng quen tay với việc phá sọ bổ não này.
Hình Bác Ân cũng không nhàn rỗi, đánh tay lái sang trái hất ngã một xác sống, xe nghiền lên thi thể nó quay một vòng, đồng thời thân xe cũng quất bay một xác sống khác, rồi tiếp tục lái xe mang Khâu Sam chạy về phía trước.
“Cô vẫn chưa đọc nha.” Khâu Sam vừa lên xe, Hình Bác Ân liền nhắc nhở.
“Tâm, Mạc, Ân.”
“Chữ cuối cùng, đọc lại lần nữa.”
Khâu Sam nhìn phía trước, mơ hồ lại thấy xác sống, ý tưởng đi đường vòng lướt nhanh qua đầu cô, nhưng cô lại rất nhanh mà phủ quyết, dưới điều kiện không thể nắm rõ tình hình giao thông như bây giờ, đi đường lớn hay đường nhỏ cũng không có gì khác nhau, đều là nguy hiểm.
“Ân.”
“Chữ này đúng chuẩn rồi! Cô nghe thấy không? Lúc phát âm chữ này sẽ không có âm gió. Khâu Sam, cô quả là…”
Khâu Sam lại vỗ xe, xuống xe chém xác sống.
“… đáng kinh ngạc.” Hình Bác Ân ngồi trong xe nhìn thân ảnh mơ hồ của Khâu Sam bị mưa bao phủ, lầm bầm lầu bầu nói nốt câu.
Chờ Khâu Sam về lại xe, Hình Bác Ân lại bảo cô luyện phát âm chính tên của cô, vì thế Khâu Sam lại một lần nữa đọc đi đọc lại “Ách Nga – – Hàm – – Ách Nga – – Hàm “, gặp xác sống thì xuống xe, quay về xe lại tiếp tục luyện. Trong tiếng “Ách Nga – – Hàm”, xe thỉnh thoảng dừng lại, rồi chậm rãi lăn bánh về phía trước.
Mưa to tầm tã cuối cùng cũng dằn vặt đủ, dần thu hồi thế hung mãnh, chuyển sang mức độ phổ thông. Xuyên qua lớp kính thuỷ tinh, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn nhiều, lỗ tai cũng đỡ bị tra tấn bởi tiếng mưa lộp độp, Hình Bác Ân cảm giác cơ thể mình được thư giãn một chút, nhưng tâm lý lại không hề thả lỏng.
Xe ngừng lại càng lúc càng nhiều, mỗi lần dừng xe dọn đường, khoảng cách đi được cũng càng lúc càng ngắn. Hình Bác Ân và Khâu Sam đều rõ, đây không phải là điềm báo tốt, nhưng cũng không ai nói ra điều gì.
Rốt cục, xác sống vẫn tụ thành đàn làm tắc đường, điều này cũng không khiến ai cảm thấy quá bất ngờ.
Hình Bác Ân dừng xe lại, trước mặt có vô số xác sống đang si dại lững thững bước đi, dày đặc, nàng không tìm thấy bất kì khe hở nào có thể xuyên qua. Khâu Sam vung tay về phía sau, Hình Bác Ân trả số, nghiền lên đám xác sống đầu óc bung bét do bị Khâu Sam giải quyết để lui về phía sau.
Một vài xác sống ở gần nghe được tiếng động liền đi về phía họ, Hình Bác Ân nhìn chằm chằm tụi nó, căng thẳng siết chặt quai hàm.
Khâu Sam gõ gõ lên kiếng chiếu hậu, Hình Bác Ân ngẩng đầu nhìn vào thì thấy đường phía sau tương đối trống trải cùng những thi thể ngã xuống không còn tính uy hiếp, căng thẳng trong lòng cũng giảm dần.
Ngược lại, khi đến ngã ba đường, Hình Bác Ân quẹo phải, đổi sang lộ tuyến khác.
Khi tiến vào gần đến trung tâm, đường phố thông nhau, ngõ ngách đan xen, để có thể đến một điểm sẽ có rất nhiều con đường để lựa chọn, nếu đi sai đường thì muốn quay lại đường cũ cũng khá dễ dàng, nhưng vấn đề là những lối rẽ lên cao tốc nhanh nhất đều không nằm kề khu trung tâm. Hơn nữa, mật độ dân số ở trung tâm thành phố trước khi bệnh dịch bùng nổ lại cực kì cao, người có thể chạy thoát chỉ là một số ít, hiện giờ ở khu trung tâm có bao nhiêu xác sống du đãng quả thật là điều người ta không dám tưởng tượng.
