Ngụy Huyền Ẩn hỏi thật nhiều, đầu óc của nàng cũng sắp quay mòng mòng rồi.
“Tỷ sống trong cung rất tốt, có da có thịt nhiều rồi.
Lần này, tỷ muốn kiếm chút bổng lộc nên đến đó xem thử.”
“Nơi nguy hiểm như vậy, tỷ nói xem thử là xem thế nào! Lỡ đâu…” Ngụy Huyền Ẩn sốt sắng lo cho nàng, không kìm được mà níu tay nàng lại.
Ngụy Linh Hy mỉm cười, cố gắng trấn an y.
“Tỷ tự biết lượng sức mình, đệ yên tâm đi.
Hơn nữa, thân thể của tỷ sớm đã miễn nhiễm với bệnh.
Nếu có nhiễm dịch cũng vài ngày là khỏe lại, chết không được.”
“Tỷ lúc nào cũng vậy…”
Ngụy Huyền Ẩn thở dài, đưa cho nàng chiếc vòng khá lạ.
“Bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, đệ mới phát minh ra chiếc vòng hộ thân này, gặp nguy hiểm có thể dùng nó tự cứu.
Tỷ nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Được, ta biết rồi.
Huyền Ẩn ở nhà ngoan, tỷ sẽ sớm về thăm đệ.”
Huyễn Dạ Khuyết ngồi trên kiệu nhìn qua, tò mò khi thấy Ngụy Linh Hy thân thiết với một thiếu niên.
Y chưa từng nhìn qua dáng vẻ chiều chuộng, sủng ái này của nàng.
“Hắn là ai vậy?”
“Đó là tam thiếu gia Ngụy Huyền Ẩn.
Người này với Ngụy cô nương cùng một mẹ sinh ra, thân thiết vô cùng.”
“…!Đại nam nhân còn ra vẻ yếu đuối.”
Trạch Mục Viêm quan sát biểu cảm của y, lại vô thức hỏi.
“Sao người đột nhiên lại quan tâm đến chuyện này?”
“Không có gì.
Đi thôi.”
Hắn gật đầu, quay qua gọi.
“Ngụy cô nương, tiếp tục khởi hành thôi.”
“Được!”
………
Qua hai ngày ròng rã, họ đã đến được địa phận phía Nam.
Dịch bệnh tập trung chủ yếu ở thôn Vương Kiều, từ phía ngoài thôn đã tỏa ra một loại cảm giác khó chịu và ghê tởm.
“Trước kia ta từng đến đây một lần, nhưng vốn dĩ tình hình không tồi tệ đến mức đấy.”
Bọn họ đều mang theo một chiếc khăn lụa bịt mũi, khăn được nhúng qua một lớp bột bảo vệ chống các loại bệnh dịch tạm thời.
Họ mang theo nỗi lo lắng đi vào trong thôn.
Cổng thôn chưa lúc nào đóng, nói đúng hơn thì không có ai canh giữ.
Bên trong mọi thứ đều tiêu điều hoang sơ, sạp bán đồ bỏ trống, những cơn gió lạnh tạt qua cuốn theo những làn bụi đỏ mắt.
Nơi này không lấy một bóng người, xơ xác hệt như từng bị tàn sát.
Cửa nhà ai nhà nấy đều đóng kín, như thể ở bên ngoài chỉ bao phủ toàn thứ nguy hiểm.
“Đáng sợ quá…!biết trước thế này mình đã không theo đi rồi.”
Ngụy Linh Hy lo sợ luôn bám theo sau Huyễn Dạ Khuyết, từng bước chân đều rất cẩn thận.
Bây giờ đã là sẩm tối, nếu không kiếm được nơi nghỉ ngơi chắc chắn họ sẽ phải chịu rét đêm nay.
Trạch Mục Viêm đi đến gõ cửa từng nhà, nhưng có vẻ không một ai đáp lại hắn.
“Đây có đúng là nơi nhiễm dịch không? Gọi cả mười nhà cũng không có ai mở cửa…”
“Chính là nơi này.
Vài tháng trước rõ ràng vẫn có người ở ngoài, bây giờ lại vắng tanh không lấy một mống.”
Ngụy Linh Hy quan sát mọi thứ xung quanh, tuy rằng nơi này vắng vẻ nhưng sạp quán bên đường, tú cầu của trẻ em vẫn còn khá mới.
Hơn nữa, đồ đạc đều là cất giữ ngay ngắn, không có dấu hiệu của sự tàn phá, tức là dân trong làng vẫn có thời gian sinh hoạt.
Nàng dừng lại trước một căn nhà nọ, khẽ gõ cửa.
“Xin chào, có ai trong đó không? Chúng tôi là lữ khánh, trời đêm gió rét không biết nương nhờ nơi đâu, có thể cho chúng tôi vào không?”
Huyễn Tư Khanh chống đai áo xem kịch.
Nàng cũng thật biết chọn nhà mà gọi, lại chọn một nơi sang trọng hệt như một biệt phủ.
“Có ai không? Chúng tôi là lữ khách qua đường?”
Ngụy Linh Hy đã gọi mấy lần nhưng không có ai đáp lại, Trạch Mục Viêm liền đi tới nói bỏ qua ngôi nhà này, nhưng còn chưa ngoảnh đầu thì cánh cửa đã hé mở.
Một ánh mắt đen láy nhìn ra ngoài, dè chừng tất cả mọi người.
Ngụy Linh Hy vội nói.
“Vị tỷ tỷ này, chúng ta là lữ khách qua đường bị lỡ thời gian, gọi nhiều nhà không ai mở cửa, có thể giúp chúng ta không?”
“Các người…!từ đâu đến? Có bị nhiễm dịch không?”
Nàng lập tức xua tay.
“Chúng tôi từ…!từ kinh thành về quê, không phải người ở đây, càng không phải kẻ bệnh tật.
Nữ nhân phía sau cánh cửa rất đề phòng, liếc nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt liền nói.
“Không phải người ở đây làm sao biết ở đây có dịch bệnh mà đeo khăn che? Các ngươi có ý đồ gì?”
“Không không, cô nương hiểu lầm rồi, chúng ta…”
Huyễn Dạ Khuyết đột nhiên tiến lên cướp lời.
“Dịch bệnh phía Nan hoành hành khắp kinh thành đều biết, nhưng vì để về quê, chúng ta buộc phải đi qua nơi này.
Chúng ta đều khỏe mạnh không nhiễm bệnh, mong cô nương ra tay giúp đỡ.”
Nữ nhân ấy nhíu mày nhìn y một hồi, sau đó mới thả lỏng, mở rộng cánh cửa.
“Mau vào trong đi.”.