– Chẳng lẽ giáo viên trong trường không dạy ngươi cái gì gọi là lễ độ sao?
Tạ Minh Hạo quát to:
– Tao nhổ vào! Lễ độ? Mày cũng xứng? Nếu không tại mày thì tao đâu bị cấm túc nhiều ngày như thế? Chỉ bằng vào điểm này hôm nay mày đừng hòng chạy!
Tô Mộc bình tĩnh nói:
– Chạy? Ai nói với anh là tôi sẽ chạy?
Trì Quân Phong la lớn, bộ mặt nịnh nọt rõ rành rành:
– Tô Mộc, thái độ như thế là sao? Không nghe thấy Tạ thiếu gia đang nói chuyện với cậu? Còn không mau đứng lên!
Chu Chính sốt ruột nói:
– Trì Quân Phong, ngươi đang nói cái gì?
Trì Quân Phong âm trầm nói:
– Tôi nói gì? Chu Chính, chuyện này không liên quan đến anh, đây là việc riêng của Tạ thiếu gia và Tô Mộc. Nếu anh cứng rắn xen vào, đừng trách bạn học tôi đây không nhắc nhở, anh cũng sẽ tiêu đời!
Tạ Minh Hạo khinh thường nói:
– Đúng vậy! Hôm nay nếu ai nói giúp cho Tô Mộc tức là kẻ thù của Tạ Minh Hạo ta. Chu Chính đúng không? Nếu không muốn gây rắc rối thì nhân lúc còn sớm hãy cút sang một bên đi.
Tạ Minh Hạo không biết thân phận của Chu Chính, nhưng người mà Trì Quân Phong còn coi thường thì chắc không có bối cảnh gì. Loại người như vậy không đáng lọt vào mắt thiếu gia bí thư huyện ủy Tạ Minh Hạo.
Sắc mặt Chu Chính âm trầm:
– Ngươi… ta…
Chu Chính biết Tạ Minh Hạo là ai, gã cũng không muốn đối địch với Tạ Minh Hạo. Chu Chính do dự.
Tô Mộc mỉm cười nói:
– Chu ca, nếu người ta nhằm vào cô thì Chu ca đừng lo nhiều, ngồi xuống đi.
Xét nghĩ quan hệ của Tô Mộc và Chu Chính chưa đến mức huynh đệ sống chết có nhau, không cần kẹp người ta vào giữa khó xử.
Tô Mộc không cho Chu Chính cơ hội ra tiếng, liếc mắt nhìn Tạ Minh Hạo.
Tô Mộc nói:
– Tạ Minh Hạo, ngươi có thể giữ mặt mũi cho cha ngươi được không? Nơi đây không phải huyện Hình Đường mà là Thành phố Thanh Lâm, là nhà hàng Nhã Trúc. Ngươi muốn bị mất mặt tại đây sao?
Tạ Minh Hạo kiêu ngạo nói:
– Nhảm nhí, ai nói tao làm ông già nhà tao mất mặt? Tô Mộc, mày đừng có mà ăn nói kiểu đó, tao nói thẳng cho mày biết, hôm nay tao không tha cho mày!
Tạ Minh Hạo không thèm nghe lọt tai lời cảnh cáo của Tô Mộc.
Trì Quân Phong ở bên cạnh châm lửa góp gió:
– Đúng vậy! Phó trưởng trấn nhỏ xíu mà kiêu ngạo cái gì? Tô Mộc, biết điều thì hãy xin lỗi Tạ thiếu gia đi, nếu không quay về Trấn Hắc Sơn, chức phó trưởng trấn của ngươi sẽ mất. Chống đối Tạ thiếu gia trong huyện Hình Đường? Ngươi chán sống rồi!
Chu Chính vốn muốn dàn xếp mọi chuyện trong bình yên, nhưng thấy bộ dáng tiểu nhân của Trì Quân Phong, nhớ đến mấy ngày nay Tô Mộc tốt với mình thế nào. Chu Chính lại nghĩ đời gã cứ như vậy, không có cơ hội tiến bộ. Kệ cha nó, xử tiểu nhân này trước, nếu không gã sẽ chết ngộp trong giận dữ.
Rầm!
Chu Chính đập bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Trì Quân Phong mắng:
– Trì Quân Phong, bà nội ngươi là cái thá gì? Ỷ vào vuốt mông ngựa đội mũ xanh bò lên đến bước này, cho rằng mình là thứ gì? Dù là phó cục trưởng thì sao? Ai không biết ngành du lịch huyện Hình Đường nghèo nàn, làm phó cục trưởng chứ chưa lên cục trưởng gì hay mà chảnh?
Điên rồi!
Dồn ép Chu Chính đến mức này, xé rách tình bạn cùng trường vốn rất mỏng manh chỉ vì Trì Quân Phong làm việc không ngay thẳng. Trì Quân Phong vì thăng quan mà đạp lên đá kê chân Tô Mộc, cá tính Chu Chính thì ngay thẳng ghét nhất loại người này.