Trừ bỏ khu trung tâm, Bạch Túc còn có một khu vực khá là nguy hiểm, đó là khu du lịch núi Bạch Túc. Trước khi bệnh dịch bùng nổ, các trường đều đang trong thời gian nghỉ hè, mà núi Bạch Túc là núi thấp dễ trèo, lại có thể kết hợp nghỉ dưỡng, là nơi cực kì thích hợp để du khách dừng chân. Không khó để đoán được, hiện giờ, ở khu vực đỉnh núi, các nhà trọ ven sườn núi, nhà nghỉ dưới chân núi, khách sạn lân cận khu vực, nhất định đã chật ních xác sống.
Điều không may đó là, lối rẽ lên cao tốc kế tiếp lại nằm gần ngay khu du lịch núi Bạch Túc.
Hình Bác Ân theo hướng dẫn của Khâu Sam, quẹo phải.
Đường không ít người, mỗi khi bị xác sống chặn đường, họ đều không thể tiếp tục xông tới trước. Họ biết rõ rằng, càng gần khu vực trung tâm, xác sống sẽ càng nhiều, nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Bất cứ lúc nào, họ không thể đối mặt với một đàn xác sống lớn, nhất là giờ phút này, ngay lúc này, bởi vì vào lúc này, ngay lúc này, Hình Bác Ân vẫn đang còn sống.
Cách lộ tuyến ban đầu ngày càng xa, Khâu Sam mở bản đồ ra lần nữa, hai mắt đảo qua từng mảng khu vực phân chia trên bản đồ, ghi nhớ từng khu vực vào đầu. Đến thời cấp nguy khắc, mỗi một giây đều liên quan đến sống chết, cô phải nhanh chóng tìm được đường trốn, không thể bởi vì lật bản đồ mà làm chậm trễ thời gian.
“Khâu Sam…” Giọng Hình Bác Ân như có chút nhũn ra.
Xe ngừng, Khâu Sam ngẩng đầu nhìn.
Họ đã bị ép đến một ngã tư đường, xe dừng trước một biển báo ngã tư siêu vẹo, chỉ còn thiếu mười thước nữa thôi là đến vạch dừng chờ đèn, biển báo ngã tư siêu vẹo nghiêng sang phải bốn mươi lăm độ, độ nghiêng kia cũng giống như cánh chim bị bẻ gãy đến thay hình đổi dạng dạng, bởi vậy khi chạy đến nơi này rồi, Hình Bác Ân mới nhìn rõ trạng huống nơi đây.
Chỉ có đường phía sau là an toàn, hai bên đường, đường trước mặt, chen chen chúc chúc, tất cả đều là xác sống.
Khâu Sam cũng muốn nuốt nước miếng, kết quả là nấc một cái.
Mưa ngớt hạt dần, âm thanh động cơ ô tô cũng càng thêm rõ ràng, Khâu Sam nhìn thấy đã có xác sống đang bắt đầu hướng về phía này, hơn nữa không phải hai ba con, mà là hai ba chục con.
Hình Bác Ân nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, cẩn thận de xe, sợ chỉ một lần xóc nảy cũng sẽ khiến xe bị lật. Nhưng khi xe de lui đến giữa đoạn đường này, Hình Bác Ân lại dừng lại lần nữa. Khâu Sam nhìn vào kiếng chiếu hậu, thì thấy phía sau cũng có xác sống theo hai bên đường tiến lại, liên tiếp không ngừng, nhanh chóng tụ thành một đàn, chặt đứt đường lui của họ.
Khâu Sam quay đầu nhìn hai bên đường.
Bên trái đường là các cửa hàng mặt tiền đường, bên trên cửa hàng là khu phòng ở dân cư, trên dưới cũng không thông nhau, cửa sắt dẫn lên tiểu khu bên trên bị khoá chặt, xe không thể tông ngã. Bên phải là một công trình kiến trúc đồ sộ, tường ngoài hẳn là có màu đỏ đồng, nhưng do không được giữ gìn mà màu phai dần theo năm tháng, trông có vẻ cực kì cũ nát.
Khâu Sam cúi đầu đảo mắt qua, cô phát hiện trên bức tường lớn có gắn bốn chữ vàng, “Đại học Lão Niên”, trên tường là những ô cửa sổ cũ kỹ, nhìn xuyên qua những ô cửa sổ có thể phát hiện những tấm rèm cửa nửa treo nửa rụng bám đầy bụi bẩn. Cổng lớn của công trình kiến trúc này cũng nằm cách sau xe không xa, leo lên bậc tam cấp, là hai cánh cửa thuỷ tinh, cũng không có khoá móc gì.
Khâu Sam quyết định thật nhanh, chỉ vào hai cánh cửa kiếng kia, cắn chặt răng dùng toàn lực rống lên một chữ: “Tông!”