Bề ngoài không thấy vẻ mặt mọi người có gì khác lạ nhưng một vài phóng viên vẫn nhạy cảm nhận ra vị trí sắp xếp các lãnh đạo có thay đổi.
Mấy ngày trước đại diện Trung Quốc đều bị mọi người cố ý bỏ sang bên nhưng hôm nay lại khác. Người Trung Quốc đi ra thì lãnh đạo hai nước Mỹ, Nga đi cùng.
Đặc biệt nhất là đại diện Trung Quốc lại tỏ ra rất thân mật với đại diện của Nga, Mỹ.
Thấy biến hoá như vậy, người bình thường chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên nhưng với phóng viên theo mảng quốc tế nhiều năm thì hiểu đây là thay đổi lớn về thái độ. Không biết nội dung hội nghị là như thế nào mà dẫn tới kết quả này.
Không nhìn ra được biến đổi từ mấy vị lãnh đạo, các phóng viên liền nhìn đến nhân viên đi theo của bọn họ. mấy phóng viên tinh mắt nhận ra vẻ kích động của quan chức Trung Quốc.
Mấy phóng viên không ngừng suy đoán nhưng bọn họ biết có hỏi cũng không ra được gì cả.
Hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh về phòng nghỉ của mình.
Mở máy ra, Vương Trạch Vinh thấy có không ít cuộc điện gọi tới, đây đều là gọi đến hỏi nội dung hội nghị.
Vương Trạch Vinh cầm máy gọi lại từng cuộc.
Thư ký Phan Bằng Trình cũng đã ghi chép lại vài cuộc điện thoại không quá quan trọng rồi báo cáo với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nghe thấy còn cả Hoàng Vĩ gọi tới.
Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Mình muốn cảm ơn người đập gạch vào đầu mà Hoàng Vĩ lại nghĩ đó là mình muốn trả thù.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hoàng Vĩ.
– Hoàng Vĩ, có chuyện gì vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe thấy tiếng của Vương Trạch Vinh, Hoàng Vĩ có chút kích động nói:
– Bí thư Vương, công việc mà ngài bố trí tôi đã hoàn thành.
Mấy hôm nay Hoàng Vĩ rất hưng phấn. Đây là chuyện Vương Trạch Vinh tự giao cho mình, dù là lãnh đạo thị xã hay tỉnh sau khi biết việc này mình có gọi tới đều nói chuyện nhiệt tình, vui vẻ hơn trước nhiều.
– Ồ, thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
– Bí thư Vương, những người đánh nhau lúc ấy chúng tôi đã tìm được địa chỉ hết. Chẳng qua lúc ấy khá loạn nên không biết ai đánh ngài. Tôi yêu cầu Công an huyện khống chế tất cả bọn họ, người đến nơi khác liền nhờ cơ quan công an bên bọn họ giúp đỡ. Bây giờ còn một người đã sang Canada. Sở công an cũng khá coi trọng nên đã liên lạc với Đại sứ quán Canada yêu cầu phối hợp.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền biết ngay mình đoán đúng. Hắn có chút buồn bực nói:
– Hoàng Vĩ, tôi nhờ anh tìm giúp bọn họ chủ yếu là muốn mời bọn họ dùng cơm. Anh có cần làm phức tạp như vậy không?
Hoàng Vĩ nghe xong liền hơi sợ:
– Bí thư Vương, tôi làm sai ư?
– Hoàng Vĩ, chúng ta là đồng nghiệp cũ, anh biết tôi đó. Lúc ấy tôi không có lý tưởng lớn nhưng sau khi bị đánh vào đầu tôi tỉnh dậy mới có suy nghĩ tiến bộ, vì thế mới có thể phát triển đến như ngày hôm nay. Thật lòng mà nói tôi phải cảm ơn bọn họ. Đây là nguyên nhân tôi muốn tìm bọn họ.
Tìm người chỉ là vì mục đích này thôi sao?
Hoàng Vĩ há hốc mồm.
Mặc dù có chút khó chịu vì nguyên nhân này mà mình phải mất thời gian vài ngày. Nhưng Hoàng Vĩ lại nghĩ với thân phận hiện nay của Vương Trạch Vinh, hắn nhờ mình làm là may mắn của mình.
Hoàng Vĩ lại đổ mồ hôi, mình hiểu lầm ý của Vương Trạch Vinh nên bắt mấy người kia.
– Bí thư Vương, tôi sai rồi.
Hoàng Vĩ nhăn nhó nói.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là do Hoàng Vĩ muốn thể hiện với mình nên không trách đối phương.
