Phương Thức Ly Hôn Của Hào Môn

Chương 40: Đường Uyên


Edit: Bạch Lan Tửu

Beta: Yuzu

Nhiều năm trôi qua, Sở Minh không ngờ bản thân còn có thể gặp lại người này.

– — Đường Uyên, một vị giảng viên Sở Minh quen biết khi học đại học năm thứ nhất, cậu từng hỏi Đường Uyên rất nhiều vấn đề, quan hệ giữa giáo viên và sinh viên cũng rất tốt… Chỉ là không bao lâu sau, Đường Uyên đã để lại một bức thư từ chức, không chút tiếng động mà biến mất khỏi thế gian.

“Thầy?”

Cậu nói: “Không phải thầy… mất tích rồi sao?”

Quý Trạch “a” một tiếng: “Hóa ra hai người quen nhau?”

Đường Uyên ho khan một tiếng: “Đi vào ngồi đi.”

Anh ta để hai người vào phòng, trở tay đóng cửa.

Trong phòng có hai gian đơn giản, Sở Minh ngồi trên sô pha, hai tay đón lấy cốc nước Đường Uyên rót cho cậu.

“Đã lâu không gặp, em đã lớn thế này rồi.”

Đường Uyên nói: “Chắc là mấy năm nay em sống không được yên ổn, phải không?”

Sở Minh gật gật đầu, lại chần chờ nói: “Thầy…”

“Thật ngoài ý muốn.”

Quý Trạch ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Không có cách nào cả, làm công việc này như bọn họ chính là như vậy, vĩnh viễn không thể có một thân phận cố định — hôm nay là Lý Tam, ngày mai có thể là Vương Tứ.”

“Đúng là như vậy.”

Đường Uyên nói: “Thân phận hiện tại của tôi là gia sư, dạy kèm cho một thằng nhóc học sơ trung, ôi, mỗi ngày đều phiền chết đi được.”

Sở Minh thấy vậy thì mỉm cười: “Thầy trông vẫn như trước đây.”

Đường Uyên xua xua tay: “Già rồi, không giống trước đây, bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi mấy em — Quý Trạch, ngồi thẳng lên, nói cậu đấy!”

Bên cạnh Sở Minh, Quý Trạch đang ngồi lười nhác lại tùy ý từ từ ngồi thẳng lưng.

“Như cậu thấy đấy.”

Cậu ta nói với Sở Minh: “Tôi và lão Đường cũng không phải gì mà người của cục cảnh sát, chúng tôi thuộc một tổ chức đặc biệt. Thành viên của tổ chức này chính là như vậy, có người không chút tiếng tăm gì ẩn núp trong đám người như lão Đường, cũng có kiểu phô trương đứng ở đầu sóng ngọn gió như tôi. Vận may của cậu tốt gặp được chúng tôi, cho nên tôi cảm thấy cậu có duyên với chúng tôi.”

Sở Minh đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người trong phòng, tuy rằng trước đó từng tiếp xúc với bọn họ nhưng cậu vẫn khó mà tưởng tượng được sau lưng hai người này thế mà lại ẩn giấu một tổ chức lớn hơn.

“Quý Trạch đuổi theo dấu vết của thuốc loại hình D này đã hơn ba năm.”

Như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Đường Uyên nói: “Từ trong nước đuổi ra nước ngoài, lại đuổi từ nước ngoài về, đến bây giờ cũng chỉ tìm ra được một mình em.”

Sở Minh nói: “Bạch Dật không tính sao?”

“Không tính.”

Quý Trạch nói: “Anh ta chỉ là dùng một lượng vô cùng nhỏ của bán thành phẩm loại hình D, từ trên người anh ta tôi không tìm được manh mối thực chất nào, hơn nữa cậu cũng biết đấy, ký ức của anh ta còn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể từ từ chờ đợi.”

