Quan Hạc Bút Ký

Chương 17: 17: Trăng Treo Tán Hạnh 2



Qua tiết kinh trập(1), Châm công cục và Cân mạo cục bắt đầu cắt may quần áo mùa hè cho nội đình, công việc các nơi liền trở nên bộn bề.(1) Vào ngày mùng 5 hoặc mùng sáu tháng 3Đúng lúc đó, một cung nhân họ Tưởng hầu bên hoàng đế có thai, dự định sắc phong tiệp dư.Mặc dù đối với tần phi chưa qua thẩm tuyển dân gian này, thái độ của hai người Khương thượng nghi và Lương thượng cung rất bình thản.

Song, vì con nối dõi của hoàng đế đến nay chỉ có Hàn vương Chu Dịch Lang nên mẫu bằng tử quý, người của Ti lễ giám đều ton hót Diên Hi Cung, sáu cục cũng không thể trễ nải.

Vừa có sáức phong, toàn bộ Thượng nghi cục lập tức bị sách lễ không kịp trở tay trước mắt đánh cho người ngã ngựa đổ.


Dương Uyển tuy chỉ là bút sử lo liệu chuyện văn thư trong Thượng nghi cục nhưng cũng bị người của Cổ kim thông tập khố (2) quấn lấy không thể phân thân liền mấy ngày.2 Nhà kho ngự dụng cất tài liệu phong thưởng của hoàng đến đời Minh.Thêm nữa, Ninh phi bên Thừa Càn Cung bị cảm phong hàn, kéo theo mấy ngày nay cũng căng thẳng lên.Dương Uyển ngày ngày phải nhọc nhằn qua lại giữa Thừa Càn Cung và Thượng nghi cục, thỉnh thoảng mới nhín được chút thời gian ra ngoài tìm Đặng Anh nhưng lần nào cũng không gặp được.Kể từ tháng Tư cho đến trước thảm án Đồng Gia xảy ra vào mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười hai, tư liệu lịch sử liên quan đến Đặng Anh hầu như trống không.

Đối với nghiên cứu sử học, không có ghi chép hoặc đồng nghĩa với năm tháng yên bình, hoặc đồng nghĩa với giữ kín như bưng.Dương Uyển không quá chắc chắn Đặng Anh thuộc trường hợp trước hay sau, bởi vậy nên trong lòng vẫn hơi bất an.

Nhưng Ninh phi quả thực ốm rất nặng, Dịch Lang sợ hãi, ban đêm cũng đòi tìm Dương Uyển, về tình về lý, Dương Uyển đều cảm thấy mình không nên bỏ rơi họ vào lúc này.Buổi tối hôm ấy, Ninh phi lại ho dữ dội, uống xong thuốc Hợp Ngọc hầu hạ, trằn trọc trên giường hồi lâu, vất vả mãi mới ngủ được.

Dương Uyển dỗ Dịch Lang đi ngủ rồi đứng trước bình phong gấm đợi Hợp Ngọc, thấy cô đi ra bèn đánh mắt ra hiệu cho cô.Hợp Ngọc hiểu ý, tiến lại ghé vào tai Dương Uyển nói khẽ: “Nô tì thấy cơn bệnh này có vẻ như là bị chuyện của Tưởng tiệp dư ảnh hưởng gây ra.”Dương Uyển nhỏ giọng hỏi: “Nương nương có để ý những chuyện này không?”Hợp Ngọc lắc đầu: “Nương nương không đến nỗi quá để ý những chuyện này, nhưng trước nay người vẫn là một người cần thể diện và tôn trọng, mấy ngày trước thị tẩm…”Vừa nói, cô vừa liếc vào gian trong: “Người là muội muội của nương nương nên nô tì mới nói, người nghe xong cũng đừng hỏi nhiều.”Dương Uyển gật đầu: “Ừ, ta hiểu.”Hợp Ngọc dẫn Dương Uyển mấy bước ra gian ngoài, thì thầm: “Mấy ngày trước nương nương thị tẩm trở về, nô tì đã cảm thấy trong lòng nương không thoải mái rồi, nhưng đây đều là chuyện riêng tư, nô tì không thể hỏi, chỉ có thể đoán, nô tì nghĩ… e là nương nương bị Bệ hạ nói gì đó.”Nói gì đó, đương nhiên là mấy lời chó má đàn ông phun ra trên giường lúc đắc ý hun óc rồi.Dương Uyển chẳng muốn biết chút nào.Ở Thượng nghi cục, cô đã sớm nghe mấy người Tống Vân Khinh bàn tán rất nhiều lời về điệu bộ thường ngày của Tưởng thị, cái gì mà thân hình như rắn nước, tay chân như dương liễu, dung mạo nữ yêu câu hồn nhiếp phách, giữa ban ngày mê hoặc Trinh Ninh Đế cấm dục nhiều năm không sao kiềm chế được.


Hẳn là Dương Hủ không muốn bị đem ra so sánh với cô ả.“Nữ sử.”“Ừ?”“Tối nay người có về Ngũ sở không ạ?”Dương Uyển kéo tay áo xuống, đáp: “Hôm nay ta không về, ở lại gác đêm cho nương nương, các cô đã không được nghỉ ngơi mấy đêm nay rồi, nhân lúc có ta mau đi ngủ sớm đi.”“Ôi.” Hợp Ngọc than một tiếng: “Người còn chẳng kêu mệt, chúng ta nào dám kêu mệt, có điều, người trông nom nương nương kể cũng có thể an ủi nương nương vài câu, tốt hơn đám có miệng không có lưỡi chúng nô tì nhiều.

Để nô tì đi lấy cho ngài cái chăn, đêm nay hãy còn lạnh lắm.”“Được.”Nói xong, Dương Uyển vòng qua bình phong gấm đi vào.Trong lư hương đầu thú mạ vàng, khói ấm đang tuôn chảy.Màn giường treo trước mặt, đối diện giường kê một chiếc kỉ gỗ tử đàn, trên mặt kỉ hẹp dài đặt một bình sứ trắng, trong bình cắm một nhánh liễu xanh mướt, mặc dù đều là vật thanh lạnh nhưng nhìn vào lại không khiến người ta cảm thấy buốt giá.Ninh phi như đã ngủ say, chỉ thi thoảng mới ho một hai tiếng.Dương Uyển ngồi trên ghế bành cạnh hương án, dời đèn qua chiếu sáng đầu gối, mở sổ ghi của mình ra.Ghi chép của cô dừng lại tại ngày chia tay Đặng Anh ở Nội thư phòng.Vụ án Lưu ly xưởng vẫn chưa có diễn biến tiếp.Dương Uyển vẽ một hình người nhỏ tượng trưng cho Đặng Anh vào giữa hai danh từ Ti lễ giám và Nội các, vẽ xong lại cảm thấy mình vẽ rất xấu, đang định chấm mực bôi đi thì nghe Ninh phi chợt bật ho.Cô vội buông đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước giường, đưa tay vén màn, khom lưng hỏi cô: “Nương nương cần trà không ạ?”Ninh phi ngồi dậy khoát tay áo.“Thấy em ngồi dưới đèn suy nghĩ, định bảo em khoác thêm áo vào.”Dương Uyển tiện tay lấy áo ngoài treo trên giá gỗ phủ thêm, cầm đèn đi tới, ngồi xuống bên giường.“Vậy là ổn rồi mà, nương nương đừng để bị lạnh mới được.”Ninh phi thấy cô khoác xiêm y của mình, không khỏi lắc đầu cười: “Quy củ của em đâu rồi, còn là cung nhân Thượng nghi cục cơ đấy.”Rồi lại bảo: “Có điều… kể ra em như vậy lại cho ta có phần nào cảm giác như ở nhà.”Dương Uyển dém lại chăn cho nàng.“Nếu là ở nhà, trong lòng nương nương vướng bận gì xin hãy nói cho nô tì hay.”Ninh phi sững người.“Em… nhìn ra à?”“Là Hợp Ngọc nhìn ra, nô tì đần độn vậy, sao mà biết được.”Ninh phi xoa trán Dương Uyển: “Tỷ tỷ không sao.