– Hoàng Vĩ, anh giờ đã là Bí thư huyện ủy nên làm việc gì cũng cần có tư tưởng, suy nghĩ của riêng mình. Anh cần phải cố gắng đặt tâm trí vào công việc, như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ được.
Vương Trạch Vinh nói.
– Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ làm theo lời ngài nói.
Hoàng Vĩ vội vàng nói.
– Ừ, anh nói với mấy người kia lúc tôi tới Khai Hà sẽ mời bọn họ dùng cơm.
Vương Trạch Vinh nói.
Thấy Vương Trạch Vinh không trách mình, Hoàng Vĩ lúc này mới yên tâm.
Bỏ máy xuống, Hoàng Vĩ vội vàng chạy ra ngoài xử lý nốt công việc.
Đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, Vương Trạch Vinh không quá để ý vì hắn còn có nhiều việc quan trọng khác cần làm.
Ngồi trên ghế hút thuốc, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ lại tình hình hội nghị hôm nay.
Hắn biết tình hình của Trung Quốc. Mình mặc dù tỏ vẻ cứng rắn nhưng Trung Quốc còn nhiều điểm chậm phát triển. Trung Quốc nếu muốn theo kịp các cường quốc thì còn phải đi rất dài. Trung Quốc đã nhiều lần thất bại trong tranh chấp kinh tế quốc tế, có thể nói nhiều chính sách hiện tại làm chậm sự phát triển của Trung Quốc. Sau đây cần chính là để nền kinh tế Trung Quốc vận động theo nền kinh tế thị trường.
Đang nghĩ việc này, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh rất quan tâm tình hình hội nghị hôm nay. Y biết nếu Vương Trạch Vinh không chống được áp lực thì sẽ do mình chống.
Vương Trạch Vinh nói qua tình hình hội nghị với Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh nghe xong khá lâu mới nói:
– Trạch Vinh, cậu làm rất tốt. Hội nghị lần này cậu đã tranh thủ được hoàn cảnh phát triển ổn định, an toàn cho Trung Quốc chúng ta.
Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi cũng chỉ là cường điện một chút nhưng may là làm bọn họ hơi sợ. Nhưng một quốc gia mạnh hay yếu là do thực lực chính nó, ở điểm này chúng ta còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Bí thư Trịnh nghe ra điều Vương Trạch Vinh lo lắng nên nói:
– Trạch Vinh, chúng ta sẽ cùng cố gắng.
Cuộc gặp thượng đỉnh 10 nước nhanh chóng kết thúc. Đám phóng viên không nhận được tin tức gì, có lợi duy nhất đó là biết được việc Mỹ không còn tỏ vẻ quá cứng rắn như trước mà đã chịu nhường ở vài mặt.
Các quan chức Trung Quốc đi theo khi nhìn Vương Trạch Vinh đều lộ rõ sự kính trọng. Đi theo lãnh đạo như vậy ra nước ngoài khiến bọn họ cảm thấy có được tôn nghiêm.
Vương Trạch Vinh ngồi trong máy bay, trước mặt hắn là một tấm bản đồ rất lớn. Hắn thi thoảng dùng bút khoanh tròn trên đó.
– Bí thư Vương, sắp vào lãnh thổ nước ta.
Phan Bằng Trình nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện có một luồng quan khí nồng nặc từ phía Trung Quốc ập tới.
Quan khí đến rất mạnh, cảm nhận được điều này, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của mình đang tăng lên rất nhanh.
Hai tán ô còn lại trong nháy mắt đã hoàn toàn thành hình.
Bảy tán ô càng lúc càng lớn, chúng chuyển động cũng càng nhanh hơn nữa.
– Bí thư Vương, lần này tới Geneva, đoàn Trung Quốc chúng ta thu được thành quả rất lớn, tôi tin Trung Quốc chúng ta sẽ có lợi rất lớn.
Một quan chức nói.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Hắn biết tại sao hai tán ô còn lại của mình nhanh chóng thành hình như thế.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và nói:
– Quan chức Trung Quốc chúng ta đều có trọng trách đưa Trung Quốc trở thành cường quốc. Chúng ta cũng phải phấn đấu vì mục tiêu này, chỉ có như vậy thì quốc gia chúng ta mới có hy vọng.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Trung Quốc rộng lớn, hùng vĩ như vậy, chúng ta dù ở đâu, gặp đối thủ mạnh tới đâu thì trong lòng chúng ta chỉ cần có nhân dân, chúng ta sẽ không sợ gì hết.
Thấy mọi người đều thầm gật đầu, Vương Trạch Vinh nói thêm:
– Chúng ta đang ở trên mây, chúng ta cần có giấc mộng Trung Quốc sẽ bay lên. Tôi tin Trung Quốc chúng ta nhất định sẽ trở thành cường quốc