“Nhưng cậu không giống vậy, cậu dùng một lượng tương đối lớn của bán thành phẩm loại hình D, những thứ cậu điều tra chúng tôi cũng biết, có thể năm đó Sở gia không phải là ngoài ý muốn, mà cậu có thể là bị cố ý nhắm vào.”

Đường Uyên móc ra một lọ thuốc, đẩy đến trước mặt Sở Minh: “Ngửi xem.”

Sở Minh vặn mở nắp lọ, ngửi thấy mùi hương hoa: “Thuốc loại hình A?”

“Đúng vậy, một chút thuốc loại hình A.”

Đường Uyên tùy ý lấy lại chiếc lọ: “Nhưng nó không thể chữa khỏi hoàn toàn cho em, bởi vì em dùng không phải thành phẩm. Trị liệu lúc trước cho em chỉ là để em có thể thích nghi với nó và thuốc loại hình D, dễ tiếp nhận trị liệu sắp tới.”

Anh ta nói xong lập tức đứng lên đi vào phòng, khi trở lại, trong tay đã nhiều thêm một chiếc két sắt nhỏ cực kỳ phức tạp.

Quý Trạch: “Này, anh dùng loại phức tạp như vậy thật sự không sợ làm lợi cho mấy tên trộm sao?”

Đường Uyên không chút để ý xua xua tay: “Vậy hắn cũng phải có mạng để lấy.”

Anh ta đặt tủ sắt lên bàn trà, chậm rãi nhập vài dãy mật mã, đại khái tốn hơn mười phút mới mở ra được.

Trong tủ sắt chỉ bày ngay ngắn một chiếc hộp sắt nhỏ, Đường Uyên móc ra một chuỗi chìa khóa, chọn một hồi, lấy ra chìa khóa mở hộp.

Hộp nhỏ được mở ra, trên đệm mềm bằng nhung tơ đặt ba bình thuốc, ba bình thuốc nước màu lam nhạt. Đường Uyên cẩn thận lấy ra một trong số đó, nói: “Tôi cần phải nhắc em, kế tiếp em sẽ vô cùng khó chịu, phải nói trước, tôi sẽ để Quý Trạch trói em lại.”

Sở Minh: “… Đây là cái gì?”

“Thuốc loại hình D, devil chân chính.”

Đường Uyên thẳng lưng lên, mặt không cảm xúc nói: “Không giống như những thứ đã pha loãng tạp chất mà lúc trước Quý Trạch cho em dùng, độ tinh khiết của bình này lên đến hơn chín mươi phần trăm, nếu em không chịu được, sẽ chết ở đây.”

Sở Minh chậm rãi nhíu mày, Quý Trạch vỗ vỗ bả vai cậu, nói với Đường Uyên: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng dọa người ta — đây không phải thuốc loại hình D chân chính mà là hỗn hợp của thuốc loại hình A và loại hình D, lúc trước không cho cậu dùng cái này, là bởi vì thân thể cậu không cách nào chịu nổi dược tính của nó, chỉ có thể làm chút trị liệu cường độ thấp trước, dần dần tăng lên.”

“Nói không chừng sẽ thật sự đau đến muốn chết.”

Đường Uyên nói: “Người mà lần trước cậu mang đến, chính là giãy giụa đến mức hai cổ tay đều bị cứa rách, máu chảy đầm đìa, ôi, người trẻ tuổi bây giờ.”

“Bạch Dật?”

“Đổi đề tài, đổi đề tài.”

Quý Trạch ngắt lời nói: “Được rồi, quyết định đi, có thể sẽ thật sự đau đến ngất đi, nhưng cậu cũng có thể chọn ngày mai hoặc ngày kia lại đến — dù sao cũng không khác nhau mấy, tôi đều sẽ ôm cậu về.”

“Không cần ôm về, cảm ơn.”

Sở Minh nhàn nhạt cười: “Tôi đã sẵn sàng… có thể bắt đầu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận