Tô Mộc ngồi xe ba gác, vừa ngắm phong cảnh hai bên vừa suy nghĩ về sự phát triển của Trấn Hắc Sơn. Bất giác Tô Mộc xuất hiện ở chỗ trường Đảng thị ủy (trường Đảng cấp thành phố). Hội thảo luận và nghiên cứu tư tưởng giáo dục chính trị ‘đi vào nông dân’ do trường Đảng thị ủy dẫn đầu, mấy tổ chức khác hỗ trợ.
Gác cổng ngăn Tô Mộc lại:
– Xin lỗi, cậu tìm ai?
Tô Mộc cười nói:
– Tôi đến báo danh.
Gác cổng cau mày:
– Anh?
Gác cổng khó tin nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới. Có thể tham gia hội nghiên cứu và thảo luận toàn là lãnh đạo mỗi huyện trấn thuộc Thành phố Thanh Lâm quản lý, đều đi xe tới. Không ai giống Tô Mộc ngồi xe ba gác.
Tô Mộc lười nói nhảm với gác cổng, hắn đưa thư báo danh ra:
– Đây là thư báo danh của tôi.
Gác cổng kiểm tra đúng là thư thật, cười nịnh nói:
– Hội nghiên cứu và thảo luận nằm ở phòng số một trăm mười hai tòa nhà bên trái.
Tô Mộc cảm ơn:
– Cảm ơn.
Tô Mộc cất thư báo danh, đi hướng phòng số một trăm mười hai. Tô Mộc không rảnh so đo với gác cổng.
Báo danh xong Tô Mộc đi ký túc xá được chỉ định. Những cán bộ đến từ hương trấn giàu có khác hẳn, người ta có tiền chi trả, nên ít ai ngụ ở ký túc xá trường Đảng. Tô Mộc cũng có tiền, nhưng đó là tiền riêng, không thể xen lẫn với nhà nước.
Hơn nữa dù có thể chi trả thì Tô Mộc sẽ không bỏ số tiền đó ra, ở đâu chẳng được? Tô Mộc cảm thấy ký túc xá trường Đảng rất tốt, không phải ai muốn vào đây ở là được.
Tô Mộc đi vào ký túc xá, chợt nghe tiếng kêu vui mừng vang lên:
– Tô Mộc!
Hai người đang trò chuyện bỗng có một người đứng dậy, là Chu Chính của Trấn Long Tỉnh.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
– Chu ca? Sao Chu ca cũng ở đây?
Chu Chính cười to bảo:
– Sao tôi không thể ở đây? Ha ha ha, không ngờ hai chúng ta có duyên như vậy, mới chia tay không lâu lại gặp nhau. Không bàn nữa, đêm nay tôi làm chủ, ba chúng ta nhậu một bữa.
Tô Mộc nhìn hướng nam nhân khác:
– Vị này là…?
Nam nhân mặc quần xám tro, áo sơ mi trắng tay ngắn, cách ăn mặc nhân viên công vụ tiêu chuẩn. Đôi mắt nam nhân xoay tròn nhìn Tô Mộc, nom bộ dáng khá là khôn khéo.
Chu Chính giới thiệu:
– Tôi kích động quá quên giới thiệu hai người. Vị này là lão Trì, Trì Quân Phong, phó cục trưởng cục du lịch huyện Hình Đường của chúng ta. Đây là bạn chung đại học với tôi, không phải người ngoài. Lão Trì, người này là Tô Mộc mà tôi đã nói qua.
Trì Quân Phong nhướng mi mắt, cười chào:
– Cậu là Tô Mộc?
Tô Mộc cười vươn tay:
– Đúng là tôi.
Trì Quân Phong nắm tay qua la rồi buông ngay:
– Hiện giờ nguyên huyện Hình Đường đều biết tiếng Tô Mộc, dám đánh cả con trai của bí thư huyện ủy, nếu tôi không biết tiếng thì đúng là có mắt không tròng.
– Không dám.
Ngay khi Tô Mộc chạm vào ngón tay Trì Quân Phong, Quan Bảng trong đầu hắn hiện ra, liệt kệ tình huống của đối phương.
Tên: Trì Quân Phong.
Chức vụ: Phó cục trưởng cục du lịch huyện Hình Đường Thành phố Thanh Lâm.
Yêu thích: Thư pháp.
Mức độ thân mật: Mười.
Chỉ có mười điểm thân mật? Tô Mộc thầm suy tính, ngoài miệng Trì Quân Phong nói rất nhiệt tình nhưng quan sát kỹ sẽ thấy mặt mày gã hơi lộ vẻ khinh thường, gã khinh thường những gì Tô Mộc làm.
Trì Quân Phong e ngại mọi người cùng chung một thể chế, không cần thiết kết thù kết oán, nếu không thì mười điểm thân mật cũng không có.