Em còn bận việc ở Thượng nghi cục, đừng nghĩ nhiều như thế.”“Em bận việc ở đó làm gì, em thà chăm sóc cho người còn hơn.”“Em nói thế…”Dương Uyển ngẩng đầu ngắt lời nàng: “Tuy nương nương nghe em nói vậy lại định mắng em không hiểu chuyện, nhưng em biết nương nương nghe những lời này mới chịu mở lòng.”Ninh phi ngơ ngẩn, ngón tay từ từ trượt xuống theo gò má cô, đặt trên đầu gối, cúi đầu cười: “Em đúng là một người thông minh.”Nói xong bèn chuyển chủ đề, nắm tay Dương Uyển: “Ban nãy em suy nghĩ gì mà thất thần vậy?”“Em…”Dương Uyển liếc cuốn sổ mình để trên ghế bành lúc vội vã.Ninh phi nhìn lại theo ánh mắt cô, không khỏi nói: “Đã thấy em cầm cuốn sổ đó không chỉ một lần, viết những cái gì vậy?”Dương Uyển mím môi, không hé răng.Ninh phi đợi cô một lúc, thấy cô không có ý trả lời, nói nhỏ: “Em xem, em có tâm sự cũng đâu kể với tỷ tỷ.”Dương Uyển nắm ngón tay mình: “Nương nương, thực ra chuyện này không nên làm vào lúc này, nhưng…”“Liên quan đến Đặng thiếu giám à?”Dương Uyển không phủ nhận: “Vâng, nương nương lại định nói em à?”“Không.” Ninh phi vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Câu em vừa nói rất hay, đạo lý ai cũng biết, cũng đều là muốn tốt cho đối phương, ngặt nỗi đời người ngắn ngủi, quả thực cũng nên nghe vài điều mình thích nghe, làm chút việc mình thích làm, tỷ tỷ là tần phi hậu cung, không tự do bằng em, nói năng cũng cứng nhắc, em chỉ cần biết tấm lòng tỷ tỷ dành cho em là được, em muốn làm gì hãy cứ làm cái đó, tỷ tỷ còn sống ngày nào sẽ bảo vệ em ngày đó, lỡ đến hôm nào tỷ tỷ mất cũng vẫn có Dịch Lang, Uyển Nhi đừng sợ.”Dương Uyển nghe xong lại có phần nghĩ mà rùng mình.Quan niệm giữa cổ kim khác biệt, mặc dù nhìn thì tồn tại một cái hào sâu, chẳng hạn như quần thể nữ giới từ im lặng đến cất lời, ý thức dân chủ từ ngủ say đến thức tỉnh, giữa chừng trải qua diễn biến trăm ngàn năm, người của quá khứ không thể nào mở miệng với người của hiện tại, vậy người ta có thật sự dám tưởng tượng cảm giác xuyên thủng tam quan sau khi hai người ở hai thời đại khác nhau trao đổi trực tiếp không?Suy cho cùng, lịch sử có tường vây thời gian, nhưng nhân tính lại có thể khơi thông qua vết nứt.Dương Uyển cảm thấy, ngoài huyết thống ra, người phụ nữ sống ở Đại Minh này ấy vậy mà lại cho cô thứ được gọi là “tình bạn nữ giới” ở hiện đại.Thật… thần kì?“Ừm… Nhắc đến Đặng Anh, có chuyện này tỷ tỷ phải nói với em.”Giọng Ninh phi kéo Dương Uyển ra khỏi suy nghĩ của mình.“Nương nương cứ nói đi ạ.”“Mấy ngày nay Đặng Anh không ở trong cung.”“Không ở trong cung ấy ạ?”“Phải.”Dương Uyển bật thốt hỏi: “Sao tỷ tỷ biết ạ?”Ánh mắt Ninh phi tối xuống: “Ở Dưỡng Tâm Điện, ta tình cờ nghe được Hà công công của Ti lễ giám thưa với Bệ hạ là Hình bộ đã dẫn Đặng Anh đi, nhưng vì sao thì tỷ tỷ không hỏi được.”Dương Uyển cúi thấp đầu: “Em…”“Em muốn đi hỏi ca ca?”Dương Uyển ngẩn ra, sau đó cười nói: “Sợ là ca ca không chịu gặp em đâu.”Ninh phi lắc đầu, lại cười bảo: “Không sao, tỷ tỷ giúp em.”Hôm sau, Nội các hội ấp.Dương Uyển dắt Dịch Lang đi trên đường cung, vừa đi vừa cúi đầu hỏi Dịch Lang: “Trước khi bảo Điện hạ đi cùng nô tì, nương nương đã nói gì với Điện hạ vậy?”Dịch Lang ngẩng mặt: “Mẫu phi bảo là nếu bác không chịu nói chuyện tử tế với dì thì ta phải quát bác, không cho bác đi.”“Hả?” Dương Uyển không nhịn được phì cười.Thấy cô cười, Dịch Lang vừa đi vừa lắc cánh tay cô: “Dì, dì cười nhìn xinh nhất đó.”Dương Uyển ngồi xổm xuống bế cậu lên: “Điện hạ còn nhỏ vậy mà đã biết làm sao để dỗ chúng nô tì vui rồi.”Dịch Lang ôm cổ Dương Uyển.“Không phải, dì và mẫu phi thật sự là hai người đẹp nhất trong cung mà.”“Ha ha, ngài muốn lát nữa nô tì biểu diễn thu nhỏ cho ngài xem chứ gì.”“Không phải.”Đang nói chuyện, trên Hội Cực Môn vọng xuống một chuỗi tiếng bước chân.Dương Uyển ôm Dịch Lang nhìn về phía cửa.Mấy cấp sự trung trẻ tuổi của Lục khoa nhao nhao đi ra từ Hội Cực Môn, Dương Luân cũng đi trong đám người này, mặt đỏ tía tai tranh luận gì đó với họ, trông thấy Dương Uyển và Dịch Lang thì vội cáo biệt đám người, rảo bước đi tới chỗ họ.Dương Uyển thả Dịch Lang xuống, thi lễ chào Dương Luân.“Dương đại nhân.”Dương Luân không đáp lại Dương Uyển mà khom người hành lễ với Dịch Lang: “Thần tham kiến Điện hạ.”“Dương đại nhân, mời đứng lên.”Dương Uyển nhìn cảnh tượng trước mắt, lại cảm thấy có chút thú vị.


