Ngồi trên bàn chủ tịch là Hòa Quốc Hùng, Hạ Sơn, Chu Hồng Thiên, Chu Thu Lệ cùng Đinh Lỗi. Bọn họ ngồi đó với vẻ mặt nghiêm túc. Cuộc họp tối qua đã tiêu hao không ít tinh lực của bọn họ.
Hội nghị do Chu Hồng Thiên chủ trì. Lão Chu bây giờ đã thể hiện được khí phách của lãnh đạo, không còn vẻ cúi mày cụp mắt như lúc làm ở văn phòng nữa.
Trong hội nghị cán bộ toàn xã đã tuyên bố người phụ trách các ban bệ. Đối với việc Vương Trạch Vinh giữ chức chánh văn phòng đã không làm mọi người chấn động. Hôm qua tiêu hóa mọi chuyện, mọi người chỉ có thể hâm mộ ngôi sao chính trị mới của xã. Đương nhiên đối với việc Vương Trạch Vinh đột nhiên lên chức này, mọi người chỉ có thể tiến hành suy đoán. Cũng may Vương Trạch Vinh chưa lấy vợ, cũng không có bạn gái, nếu không hắn chắc chắn bị có tiếng xấu là dựa vào tặng vợ mà lấy chức quan.
Mỗi một tên được đọc ra làm tim của mọi người đập mạnh. Mọi người ngồi bên dưới đều vểnh tai lên, hy vọng nghe được tên của mình. Mỗi khi một tên đọc ra, mọi người đều thấy hai tâm trạng khác hẳn nhau. Người được đọc liền ngồi thẳng lưng, vô cùng hưng phấn. Người vốn chiếm vị trí đó lúc trước bây giờ lại cúi lưng xuống.
Vương Trạch Vinh ngồi đó liền cẩn thận quan sát tình hình quan khí của mọi người. Thực ra ai lên ai xuống hắn đã biết. Bây giờ hắn chỉ muốn xem quan khí của những người này biến hoá như thế nào. Tiễn Vi Dân – trưởng phòng thống kê ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh biết hắn bị điều chỉnh nên cố ý quan sát quan khí của hắn.
Tiễn Vi Dân vừa vào hội trường thì Vương Trạch Vinh đã phát hiện quan khí của hắn ít đáng thương. Khi trên đài tuyên bố Tôn Tú Trân làm trưởng phòng, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Tiễn Vi Dân về số lượng không thay đổi, nhưng đang từng bước tản đi. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra quan khí biến hoá đã hoàn thành trước khi nhận chức.
Hội nghị kéo dài không lâu, mỗi người có tâm trạng phức tạp về phòng làm việc. Ai cũng biết nhân viên trong phòng làm việc được điều chỉnh, đây mới là điều mọi người quan tâm. Đây là điều quan hệ đến lợi ích thiết thực của mỗi người. Một số người có chức, một số người không có chức. Đối với nhân viên bình thường mà nói có thể giữ được chức vụ bây giờ hay không, có thể được điều chỉnh đến một cơ quan có chất béo hay không mới là điều bọn họ quan tâm.
Trên đường về văn phòng, Vương Trạch Vinh cảm nhận thêm sự nhiệt tình của mọi người. Đám người trước kia chưa bao giờ tự ý chào hỏi hắn, bây giờ lại chủ động đi tới chào chánh văn phòng Vương. Đám lãnh đạo lúc trước hay hò hét càng tỏ vẻ muốn mời Vương Trạch Vinh ăn cơm.
– Chánh văn phòng Vương có thời gian không, tối tôi mời khách.
– Chánh văn phòng Vương, trong thôn chờ ngài đi kiểm tra công việc, nhất định phải đến chỉ đạo công việc.
– Chánh văn phòng Vương, chúc mừng ngài tiến bộ. Tôi mời ngài một chuyến?
Đủ các loại lý do được đưa ra để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
– Chánh văn phòng Vương, bàn làm việc của ngài có cần đổi một chút hay không?
Vương Trạch Vinh vừa vào phòng làm việc, Hoàng Vĩ liền mặt đầy nụ cười khom lưng hỏi Vương Trạch Vinh.
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không thể thích nghi với thay đổi này, ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Vĩ. Vẻ mặt này cách đây mấy hôm chỉ có thể thấy khi Hoàng Vĩ nịnh bợ Tiễn Đại Phú. Hoàng Vĩ này đổi hướng quá nhanh. Vương Trạch Vinh không kịp thích nghi.
– Chánh văn phòng Vương, tôi thêm nước nóng cho ngài.
Triệu Lệ xông tới trước đoạt lấy cốc của Vương Trạch Vinh mà cho thêm nước sôi, khi hành động còn không quên nở nụ cười lấy lòng Vương Trạch Vinh.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang đang cười cười nhìn mình, thậm chí còn lộ vẻ mặt khoa trương.
Trương Chính Cường không có quá nhiều biến hoá, nhưng từ vẻ mặt của hắn, Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra hắn đang lo lắng.
Thấy mình trong nháy mắt trở thành trung tâm của văn phòng, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy tự hào. Cảm giác này giống như chỉ có thể xuất hiện trong mơ. Trước kia Vương Trạch Vinh đúng là không ít lần mơ như vậy.
Nhìn bàn của Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh thầm nói Tiễn Đại Phú xuống đài không phải là do vấn đề phong thủy ở vị trí này có vấn đề chứ. Vị trí kia của hắn thoạt nhìn cũng được, nhưng chẳng may có vấn đề phong thủy thì sẽ hại mình phải không? Trước kia Vương Trạch Vinh không tin vào phong thủy, nhưng từ khi hắn có năng lực nhìn quan khí, hắn bắt đầu mê tín.
Từ chối đề nghị mang bàn công tác, Vương Trạch Vinh ngồi lại vị trí của mình.
– Nước của ngài.
Triệu Lệ cung kính cúi người đưa cốc cho Vương Trạch Vinh. Có lẽ là cố ý nên chiếc cúc áo trên cùng của cô ta đã được cởi ra, bộ ngực trắng nõn hiện ra trước mặt Vương Trạch Vinh. Triệu Lệ còn cố gắng ưỡn ngực về trước tăng thêm quyến rũ.
Trắng thật.
Trong lòng như có lửa đốt, Vương Trạch Vinh cố gắng nhịn cơn lửa dục trong lòng, hắn bắt đầu lo lắng việc điều chỉnh nhân viên trong văn phòng.
Triệu Lệ là người của chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc. Bây giờ Lưu Vệ Quốc đã ngã, không biết Hòa Quốc Hùng có cái nhìn với cô ta không. Lão Chu nhất định không muốn thấy cô ta. Triệu Lệ ngoài việc dùng thân thể dụ dỗ người khác thì không làm gì được. Xem ra đuổi đi là tốt, nếu không lưu cô ta lại sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Vừa nãy không ngờ định dùng cơ thể hấp dẫn mình. Người phụ nữ này vì quyền lực không gì không thể làm, lưu lại là tai họa. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh là người chưa lấy vợ thì cũng không chịu nổi dụ dỗ của người phụ nữ của này.
Tên Hoàng Vĩ này là kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Lúc trước là người của Tiễn Đại Phú, bây giờ Tiễn Đại Phú ngã, hắn ta liền như một cánh diều trong mưa gió. Dùng tốt thì cũng chỉ là một con chó giúp cắn người. Có chút việc mình không thể làm thì cũng có thể giao hắn đi làm. Chẳng qua phải đề phòng tên này, giữ lại hay không? Vương Trạch Vinh ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Vĩ.
Hoàng Vĩ vẫn đang quan sát Vương Trạch Vinh. Hắn hiểu rõ vận mệnh của mình nằm trong tay Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh nhìn về phía này, vội vàng nở nụ cười nịnh bợ. Vương Trạch Vinh cũng không thể không bội phục Hoàng Vĩ thay đổi sắc mặt rất nhanh. Thay đổi trạng thái chỉ là trong nháy mắt là xong, căn bản không có cảm giác hơn người một bậc so với trước đây.
Thấy Hoàng Vĩ như vậy, Vương Trạch Vinh cười thầm và có quyết định, lưu lại một thời gian rồi nói. Người này có thể dùng một chút. Một văn phòng không thể người làm việc chiếm hoàn toàn phải không?
Tiểu Giang nhất định phải giữ lại rồi. Không nói cô ta là đồng minh của mình. Hơn nữa cô ta cũng có năng lực, là người trợ giúp rất tốt.
Còn có chính là Trương Chính Cường. Đến nay cũng không rõ tình hình chỗ dựa của hắn. Nếu như nói hắn có chỗ dựa, lần này hắn phải được chỗ tốt. Nhưng từ tình hình trước mắt, hắn cũng không được chỗ tốt nào hết. Điều này cho thấy chỗ dựa của hắn không mạnh. Nhưng nói hắn không có chỗ dựa thì không phải, mấy cuộc điện thoại là biết tình hình xảy ra mà.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn Trương Chính Cường. Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát quan khí của Trương Chính Cường.
Vẫn là màu trắng nhạt, không dày mấy.
Như vậy xem ra không động là tốt nhất. Nếu như tạo thành một kẻ địch mạnh thì không tốt lắm. Cho dù chỗ dựa của hắn không mạnh, có lẽ cũng sẽ có người quen, có quan hệ gì đó. Đến lúc ấy không biết chừng còn có chút tác dụng.
Tiễn Đại Phú xảy ra chuyện, bây giờ đẩy Triệu Lệ đi. Trong văn phòng liền thiếu một người, người này có lẽ cũng chỉ là người của Hòa Quốc Hùng đi vào. Người khác Hòa Quốc Hùng căn bản không thể cho vào. Vương Trạch Vinh biết rất nhiều người nhìn chằm chằm vị trí này. Thậm chí lãnh đạo sẽ đẩy người có quan hệ với mình. Dù sao mình cũng không có người đưa vào, bây giờ xem lãnh đạo bố trí.
Rút thuốc ra, Vương Trạch Vinh đang định châm lửa thì Hoàng Vĩ mặt đầy mỉm cười chạy lên châm lửa. Động tác của thằng ranh này rất nhanh. Có thể là do trước kia hầu hạ Tiễn Đại Phú đã luyện thành, cách vài bước mà lại hoàn thành trước. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không làm được. Nhân tài.
Châm thuốc xong, Vương Trạch Vinh cười nói với Hoàng Vĩ:
– Cảm ơn.
– Nên mà. Nên mà. Không cần cảm ơn.
Hoàng Vĩ vội vàng nói, thuận tay rót thêm nước vào cốc của Vương Trạch Vinh.
Tiểu Giang là người ủng hộ mình, Hoàng Vĩ xem ra chỉ cần dùng tốt thì cũng là người của mình. Cho dù người mới vào không theo mình, người này hợp sức với Trương Chính Cường cũng không làm được chuyện gì. Đương nhiên không biết chừng Trương Chính Cường sẽ dựa vào mình.
Loại Triệu Lệ, ít nhất lão Chu sẽ ủng hộ. Hạ Sơn cho đến bây giờ không có cảm tình tốt với Triệu Lệ. Hòa Quốc Hùng mặc dù không rõ thái độ nhưng Triệu Lệ là người của Lưu Vệ Quốc, Hòa Quốc Hùng nhất định không thích cô ta.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, hắn lúc này mới phát hiện Triệu Lệ quá ngu. Dựa vào thế lực của Lưu Vệ Quốc nên đắc tội tất cả. Mình không diệt cô ta đúng là không có biện pháp.
– Chánh văn phòng Vương, bàn này của ngài cũng cần đổi lại một chút. Bàn của Tiễn Đại Phú dù sao để không, tôi giúp ngài.
Hoàng Vĩ nhẹ nhàng đặc cố xuống rồi nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh nhìn lướt qua bàn của Tiễn Đại Phú. Người của Ủy ban kỷ luật đã kiểm tra, bàn đó bây giờ trống không, lại nhìn bàn làm việc của mình, Vương Trạch Vinh nhớ lúc trước khi mình đến văn phòng liền lấy bàn này từ bên xã đoàn, không ít chỗ đã cũ nát. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền nói:
– Vậy làm phiền Tiểu Hoàng.
– Không có gì, chuyện nhỏ mà.
Hoàng Vĩ cao hứng xắn tay vào làm việc.
Có Hoàng Vĩ mở đầu, người trong phòng làm việc không thể ngồi yên. Triệu Lệ là người đầu tiên đứng lên hỗ trợ. Tiểu Giang và Trương Chính Cường cũng đứng dậy.
Người trong văn phòng toàn bộ đã động, nâng lên, lau, kéo. Không lâu sau bàn làm việc của Vương Trạch Vinh đã đổi sang bàn của Tiễn Đại Phú.
Ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh cũng tìm được một ít cảm giác lãnh đạo.