Đúng như Quan Bảng biểu hiện, ấn tượng của Trì Quân Phong về Tô Mộc từ chuyện hắn dám đánh con trai của bí thư huyện ủy đã tụt dốc không phanh. Ngươi chỉ là một phó trưởng trấn nhỏ nhưng không biết điều, người như vậy không cần kết bạn quá thân, để tránh ảnh hưởng tương lai của mình.
Trì Quân Phong quyết định mười mấy ngày nay chỉ chơi với Chu Chính, khi không cần thiết gã sẽ không nói nhiều với Tô Mộc.
Chu Chính lớn tiếng nói:
– Được rồi, mọi người đã quen biết nhau, không nói nhiều nữa. Tô Mộc, cất hành lý rồi chúng ta tìm chỗ uống rượu đi!
Trì Quân Phong mở miệng nói:
– Các người đi đi, tôi chợt nhớ có chuyện cần làm nên không đi.
Nét mặt Chu Chính sa sầm nói:
– Lão Trì, ý anh là sao? Khinh thường tôi?
Trì Quân Phong thản nhiên nói:
– Lão Chu, tôi thật sự bận. Dù sao sẽ ở lại đây mấy ngày, còn nhiều thời gian.
Giọng điệu Trì Quân Phong hơi kẻ cả.
– Lão trì…
Tô Mộc xen lời:
– Chu ca, nếu Trì cục trưởng bận thì chúng ta không miễn cưỡng, còn nhiều thời gian.
Tô Mộc buông hành lý, cùng Chu Chính ra khỏi ký túc xá. Chờ hai người rời đi, nụ cười trên mặt Trì Quân Phong biến mất, nhếch mép coi rẻ.
Trì Quân Phong nhỏ giọng nói:
– Hừ! Thứ như các ngươi mà muốn uống rượu với ta? Các ngươi có tư cách đó sao? Chu Chính, ngươi lăn lộn bao nhiêu năm chỉ được chức phó trưởng trấn tép riu, làm sao so với ta? Chơi với Tô Mộc kẻ làm việc không biết suy nghĩ, ngươi tàn đời rồi, hết thuốc chữa.
Trì Quân Phong bấm một dãy số, giây lát có người bắt máy.
Trì Quân Phong cười nịnh:
– Tô cục trưởng, là tôi đây, tiểu Trì của huyện Hình Đường. Tôi đã đến Thành phố Thanh Lâm, Tô cục trưởng rảnh không? Tôi mời cục trưởng ăn bữa cơm…
Nói đến quen thuộc Thành phố Thanh Lâm thì Chu Chính hơn Tô Mộc. Hai người không đi tiệm cơm lớn, tùy tiện tìm một tiệm gần trường Đảng, kêu mấy món ăn nóng lên mở bụng ăn nhậu.
Chu Chính tò mò hỏi:
– Tô Mộc, sao bây giờ cậu được xếp vào hội nghiên cứu và thảo luận? Thật kỳ lạ, cậu nên bạn rộn chuyện xây trường Trấn Hắc Sơn mới đúng. Cậu không biết là nếu không làm tốt chuyện này sẽ bị Cao Bình mượn cớ làm khó sao?
Tô Mộc ăn đậu phộng, hờ hững nói:
– Chu ca, chuyện này đã không thuộc quyền quản lý của em.
– Không thuộc quyền quản lý của cậu? Là sao?
Chu Chính sốt ruột nói:
– Chẳng lẽ cậu bị đá xuống? Mau vậy? Không đúng, nếu bị mất chức thì cậu không thể đến đây học tập.
– Chu ca đừng đoán mò, chuyện là vầy…
Tô Mộc kể lại khách quan vụ việc.
Chu Chính nghe xong lắc đầu cười khổ nói:
– Tô Mộc, lần này cậu chịu thiệt, chiến tích lớn như vậy lại bị người cướp giữa đường, tiếc quá.
– Em cũng bất đắc dĩ.
Tô Mộc cười nói:
– Miễn món tiền kia được dùng chính đáng, làm chút gì cho bọn nhỏ Trấn Hắc Sơn thì ai giành công tích cũng chẳng sao. Chu ca thì sao? Chu ca không lo Trấn Long Tỉnh hay sao mà đến đây?
Chu Chính cười nói:
– Tình huống Trấn Long Tỉnh đỡ hơn Trấn Hắc Sơn nhiều, trường tiểu học mới được sửa sang vài ngày. Cục giáo dục ra nhiệm vụ này không đáng lo.
Tô Mộc cười nói:
– Em còn đang khó hiểu sao lão ca đến đây, thì ra là vậy.
– Tô Mộc, mười ngày này chúng ta sẽ ở chung ký túc xá, có câu phải nói trước với cậu, con người lão Trì…
Chu Chính chưa nói hết Tô Mộc đã bưng ly rượu lên ngắt lời:
– Chu ca là Chu ca, hắn là hắn, em phân biệt rất rõ ràng.
Chu Chính cười to bảo:
– Sảng khoái! Biết trong lòng cậu không lấn cấn là được. Cạn, chúng ta uống rượu!
Chu Chính không muốn vì mình khiến Tô Mộc khó xử nếu xảy ra xích mích với Trì Quân Phong.
Trì Quân Phong, đồ khốn, bây giờ sống như cá gặp nước tốt hơn tôi nên mắt chó nhìn thấp người. Uổng phí chúng ta là bạn học, không ngờ ngươi khốn kiếp như vậy!
Tô Mộc, Chu Chính uống rượu vui vẻ, trò chuyện sướng miệng. Kết hợp quan thuật Quan Bảng ban cho, Tô Mộc hiểu biết sâu hơn về đạo làm quan. Có nhiều lời Tô Mộc nói với Chu Chính, hắn không chút kiêng dè là vì Quan Bảng cung cấp độ thân mật của Chu Chính lên đến tám mươi, nhiều hơn lúc ở huyện Hình Đường khoảng hai mươi điểm.
Ăn uống no đủ xong, Tô Mộc, Chu Chính trở về ký túc xá đi ngủ. Trì Quân Phong về vào mấy giờ thì hai người không biết.
Những ngày tiếp theo là hội nghiên cứu và thảo luận nhàm chán, Tô Mộc vốn có chút hy vọng vào hoạt động lần này giờ thấy chán chết.
Trong hội nghiên cứu và thảo luận chủ yếu nói về cách giao tiếp với nông dân, ý tưởng phục vụ nông dân. Tất cả xây dựng trên cơ sở lý luận, không đưa vào thực tiễn được. Ít nhất với kinh nghiệm công tác cơ bản của Tô Mộc cho rằng nhiều ý tưởng có hoa không quả, đẩy cái là ngã.
May mắn mỗi ngày họp hành không lâu, họp xong Tô Mộc, Chu Chính đi dạo Thành phố Thanh Lâm. Chu Chính không uổng là hướng dẫn viên du lịch bản xứ siêu tốt, có gã hướng dẫn Tô Mộc dễ dàng tìm thấy chỗ tập kết đồ cổ Thành phố Thanh Lâm, là một cái sân to cổ kính nằm trong khu náo nhiệt.
Sáu, bảy ngày nay Tô Mộc lợi dụng Quan Bảng đến cực hạn, hắn không bỏ qua một cơ hội nào tổng số năm lần mỗi ngày. Tô Mộc đào được mấy chục món đồ cổ, phỏng đoán giá tiền ít nhất cỡ ngàn vạn.
Trong mắt Chu Chính thì thấy Tô Mộc nhặt đồng nát, cho rằng hắn mua chơi. Chu Chính cũng mua vài món đem về nhà trang trí.
Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt bảy ngày đã qua. Ngày mai sẽ kết thúc hội nghiên cứu và thảo luận trường đảng. Mấy hôm nay Tô Mộc kiếm lời lớn, nhất quyết m ời Chu Chính đi tiệm lớn ăn ngon uống đã.
Chu Chính nói đùa:
– Nói đến tiệm nổi tiếng nhất Thành phố Thanh Lâm thì phải là Nhã Trúc. Tô Mộc, nếu cậu muốn mời khách thì chúng ta đến chỗ đó đi.
Tô Mộc đồng ý ngay:
– Vậy đi Nhã Trúc.
– Thật sao? Đi Nhã Trúc thật? Tô Mộc, tôi chỉ thuận miệng nói, chúng ta đừng đi chỗ ấy, tuy phục vụ tốt nhưng rất mắc, tôi…
Tô Mộc cười nói:
– Chu ca còn khách sáo với em làm chi? Em đã bảo sẽ mời Chu ca ăn một bữa ngon, chẳng lẽ khiến em nuốt lời? Yên tâm, Chu ca không ăn nghèo em được. Đi, quyết định chọn Nhã Trúc!
Chu Chính cười nói:
– Được rồi, vậy tôi nhờ phúc cậu đi Nhã Trúc cho biết. Tôi cũng rất muốn tới chỗ đó nhìn xem Nhã Trúc xa xỉ hào hoa đến mức nào.
Tô Mộc vừa đi ra ngoài vừa hỏi:
– Phải rồi, Trì Quân Phong đâu?
Chu Chính khinh thường nói:
– Hắn? Hừ, còn làm gì nữa, đi nịnh bợ. Mặc kệ hắn đi, làm bạn học với Trì Quân Phong coi như tôi xui.
Tô Mộc không ý kiến gì. Mỗi người có phong cách làm việc riêng, quy tắc hành động riêng. Tô Mộc không bao giờ can thiệp vào chuyện của ngươi khác, cũng không xen vào được.