Tô Mộc không ngờ Chu Chính nóng tính như thế, bùng nổ không kịp chữa lửa. Nhưng đổi lại người khác cũng sẽ không nhịn được, nếu Chu Chính không làm thì Tô Mộc cũng sẽ đập bàn đứng dậy.
Tạ Minh Hạo châm chọc nói:
– Ôi chao, dám vỗ bàn với ta? Lão Trì, tên này là ai?
Trì Quân Phong nịnh nọt giới thiệu:
– Tạ thiếu gia, đây là Chu Chính, phó trưởng trấn Trấn Long Tỉnh, chủ quản khoa giáo văn vệ, phó trưởng trấn nhỏ xíu.
Tạ Minh Hạo ngông cuồng nói:
– Một phó trưởng trấn nho nhỏ cũng dám càn rỡ như vậy? Nhưng cũng đúng, vật họp theo loài. Tô Mộc, Chu Chính, các ngươi nghe kỹ cho ta, hôm nay nếu hai ngươi không quỳ xuống dập đầu với ta thì không xong chuyện. Mất mũ là chuyện nhỏ, tao còn muốn đùa chết bọn mày!
Ồn ào!
Giọng điệu vênh váo kiêu căng làm mấy người trong đại sảnh tò mò nhìn Tạ Minh Hạo. Bọn họ suy đoán tiểu tử này là ai mà dám mạnh miệng trong nhà hàng Nhã Trúc?
Nếu Tạ Văn biết chuyện trong nhà hàng Nhã Trúc, gã sẽ tát Tạ Minh Hạo mấy cái. Chết tiệt, lời này lão tử còn không dám nói, ngươi vênh váo hơn cả lão tử!
Tô Mộc có tốt tính đến mấy cũng không nhịn được nữa. Tạ Minh Hạo nhằm vào hắn thì thôi đi, giờ kéo cả Chu Chính vào. Nếu không nói rõ ràng, Tô Mộc sẽ rất áy náy.
Tô Mộc nhếch mép:
– Tạ Minh Hạo, cái mũ trên đầu tôi không đến lượt anh tháo xuống. Anh nghĩ anh là ai? Có thể đại biểu huyện ủy hay thị ủy?
– Mày không cần biết tao đại biểu ai, mày chỉ cần biết lúc nào tao cũng có thể tiêu diệt mày là được.
Tạ Minh Hạo oai phong nói:
– Quỳ dưới đất dập đầu! Kính trà xin lỗi!
Tô Mộc lạnh lùng nói:
– Nằm mơ!
Trì Quân Phong quát:
– Tổ cha nó, các ngươi dám nói chuyện kiểu đó với Tạ thiếu gia? Tao phải làm thịt bọn mày mới được!
Trì Quân Phong quyết tâm leo lên chiếc thuyền Tạ Văn, gã xắn tay áo, đỏ mặt tía tai định đánh nhau.
Nếu không thấy tận mắt, nghe tận tai thì Tô Mộc rất khó tin tưởng Trì Quân Phong là con người như vậy. Cái này mà là quan viên chính phủ gì? Chẳng khác nào du côn phố phường, thậm chí không bằng cả du côn, là sói đội lốt cừu. Người như vậy làm sao trà tộn vào hàng nhân viên công vụ được?
Tạ Minh Hạo ở bên cạnh la lớn:
– Trì Quân Phong, lên! Hôm nay tao phải làm thịt hết bọn nó!
Men rượu ăn mòn não, Tạ Minh Hạo không còn lý trí. Trong đầu Tạ Minh Hạo chỉ có kích động, hưng phấn, hận không thể đẩy ngã Tô Mộc xuống đất, giẫm đạp hắn.
Hiếm khi có cơ hội biểu hiện, Trì Quân Phong nói:
– Tạ thiếu gia cứ nhìn tôi đây!
Trì Quân Phong tiến lên một bước, giơ tay định đánh.
Tô Mộc đang định đánh trả thì bàn đối diện vang lên tiếng quát giận dữ:
– Trì Quân Phong, đồ khốn, anh muốn làm gì?
– Dám chửi ta? Bà nội nó, tôi… Tô cục trưởng?
Trì Quân Phong hùng hổ xoay người, rượu tăng thêm lòng can đảm, khí thế hừng hực xoay đầu lại. Khi thấy nam nhân nói chuyện thì ngây người, gã nhăn mặt như nuốt phải ruồi. Trì Quân Phong muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì, mồ hôi đổ như tắm.
Tô Mộc thầm nghĩ:
– Thú vị đây.
Tô Mộc thu về nắm tay, mỉm cười ngồi xuống bàn, bình tĩnh vững vàng.
Nam nhân mắng Trì Quân Phong chính là Tô Tuấn Lai, cục trưởng cục du lịch. Chết nhất là gã bị mắng trước mắt bao người, làm Tô Tuấn Lai thích sĩ diện thấy nóng máu.
Tô Tuấn Lai quát to:
– Trì Quân Phong, nhìn xem bộ dạng của anh, còn đâu hình tượng nhân viên công vụ? Uống có chút rượu đã không kiêng nể gì, nếu anh uống nhiều thêm nữa có phải là dám mắng cả thị ủy? Cái tên khốn này, cút xa chút!