Hứa Quỳnh Chi nói: “Gả cho hôn quân, nàng ấy làm sao có thể sống tốt?”
Sao?” Trần Tĩnh Mai kinh hãi, “Con nói A Ngọc sống không tốt ư? Nhưng lần trước sau khi vào cung nhị tẩu có nói với ta tính tình của A Ngọc vẫn như xưa, hơn nữa lần trước xuất cung con bé lộng lẫy thế nào con cũng thấy mà. A Ngọc dù gì cũng là hoàng hậu, thái hậu nương nương lại thích nó…”
“Nhưng hoàng thượng rất hung dữ.” Hứa Quỳnh Chi nghĩ đến ánh mắt của Kỳ Huy thì thầm nghĩ lá gan của Trần Uẩn Ngọc thật lớn. Ở bên cạnh một tên hôn quân mà nàng ta còn dám quyến rũ Tưởng Thiệu Đình, nàng ta không sợ tên hôn quân ấy phát hiện sao? “Con cảm thấy hoàng thượng đối xử không tốt với tỷ ấy, có một phu quân như vậy thì cho dù sống trong nhung lụa cũng đâu vui vẻ gì? Ai biết được khi không có người hoàng thượng sẽ làm gì Uẩn Ngọc?”
Trần Tĩnh Mai nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, thấp giọng nói: “Những lời này con không thể nói với nhị cữu mẫu con những chuyện này được, bây giờ A Ngọc đã gả ra ngoài, ván đã đóng thuyền, bất cứ ai cũng không thay đổi được. Lát nữa đến Trần gia mẹ sẽ nói với mọi người A Ngọc sống rất thoải mái. Nếu sau này ngoại tổ mẫu con có hỏi tới thì đừng có lỡ lời đấy! Thái hậu nương nương đã đích thân chỉ hôn cho con bé thì dù thế nào A Ngọc cũng phải bước trên con đường này. Nếu để nhị cữu mẫu của con biết thì với sự yêu thương của bà dành cho A Ngọc, không chừng bà sẽ vào cung… Trần gia của chúng ta sao có thể chọc giận thái hậu? Chỉ cần một ý chỉ, chúng ta sẽ trở thành cát bụi hết!”
Sắc mặt nghiêm túc của mẫu thân khiến cho Hứa Quỳnh Chi sợ hãi. Hứa Quỳnh Chi thầm nghĩ những lời vừa rồi thật sự không thể nói bậy, cho dù là hôn quân thì hắn vẫn không dễ chọc vào, dù sao tương lai của biểu tỉ chắc chắn không vui vẻ gì, nên Hứa Quỳnh Chi gật đầu nói: “Nữ nhi nhớ rõ.”
Trần Tĩnh Mai nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đến Trần gia báo tin tốt.
Vào hôm sau, Ngô Thái Hậu mới biết chuyện con chó con mất tích. Bà nói với Thường Bính: “Một con chó bé như vậy có thể chạy đâu xa? Hoàng cung này lớn như thế mà còn chưa đủ để nó chạy sao? Thật sự không tìm thấy ư?”
“Thật sự không tìm ra ạ, nô tài đã cho người tìm khắp nơi nhưng không thấy.”
Ngô Thái Hậu nói: “Không thấy thì thôi, có lẽ nó không có duyên với hoàng cung rồi, chỉ tội A Ngọc.”
Vừa nãy khi đứa nhỏ này tới thỉnh an thì đôi mắt đã sưng đỏ, dù vậy con bé vẫn không quên đa tạ bà quan tâm chuyện bà mời Hứa Quỳnh Chi vào cung. Chỉ là Hứa Quỳnh Chi kia thật kỳ lạ, đang yên đang lành lại cảm thấy không khỏe, đã vậy còn không chịu cho thái y khám mà chỉ vội vã trở về.
Trong tất cả các cô nương thân thích với Ngô gia, chỉ có mỗi Trần Uẩn Ngọc là khiến bà thật sự yêu thích. Ngô thái hậu lắc đầu, dặn dò Thường Bính: “Tôn Viêm sắp cưới vợ, ta đã chọn hạ lễ xong, đến lúc đó ngươi thay ta đưa qua đi.” Ngô Tôn Viêm là con trai duy nhất của Tào quốc công, đã đính hôn cùng Lục đại cô nương của Lục gia phủ Uy Viễn Hầu, sắp tới sẽ tổ chức hôn lễ.
Thường Bính tuân mệnh.
Gần đây, vì việc con chó con mất tích nên tâm trạng của Trần Uẩn Ngọc vẫn không được tốt lắm. Nàng luôn cảm thấy con chó con có lẽ đã gặp chuyện không may rồi. Nếu nó chạy lung tung ra ngoài thì nhất định trong số các cấm quân, cung nhân, hoàng môn… sẽ có người gặp qua nó. Cũng không biết có phải nó đã chết trong một cái góc hoang vắng nào không. Nghĩ đến đây nàng lại không kìm lòng được thở dài một tiếng.
Hôm nay Kỳ Huy trở về thì thấy nàng đang buồn bã. Hắn nhíu mày hỏi: “Nàng có muốn trẫm cho nàng mượn một bộ quần áo nữa không?”
Mặt Trần Uẩn Ngọc đỏ lên.
Hôm trước nàng khóc như mưa, đến lúc ngẩng đầu lên thì liền thấy gương mặt đầy ghét bỏ của hắn. Lúc ấy nàng mới phát hiện nước mắt nước mũi của nàng đã bôi đầy lên người hắn… Lần cuối cùng nàng khóc như vậy đã là nhiều năm về trước, hơn nữa bây giờ nàng không còn là trẻ con, thế nhưng nàng lại không cầm nước mắt được.
Thấy nàng cúi thấp đầu, chắc là nhớ chuyện kia nên lúng túng, Kỳ Huy nói: “Nàng có muốn trẫm cho nàng một con khác không?”
“Không cần đâu.” Trần Uẩn Ngọc vội vàng lắc đầu, “Con khác cũng đâu phải là chó con cũ. Trước đây ở Tô Châu thiếp cũng đã từng nuôi một con chó, nhưng về sau nó cũng bị bệnh chết, từ đó thiếp không nuôi con nào nữa.”
“Vậy sao? Chuyện bao lâu rồi?”
Trần Uẩn Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: “Sáu năm trước.”
Đã lâu như vậy rồi mà nàng vẫn còn buồn, thời gian đau lòng thật dài, e rằng hắn không thể đền bù nổi rồi. Kỳ Huy chợt nhìn thấy thứ nàng đang cầm trong tay, đó là một cái nghiên mực vẫn còn ướt, chứng tỏ vừa mới mài mực, nên liền hỏi: “Hôm nay này luyện chữ sao?”
“Vân Mai nói sắp đến sinh nhật của mẫu hậu, thiếp sợ nữ hồng không tốt, làm mất mặt mẫu hậu nên đành viết một bức tranh trăm thọ.” Ngô Thái Hậu đối xử với nàng rất tốt, từ khi vào cung đến nay bà ấy chưa bao giờ trách móc nàng, hôm trước còn cho gọi Hứa Quỳnh Chi vào cung, giúp nàng biết được tin tức của người thân trong nhà và nhận được giày mẫu thân làm cho. Giày mẫu thân làm cho nàng rất vừa chân, đi rất thoải mái, mấy ngày nay nàng vẫn luôn đi nó. Trần Uẩn Ngọc cọ cọ chân trên mặt đất, tươi cười nói, “Hoàng thượng, ngài nghĩ mẫu hậu có thích không? Ngài giúp thiếp nhìn thử xem.”
Nàng đưa tờ giấy tuyên thành đã viết xong cho hắn.
Kỳ Huy liếc nhìn, không đưa ra lời bình nào mà hỏi ngược lại: “Nàng rất thích mẫu hậu sao?”
“Đúng vậy, khi mới vào cung, thiếp cứ nghĩ mẫu hậu rất nghiêm khắc nên ban đầu thiếp rất sợ bà, nhưng bây giờ thiếp cảm thấy mẫu hậu rất hiền lành, giống như trưởng bối trong nhà vậy.”
Ánh mắt Kỳ Huy lóe lên, tính cách của thái hậu khiến người ta khó mà diễn tả nổi. Nhưng có chuyện hắn vẫn luôn nhớ rất rõ, khi hắn đủ lớn để tự phê duyệt tấu chương, có một lần hắn nói đến khi hắn trưởng thành, hắn muốn gánh vác chuyện chính sự phụ bà để bà có thể an tâm nghỉ dưỡng lúc tuổi già. Khi đó sắc mặt thái hậu lập tức thay đổi, khác hẳn với người mẫu thân ôn hòa ấm áp trong tiềm thức hắn. Vào thời khắc ấy, mặc dù còn nhỏ nhưng Kỳ Huy đã cảm nhận được sự nguy hiểm. Lớn lên một chút, hắn biết mình đoản mệnh, lại thêm Tào quốc công luôn nhắm tới như hổ rình mồi nên hắn dứt khoát lấy cớ tránh xa hoàng quyền.
Bây giờ cho dù thái hậu khuyên bảo, hắn cũng sẽ tỏ ra không hứng thú với chuyện triều chính.
Kỳ Huy chìm vào hồi ức.
Một lúc lâu Kì Huy vẫn không ừ hử gì, Trần Uẩn Ngọc ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, thầm nghĩ hắn mỗi ngày đều ở đan phòng, có khi còn chưa luyện qua thư pháp nữa, như vậy thì cho dù có thiên phú thì chữ cũng không đẹp nổi, nàng hỏi như vậy không phải làm khó hắn sao? Nàng hơi luống cuống, nghiêng đầu liếc Kỳ Huy một cái, nghĩ thầm có nên tìm một bậc thang cho hắn đi xuống hay không.