Trẻ con tuy khó thu bớt thiên tính nhưng có thể thấy, cậu nhóc vẫn có khái niệm về đại lễ quân thần cho chính mình.Dương Luân đứng dậy, vừa định cất lời thì nghe Dịch Lang nói: “Dì có chuyện muốn hỏi Dương đại nhân.”Dương Luân cứng đờ cánh cổ, kinh ngạc nhìn về phía Dương Uyển.“Muội cũng càn rỡ quá rồi đi, đến Điện hạ cũng dám…”“Dương đại nhân!”Răng Dương Luân suýt cắn vào đầu lưỡi, không thể không im bặt, cúi người thở dài.“Có thần.”“Không được mắng dì.”Dương Uyển không nhịn được phụt cười thành tiếng, sắc mặt Dương Luân tức thì muôn màu muôn vẻ.Dịch Lang cũng không hiểu Dương Uyển đang cười gì, chỉ chăm chăm che chở cho cô, nghiêm mặt nói với Dương Luân: “Đại nhân đứng lên đi.”“Vâng…”Dương Luân đứng thẳng dậy, đưa mắt về phía Dương Uyển.Dương Uyển lùi một bước nhỏ ra sau: “Huynh đừng nhìn muội như vậy, muội làm nô tì, nào dám nói gì với điện hạ.”Sắc mặt Dương Luân khi đỏ khi trắng, chỉnh lại ngay ngắn mão quan, nghiêm giọng nói: “Hỏi đi, ta không thể nói chuyện riêng quá lâu với muội đâu.”“Được, vậy muội hỏi thẳng nhé, Đặng Anh đang ở Hình bộ à?”“Muội!”Dương Luân vừa định mắng mỏ đã thấy Dịch Lang phùng mang trợn mắt lườm mình, đành phải nghiến răng nuốt xuống, hạ giọng nói: “Ta thấy muội điên rồi! Muội muốn thân cận người kia ta không quản được muội, nhưng bây giờ muội đã ở trong nội đình, chuyện triều đình không phải điều muội nên hỏi.”“Ca ca nói vậy không đúng rồi.”Dương Uyển không chút khách khí đáp: “Đặng Anh cũng là người nội đình mà chẳng phải mấy người nói liên lụy tới chàng ta là liên lụy ngay đến chàng ta ư? Nội đình là nội đình của Bệ hạ, triều đình cũng là triều đình của Bệ hạ, sổ sách đã rách bươm một đống đấy rồi, còn cho là có thể phân tách rạch ròi được ư?”“Dương Uyển!”“Ca ca cũng đừng mắng muội, muội cũng không phải người không có đầu óc, lời này muội chỉ nói trước mặt huynh thôi, đi chỗ khác đến miệng muội cũng không dám mở.

Muội chỉ muốn nói với ca ca, nếu vì vụ án Lưu ly xưởng này mà các người định bắt Đặng Anh tra hỏi thì không có tác dụng gì đâu.

Các người sẽ chẳng hỏi ra cái gì, chỉ phí công tra tấn chàng ta thôi.”Vừa nói, cô vừa híp mắt, nghiêng đầu nhìn vào mắt Dương Luân: “Có mấy lời muội vẫn luôn muốn hỏi huynh, huynh trơ mắt nhìn họ tra tấn Đặng Anh mà trong lòng không thấy khó chịu à?”“…”Dương Luân lặng thinh.Dương Uyển buông tay Dịch Lang, lại gần Dương Luân mấy bước: “Muội nói lời này không phải là muốn phát điên cùng Đặng Anh như các người nghĩ đâu.

Muội hiểu ca ca muốn tốt cho triều đình và bách tính.


Đúng là cần diệt trừ tệ nạn hoạn quan th@m nhũng, nhưng ca ca cũng phải xem kẻ bề trên là ai, hôm nay kẻ đó có quyết tâm này không.

Triều đại bao đời đã có biết bao người nổ tan xác pháo đầu tiên, ca ca vẫn nên bảo vệ mình cẩn thận.

Nhà họ Dương chúng ta thế hệ này không vững, đệ đệ còn đang đi học, trong triều chỉ có một mình ca ca… Ca ca hẳn cũng đã nghe, Bệ hạ vừa sách phong một tiệp dư, khoảng thời gian này sức khỏe nương nương rất nguy cấp… Ca ca là người duy nhất ở ngoài cung mà bọn muội có thể dựa vào, ca ca phải bảo trọng, bọn muội mới có thể bình an.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận