Công tác điều chỉnh nhân viên của xã Hoàn Thành về cơ bản đã xong. Tình hình hỗn loạn do bộ máy xuất hiện vấn đề đã từ từ thay đổi. Triệu Lệ được điều đến phòng văn xã. Người ta ngạc nhiên là Triệu Lệ vui mừng rời đi. Điều làm người ta trợn mắt há mồm hơn nữa là Hoàng Vĩ trăm phần trăm sẽ bị điều chỉnh lại không hề mất vị trí, vẫn ngồi ở Văn phòng Đảng chính.
Bây giờ Hoàng Vĩ trên cơ bản là chân chó của Vương Trạch Vinh, tận tâm tận sức với lệnh của Vương Trạch Vinh đưa ra. Mỗi ngày Hoàng Vĩ đều lau bàn làm việc của Vương Trạch Vinh, rót trà cũng là việc của hắn.
Văn phòng Đảng chính cũng có thêm một người vào, đó là một thiếu phụ từ phòng Khoa giáo. Người này tên Bàng Mẫn. Người phụ nữ này trông khá được, hai mắt rất đẹp, ánh sáng tỏa bốn phía. Điều này làm Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ đều nhìn về phía cô ta với ánh mắt xâm lược đầy dục vọng. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng âm thầm có ý dâm với người phụ nữ này. Người phụ nữ này khoảng 30 tuổi, là người do Hòa Quốc Hùng tự mình điều vào. Nghĩ đến đây là người phụ nữ của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh liền cố gắng tránh xa. Có một lần Vương Trạch Vinh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này có hành động rất thân mật với Hòa Quốc Hùng.
Vương Trạch Vinh đã quan sát quan khí của người phụ nữ này, quan khí của cô ta hơn ngàn điểm. Cả văn phòng thì chỉ có mình nhiều quan khí hơn cô ta.
Tình huống của Bàng Mẫn rất nhanh đã được Tiểu Giang tìm hiểu rõ ràng. Vương Trạch Vinh nghe Tiểu Giang giới thiệu, chồng người phụ nữ này là giáo viên trường cấp ba. Cô ta vốn là giáo viên ở xã Hoàn Thành, sau đó móc nối được Hòa Quốc Hùng, làm tình nhân của Hòa Quốc Hùng. Sau đó được Hòa Quốc Hùng điều đến phòng Khoa giáo. Thực ra trước đó Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này, trước kia luôn ra vẻ cao cao tại thượng, thấy mọi người đều không thèm để ý. Cũng không biết cô ta làm cách nào dụ dỗ được Hòa Quốc Hùng.
Nghĩ đến chuyện của Bàng Mẫn, Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng hội nghị nghe mấy lãnh đạo bàn công việc.
Là chánh văn phòng, Vương Trạch Vinh luôn được tham gia hội nghị, nhận nhiệm vụ ghi chép.
Sau thời gian một tháng, công tác của xã trên cơ bản đã ổn định. Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện quan hệ giữa các lãnh đạo xã trở nên khá khó hiểu. Có lẽ là do vấn đề quyền lực và quyết định nên từ từ hình thành vài nhóm người, tranh đấu cũng bắt đầu.
Chu Hồng Thiên và Chu Thu Lệ ở rất nhiều vấn đề là đồng minh, từ từ đối đầu với Hòa Quốc Hùng và Đinh Lỗi. Hạ Sơn mặc dù không liên hợp với ai, nhưng thái độ của hắn nhiều lúc nghiêng về phía Hòa Quốc Hùng. Bề ngoài Hòa Quốc Hùng chiếm đa số nhưng Hạ Sơn cứ lắc lư làm cho Hòa Quốc Hùng buồn bực. Nếu Hạ Sơn theo đám người Chu Hồng Thiên, Hòa Quốc Hùng biết xã Hoàn Thành sẽ thay đổi rất lớn.
Việc này có chút phức tạp. Đồng minh của Chu Hồng Thiên và Chu Thu Lệ là vững chắc nhất. Bởi vì hai người kết hợp với nhau nên khi biểu quyết thì tiếng nói của bọn họ rất nặng.
Vương Trạch Vinh lần đầu tiên biết rất nhiều chuyện không phải người đứng đầu có thể quyết định. Chu Thu Lệ và Đinh Lỗi đều là thành viên Đảng ủy. Ý kiến của bọn họ trong hội nghị cũng rất quan trọng. Bởi vì bọn họ cũng có quyền biểu quyết.
Làm cho Vương Trạch Vinh buồn bực nhất là vấn đề lựa chọn. Mấy bên đang tranh đấu, phe phái càng lúc càng rõ ràng. Là chánh văn phòng, Vương Trạch Vinh không thể đặt mình ở bên ngoài.
Nếu như lựa chọn đứng về phía Hòa Quốc Hùng, Chu Hồng Thiên, Hạ Sơn nhất định coi hắn là kẻ thù. Nhưng nếu không, Hòa Quốc Hùng sẽ không tha cho hắn. Trước mắt bây giờ ai cũng biết Vương Trạch Vinh là người của Hòa Quốc Hùng. Hắn cũng biết mình lên chức chánh văn phòng là do một tay Hòa Quốc Hùng đề bạt. Cho nên Vương Trạch Vinh có thể nói là không có sự lựa chọn nào khác. Không theo Hòa Quốc Hùng chẳng lẽ theo Chu Hồng Thiên. Nếu làm như vậy thì sau này ai còn dùng kẻ phản bội Vương Trạch Vinh chứ.
Họp một ngày, Vương Trạch Vinh suy nghĩ vấn đề của mình một ngày.
Nhắm mắt ngồi trong quán trà, Vương Trạch Vinh vừa uống vừa đợi Tiểu Giang.
Vương Trạch Vinh có đôi lúc muốn cười mình. Mình bây giờ càng lúc càng không thể không có Tiểu Giang. Mỗi khi có chuyện không thể quyết định, hắn lại muốn tìm Tiểu Giang để hỏi ý kiến của nàng. Tiểu Giang cũng trung thành tìm chủ ý cho Vương Trạch Vinh.
– Lãnh đạo, hôm nay nghĩ như thế nào lại tìm em?
Tiểu Giang hôm nay ăn mặc càng quyến rũ hơn. Chiếc váy đỏ phối hợp với những vị trí gập ghềnh trên cơ thể nàng. Đáng chết là chiếc váy này của nàng là váy siêu ngắn, đôi chân dài mê người. Mặc chiếc váy này kết hợp với thắt lưng màu trắng, chiếc ví nhỏ màu trắng, bao người hy vọng ôm Tiểu Giang vào lòng mà sờ nắn.
Thấy Tiểu Giang mặc như vậy, hai mắt Vương Trạch Vinh sáng rực lên. Hắn thầm nói tiểu yêu tình này càng lúc càng biết cách dụ dỗ người.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Tiểu Giang rất đắc ý với cách ăn mặc hôm nay của mình.
Tiểu Giang cũng biết mình ở trong Văn phòng Đảng chính có hai còn đường. Một là dựa vào một lãnh đạo nào đó, dưới vầng sáng của lãnh đạo sống yên bình. Một là tìm một người đàn ông có tiền đồ; chỉ cần người đàn ông này không ngã thì cuộc sống của mình sẽ rất tốt. Đương nhiên cũng có con đường thứ ba là tìm một người đàn ông nào đó mà lấy, sinh con, cả đời sống bình thường. Nhưng cuộc sống này không phải điều mà Tiểu Giang muốn. Nàng rõ ràng hy vọng mình muốn thay đổi cuộc sống khốn khó bây giờ của gia đình. Lại nói Tiểu Giang là người rất thực tế. Tiểu Giang vốn không coi Vương Trạch Vinh vào đâu, không xem trọng Vương Trạch Vinh. Nhưng thông qua việc quan sát gần đây, nàng đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh rất lợi hại. Đừng nhìn hắn thoạt nhìn rất thành thật, nhưng không biết từ lúc nào đã xử lý xong Hòa Quốc Hùng và Chu Hồng Thiên.
Người đàn ông như vậy giống như viên kim cương chôn sâu dưới lòng đất, Tiểu Giang đột nhiên có suy nghĩ muốn túm chặt Vương Trạch Vinh.
– Vương ca, có phải có chuyện buồn phiền.
Rót trà cho Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nói.
– Có chuyện nên mới mời cô đến uống trà.
Vương Trạch Vinh cười nói. Lúc này hắn cảm thấy chuyện lựa chọn không tiện nói với ai khác.
Tiểu Giang cười rồi nhẹ nhàng nói:
– Vương ca coi em là người ngoài rồi. Có chuyện gì Vương ca cứ nói, chỉ cần em có thể làm, em sẽ toàn lực đi làm.
– Cô cảm thấy Bàng Mẫn như thế nào?
Vương Trạch Vinh chuyển đề tài.
– Hiểu rồi.
Tiểu Giang hiểu ra mà nói.
– Cô hiểu?
Vương Trạch Vinh khó hiểu nhìn Tiểu Giang.
– Vương ca, anh đang lo lắng chuyện của Bàng Mẫn. Cô ta là tình nhân của Hòa Quốc Hùng. Có phải là Hòa Quốc Hùng không tin Vương ca?
Người phụ nữ này sao đột nhiên có suy nghĩ đó, suy nghĩ này làm toát ra vấn đề rất lớn. Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ lời này, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Mặc dù Hòa Quốc Hùng bây giờ tin mình, nhưng hắn đặt người phụ nữ vào trong văn phòng cũng là có tác dụng giám sát mình. Có lẽ người phụ nữ này không có tác dụng gì, nhưng mà làm cho Hòa Quốc Hùng cảm thấy mình không còn được hắn tin tưởng, chẳng lẽ người phụ nữ này không thể thay thế sao?
Càng nghĩ Vương Trạch Vinh càng cảm thấy Tiểu Giang nói có lý. Vương Trạch Vinh lúc này mới coi trọng vấn đề này, xem ra sau này phải đề phòng Bàng Mẫn kia mới được.
– Cô cho rằng tôi bây giờ nên làm gì?
Nếu Tiểu Giang thấy được việc này, vậy Vương Trạch Vinh không ngại hỏi ý kiến của cô ta.
– Vương ca, thực ra vị trí của anh bây giờ rất mẫn cảm. Tin rằng mỗi một lãnh đạo đều hy vọng kéo anh về phía mình. Nhưng Hòa Quốc Hùng dù sao cũng là bí thư đảng ủy, anh lại do một tay hắn đề bạt lên. Anh không theo hắn còn theo ai được nữa?
Vương Trạch Vinh thực ra đã sớm nghĩ ra vấn đề này. Ở trong chốn quan trường hận nhất là kẻ không ngừng phản bội. Chỉ cần phản bội một lần, không ai có thể coi mày là tâm phúc mà dùng.
Chỉ có thể dựa sát vào Hòa Quốc Hùng mà thôi. Mặc dù lực lượng của Hòa Quốc Hùng bây giờ trông hơi yếu. Nhưng đúng như lời Tiểu Giang nói, không theo Hòa Quốc Hùng thì theo ai. Tiểu Giang nói một lần nữa cảnh tỉnh Vương Trạch Vinh. Lăn lộn trong chốn quan trường quyết không thể dựa vào suy nghĩ của mình mà làm, phải có cả các quy tắc.
Sau khi có quyết định, tâm trạng của Vương Trạch Vinh liền thả ra. Dù sao chức vụ chánh văn phòng này là đột nhiên nhặt được, có ưu thế thấy được quan khí đến lúc đó tính toán là được mà.
– Vương ca, anh yên tâm. Em sẽ nhìn chằm chằm Bàng Mẫn cho anh, sẽ không có vấn đề gì. Dựa vào sự tin tưởng của Hòa Quốc Hùng với anh, anh phải cố gắng tạo quan hệ với lãnh đạo trên huyện. Nếu như có thể tiến thêm bước nữa thì anh có thể coi như đứng vững trong chốn quan trường.
Nghe Tiểu Giang nói hoàn toàn vì tốt cho mình, trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh rất khó liên hệ nàng với người phụ nữ âm trầm lúc trước. Hắn không nhịn được cẩn thận quan sát nàng.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào mình, Tiểu Giang có chút xấu hổ:
– Sao nhìn em như vậy?
– Ha ha, tôi muốn nhìn xem có phải là đồng chí Giang Anh Hà hay không?
Vương Trạch Vinh trêu chọc.
Tiểu Giang khẽ cười nói:
– Có phải là anh cảm thấy em bây giờ khác lúc trước?
– Không phải khác, mà là quá khác.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói.
– Vương ca yên tâm. Anh bây giờ là chỗ dựa của em, em không giúp anh còn giúp ai nữa.
Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh đầy tình cảm.