Trong lúc nàng đang do dự thì Trường Xuân đi đến.
Kỳ Huy biết có việc nên nói: “Ngày khác ta sẽ dạy cho nàng.” Nói xong, hắn lập tức rời Duyên Phúc cung.
Trần Uẩn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vội cất giấy tuyên thành đi, định từ giờ về sau sẽ không bao giờ để Kỳ Huy thấy nữa.
Đi ra ngoài điện, Trường Xuân mới nhẹ giọng nói mấy câu, Kỳ Huy liền cau mày: “Vậy sao, đúng lúc trẫm cũng có chuyện muốn xin mẫu hậu, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Ngô thái hậu phiền muộn nhìn những mảnh sứ vỡ vương đầy đất, đi đi lại lại trong phòng.
Dưỡng hổ trong nhà mà.
Bà thật sự không nghĩ con hổ Tào quốc công này lại to gan đến vậy, ngay cả long bào cũng chuẩn bị xong rồi, vì muốn bảo mật chuyện này mà nó còn muốn giết Phong Thích Cổ để diệt khẩu. May mà Phong Thích Cổ vì muốn giữ mạng mà nên chạy đến kinh thành, trình bản vẽ của long bào lên cho bà. Bà cho người đi tra, chứng cứ còn vô cùng chính xác!
Người đệ đệ này của bà thực sự muốn tạo phản!
Bà nên làm thế nào bây giờ?
Ngô Thái Hậu trong lòng rối bời, bỗng nghe cung nhân bên ngoài bẩm báo hoàng thượng tới. Bà hơi ngẩn ra, sau đó vội vã gọi cung nữ tới quét dọn mảnh vỡ mới cho gọi Kỳ Huy tiến vào.
“Đã muộn thế này rồi mà con không ở Duyên Phúc cung dùng bữa mà lại tới chỗ này, chẳng lẽ muốn tới dùng bữa cùng mẫu hậu sao?”
“Nếu mẫu hậu muốn dùng bữa với nhi tử cũng được, nhưng trước hết, nhi tử có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Chuyện gì?” Ngô Thái Hậu kéo hắn ngồi xuống.
“Nhi tử muốn ban một đạo thánh chỉ tứ hôn,” Kỳ Huy nói, “Lục Sách thích tam cô nương của Tô gia, nhi tử muốn giúp hắn toại nguyện. Mẫu hậu cũng biết Lục Sách rất trung thành và tận tâm đối với nhi tử, hơn nữa vị cô nương Tô gia này lại là thanh mai trúc mã của hắn, môn đăng hộ đối, kết thân cũng coi như là song hỉ lâm môn.”
Những lời này đều là nói hươu nói vượn, Lục Sách là con vợ lẽ, cô nương Tô gia lại là đích nữ, môn đăng hộ đối ở điểm nào? Có lẽ do bên ngoài có tin đồn Hàn gia muốn cưới vị Tô tam cô nương kia nên hắn mới sốt ruột thay Lục Sách. Ngô Thái Hậu buồn cười, hắn đã hai mươi tuổi rồi mà còn như trẻ con vậy. có điều Lục Sách là bạn của hắn, lại còn là bạn thân, bà làm mẫu thân cũng không có lí do gì từ chối. Chưa kể từ trước tới nay ngoài việc đi tìm kiếm tiên thổ ra thì hắn chưa từng đòi hỏi hay thỉnh cầu gì với bà cả.
“Huy nhi, con thân là vua một nước, những việc như vậy không cần đến đây hỏi ý kiến ta, con muốn tứ hôn cho ai thì chỉ cần hạ chỉ là được.”
Kỳ Huy cười nói: “Nếu mẫu hậu cũng cảm thấy được thì nhi tử sẽ chuẩn đi viết chiếu thư ngay.” Hắn nói “Tháng này là đến sinh nhật mẫu hậu rồi, người có chuẩn bị gì chưa? Vừa rồi nhi tử còn thấy hoàng hậu đang chuẩn bị lễ vật cho người đấy.”
A Ngọc quả là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc nó không có tâm cơ. Ngô Thái Hậu nói: “Lần này không phải đại thọ, đừng chú trọng quá, tổ chức gia yến trong cung thôi, con bảo A Ngọc không cần bận tâm nhiều.” Bà xua xua tay, “Hôm nay ta có chút mệt, con về trước đi.”
Cảm nhận được sự buồn phiền trong giọng nói của bà, Kỳ Huy dạ một tiếng rồi khom lưng cáo lui, phát hiện một mảnh sứ rất nhỏ dưới chân ghế thêu, chứng tỏ bà vừa đập vỡ đồ. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, xem ra việc Tào quốc công may long bào cũng khiến bà đau thương rồi.
Mấy ngày sau, Lục Sách biết chuyện Kỳ Huy muốn tứ hôn cho mình thì vô cùng kinh ngạc.
Đang tải…